Bệnh tình của Phó Bách Khải dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn luôn không tỉnh. Bởi vì yêu cầu cần có Phương Phùng Chí hỗ trợ trị liệu, thế nên Phương Phùng Chí đành phải xin phép công ty nghỉ để ở lại bệnh viện.
Chờ đến khi người tỉnh lại đã là một tuần sau đó.
Phó Bách Khải mở mắt ánh mắt đầu tiên chính là nhìn đến Phương Phùng Chí đang an tĩnh ngồi ở bên cạnh mình làm việc. Lúc này trên người Phương Phùng Chí đã hoàn toàn không còn lưu lại dấu vết gì của Mẫn Trì nữa. Ngược lại, bởi vì mỗi ngày đều ở trong phòng bệnh, trên người cậu dính toàn là mùi gỗ thuộc về Phó Bách Khải.
Chú ý đến động tĩnh của người trên giường, Phương Phùng Chí sửng sốt, biết rằng người nằm ở trên giường rất lâu rốt cuộc đã tỉnh lại vội vàng gọi bác sĩ đến.
Các chỉ số đều đã khôi phục lại bình thường, chỉ là còn cần tịnh dưỡng một thời gian nữa.
Lúc đi theo bác sĩ ra ngoài, nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Vậy bây giờ còn cần pheromone của tôi nữa không?”
“Bây giờ bệnh nhân còn chưa hoàn toàn khỏi, vẫn nên cố gắng đừng rời khỏi cậu ấy.”
Phương Phùng Chí đứng tại chỗ một lát, một lúc lâu sau mới chậm rãi quay trở lại.
Mặt Phó Bách Khