Phương Phùng Chí thuận theo Mẫn Trì gia tăng nụ hôn này, cánh tay hắn ôm lấy Omega, làn da cách lớp vải mỏng dán lên cậu, thân nhiệt hai người đều nóng vô cùng. Mang theo khí nóng của pheromone từ sau cổ áo truyền đến giữa đôi môi đang giao triền của bọn họ, nơi này dường như càng nóng hơn.
Mẫn Trì cũng không mốn ở mãi chỗ này, vừa hôn Omega, vừa ôm cậu vào trong ngực đi về phía phòng.
Phương Phùng Chí bị pheromone của hắn làm cho đầu óc mơ ồ, tay chân không nghe lời, đường cũng không đi nỗi, gần như là bị Mẫn Trì mang đi. Đi được một nửa đột nhiên bị hắn nâng mông lên, trái tim Phương Phùng Chí đột nhiên cũng nhấc lên theo, cậu cũng giống lần trước bị người đàn ông ôm lên, toàn bộ trọng lực đều rơi hết lên tay Mẫn Trì, điều này làm cho cậu không thể không nắm chặt bả vai Mẫn Trì, môi cũng hoảng loạn mà tách ra khỏi môi Mẫn Trì.
Nhưng rất nhanh Mẫn Trì vẫn dừng tư thế như vậy ngồi xuống trên giường, duỗi tay ép đầu cậu xuống, môi răng lập tức lại chặt chẽ lấy nhau không một khoảng cách. Phương Phùng Chí bị động tác của hắn làm cho ngồi ngay lại, ngồi ở trên đùi Mẫn Trì, đôi tay ôm lấy cổ Mẫn Trì, âm thanh nước bọt giao triền cùng tiếng hít thở gấp gáp quanh quẩn trong phòng, trước đó hai người xây dựng vách tường xa cách lạnh nhạt lâu như vậy ngay tại khăc này đã sụp đổ hoàn toàn, làm cho bọn họ khó mà tách ra.
Mẫn Trì ngửa đầu hôn môi với Omega, một cánh tay ôm lấy cậu, một tay khác thong thả cởi bỏ đồng hồ trên tay, đặt lên trên tủ đầu giường.
Kim loại va chạm cùng bàn gỗ vang lên tiếng lạch cạch, giây tiếp theo hắn ôm chặt lấy eo Phương Phùng Chí, có chút cưỡng ép mà ôm cậu vào trông lồng ngực mình. D/ương v/ật giữa háng ở trong chiếc quần tây không rộng rãi thít chặt dự tợn đến thấy rõ hình dạng, đùi Phương Phùng Chí cách lớp quần vẫn có hể cảm nhận được sự nóng nảy của nó, trong lòng cậu nhảy lên, trên mặt nóng vô cùng.
Phần eo bị Mẫn Trì ép chặt tới hắn, cả người cũng dán vào người hắn, mông bị nâng về phía trước, tròn tròn căng nảy, tay Mẫn Trì lướt lên phền eo uốn lượn của Omega, đi vào trong lưng quần, không có rào cản nào mà chạm vào da thịt bóng loáng của cậu.
Hắn dùng sức bóp nhẹ vài cái.
Không giống như người thường xuyên luyện tập, mông Phương Phùng Chí cũng giống như chính cậu đều mềm mại như bông, đến cả cục bột cũng có chút cứng hơn mông cậu. Mẫn Trì dùng sức mà nắn miết mông thịt mềm mại này, xoa bóp niết chặt, cho dù có tạo hình thành hình dáng gì thì trong nháy mắt cũng khôi phục về bộ dạng nguyên bản.
Hắn nhớ lại xúc cảm lúc trước được cắn vào mông Omega, không hiểu sao răng lại cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.
Phương Phùng Chí bị hắn bóp đến đau, khó chịu hừ một tiếng, quay mặt đi làm cho nụ hôn của Mẫn Trì dừng ở trên má cậu, rốt cuộc cũng có chút khe ở. miệng mở to thở dốc. Mẫn Trì cũng không cưỡng ép cậu tiếp tục, gặm cắn trên gương mặt cậu, chờ đến khi hắn hôn đến cổ Phương Phùng Chí, nửa khuôn mặt cậu đã bị hôn ướt nhẹp.
Hắn còn ngại là chưa đủ, hắn muốn dùng hương vị của chính mình hoàn toàn làm dính hết toàn thân của Phương Phùng Chí, kéo quần áo cậu lên cong eo hôn lên ngực cậu. Tay cũng không hề ngừng lại, ở giữa đùi cậu xoa nắn vài cái, vươn ngón tay cắm vào bên trong.
Nhìn hắn cũng chả thấy sốt ruột gì, cứ thong dong thọc vào rút ra vài cái, tìm được điểm có thể làm cho Phương Phùng Chí sinh ra khoái cảm, ngón tay sẽ đè ép ở chỗ đó mà ma xát, cả người Phương Phùng Chí căng thẳng, sau đó liền bắt đầu run rẩy không bình thường, cũng may Mẫn Trì đã đè eo cậu lại, bằng không cậu đã ngã xuống đất rồi.
Chờ cho Phương Phùng Chí hơi thả lỏng một chút, hắn lại bắt đầu cắm ngón thứ hai vào.
Cả người Phương Phùng Chí đã không còn sức lực, xụi lơ trên ngừi Mẫn Trì, mông chổng lên cao, càng dễ dàng cho Mẫn Trì thực hiện động tác.
Mẫn Trì không tiếp tục liếm láp thân thể cậu nữa, mà ngồi dậy chuyên tâm mở rộng cho Phương Phùng Chí. Hắn rũ mắt nhìn Omega trong lồng ngực mình, thân thể đang ngồi trên đùi hắn vì khoái cảm mà đang run rẩy, hôn môi với hắn cũng phải do chính hắn cúi đầu xuống, chỉ cần nhẹ nhàng ôm là có thể hoàn toàn bao bọc người này ở trong lòng.
Người nhỏ như vậy, nếu bị người có ý xấu mang đi mất thì không biết sẽ bị bắt nạt như thế nào.
Mẫn Trì cúi đầu cắn lên vành tai Omega, đôi mắt liếc đến miệng vết thương trên tuyến thể của Omega, dường như sắp khỏi hẳn rồi, trên đó đã kết vảy sắp lành rồi, chỉ còn là một vết thương màu nâu. Điều này đại biểu cho việc hắn và Phương Phùng Chí sắp phải chặt đứt sợi dây quan hệ duy nhất này.
Mẫn Trì ngồi dậy, dời tầm mắt đi.
Phương Phùng Chí ngửi pheromome trên người người đàn ông, cả người trở nên sung sướng mà thả lỏng, thân dưới đã được mở rộng trở nên mềm ra rồi. Cậu ghé vào trong lòng Mẫn Trì, nghe được âm thanh xé mở của nhựa. Mẫn Trì duỗi tay tự kéo khóa quần của mình ra, Phương Phùng Chí rũ mắt xuống là nhìn thấy cây d/ương v/ật thô to dữ tợn bắn ra từ trong quần tây, hệt như đang đánh vào trên mặt cậu vậy, làm cho khuôn mặt vốn dĩ đã đỏ bừng cửa Phương Phùng Chí càng nóng hơn.
Cậu nhìn Mẫn Trì tròng bao cao su lên, d/ương v/ật đứng thẳng dường như có thể đâm đến rốn cậu, tưởng tượng đến đồ vật thô cứng làm cho người ta thấy sợ này trong chốc lát sẽ thọc vào trong thân thể mình, Phương Phùng Chí có một loại sợ hãi không thể nói tới.
Nắm chặt cánh tay Mẫn Trì ngón tay và móng tay nắm chặt đến mức có hơi trắng bệt.
Mẫn Trì phát hiện sự khác thường của cậu, tưởng là Phương Phùng Chí không thoải mái, trấn an xoa xoa lưng cậu: “Sợ sao?” dừng lại, sau đó lại hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?” ngón tay đang cắm trong v/ách th/ịt ấm áp cũng dừng lại.
Nhìn qua hắn cũng không có dấu hiệu mất đi lý trí, rất tỉnh táo, kiềm ché, dường như có thể dừng lại bất cứ lúc nào. Nhưng gân xanh trên mu bàn tay của hắn đã kéo dài đến cánh tay, hô hấp nóng như nước sôi, đã đến giới hạn rồi.
Mẫn Trì không nghe thấy câu trả lời của Phương Phùng Chí.
Vì thế hắn rút ngón tay ra khỏi lỗ nhỏ của Omega.
Tay Phương Phùng Chí đang nắm lấy tay hắn càng chặt, cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mẫn Trì, đôi mắt ngập nước, nốt ruồi bình thường nhìn không quá rõ ràng kia giờ phút này lại có màu đỏ tươi. Mẫn Trì chỉ cảm thấy bị đôi mắt này của cậu nhìn đến nóng cả người, giống như điềm báo rằng chú cún con sắp tức giận, hắn dường như có thể nghe thấy tiếng nức nở trong cổ họng của Phương Phùng Chí lúc này, giống nhau ngay giây tiếp theo có thể phát ra tiếng kêu gâu gâu không hề có chút uy hiếp nào vậy.
Mẫn Trì bị chính suy nghĩ của mình kích thích đến ngứa ngáy trong lòng, quả thật muốn ăn mòn hắn, hắn bóp eo nhấc Phương Phùng Chí tới gần, đỡ d/ương v/ật mình để ngay trên cửa lỗ.
Trong căn phòng toàn bộ đều là pheromone của bọn họ, nồng đậm đến mức có thể tràn ra từ kẹt cửa. Tay Phương Phùng Chí chuyển đến trên vai Mẫn Trì, cậu có thể cảm nhận được d/ương v/ật Mẫn Trì đang chọc vào miệng lỗ nhỏ, nhưng chỉ ở đó. Đã mở rộng rồi, nhưng muốn muốn nuốt được đồ vật của Mẫn Trì thì vẫn rất khó khăn.
Mí mắt Mẫn Trì không tự giác được nhíu lại, hắn cứng rắn bóp eo Phương Phùng Chí ấn xuống chậm rãi, thật vất vả mới vào được phần đầu, hai chân Phương Phùng Chí đã run rẩy không dừng lại được, hai tay ôm chặt lấy cổ Mẫn Trì, sợ nếu mình thả lỏng một chút là bị ngồi xuyên đến bụng.
Mẫn Trì cũng không hề cưỡng ép cậu, xoay mặt cậu lại hon môi. Pheromone của bạn đời có thể trấn an cậu, Phương Phùng Chí thong dong nhắm mắt lại, đầu lưỡi dính lấy lưỡi Mẫn Trì, mùi khói thuốc súng đi từ họng cậu đi đến dạ dày, làm lan ra toàn thân, có một cảm giác thỏa mãn rất lớn, hoàn toàn trấn an được sự sợ hãi của cậu.
Mãi đến khi cả hai tay của Enigma đều cùng đỡ lấy eo cậu, Phương Phùng Chí dường như sinh ra một dự cảm không hay sợ hãi mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng lại, đồ vật cứng rắn đột nhiên như sấm mở rộng v/ách th/ịt chặt chẽ của cậu.
“Ưm a a ahhhh!!!”
Cuối cùng cũng cắm vào. Nghiền ép lên tuyến tiền liệt mẫn cảm của cậu, trước và sau đều lên đỉnh trong nháy mắt, cậu chìm dần trong cảm giác này, không biết là đau hay là sướng, thân thể không nhịn được co rút lại.
Mẫn Trì nhìn Omega bắn tinh lên trên quần áo mình, trong lòng xúc động. Trên thực tế, d/ương v/ật vẫn chưa đi vào hết.
Chẳng qua là đã đâm vào chỗ sâu nhất của Omega mà thôi, rất khó mà có thể đâm thêm vào nữa. Omega còn đang trong dư vị lên đỉnh chưa hoàn hồn lại, tạm thời mất đi ý thức.
Đôi tay Mẫn Trì chậm rãi thay đổi động tác, ráo riết xiết lấy eo Phương Phùng Chí, giống như xiềng xích vây lấy cậu, làm cậu không thể nhúc nhích.
Cho dù mất đi suy nghĩ nhưng Phương Phùng Chí vẫn theo bản năng cảm thấy không được thích hợp lắm, cậu giãy giụa vài cái: “Đừng, đừng vậy mà…”
Nhưng Mẫn Trì không để ý, lại tiếp tục chậm rãi ấn cậu xuống.
Đôi mắt Phương Phùng Chí trừng lớn: “Không, không muốn!” cậu liều mạng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng tư thế thế này làm cậu hoàn toàn bị người đàn ông này vây lấy, bởi vì dùng sức, cánh tay Mẫn Trì hiện ra cơ bắp, giống như sắc thép giữ chặt eo câu, Phương Phùng Chí thậm chí còn cảm thấy hô hấp khó khăn, không có cơ hội nào để chạy trốn.
Thật sự, đã không thể đi vào thêm nữa…
“Đừng…” nói không thành lời nữa, d/ương v/ật mỗi phút mỗi giây chen vào trong cơ thể cậu, không biết chọc tới nơi nào, cậu căn bản không dám tưởng tượng lần trước trong kì động dục Mẫn Trì cũng cắm vào nơi đó, cậu không nhớ rõ đó là cảm giác gì, nhưng giờ phút này cậu có thể cảm nhận được sự tra tấn thong thả này, đau khổ và khoái cảm hòa với nhau, làm cậu chỉ có thể mở to miệng hô hấp, ngoài ra chẳng thể phát ra âm thanh nào khác.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc, cậu dường như có thể nghe thấy đường đi sâu vào bên trong truyền đến tiếng nước, thủy triều ấm nóng đột nhiên tưới ướt trên d/ương v/ật Mẫn Trì.
Mẫn Trì thở càng ngày càng nặng nề, trên tráng toàn là mồ hôi, mông Omega dính sát vào trong thân thể hắn, toàn toàn nuốt hết d/ương v/ật của hắn.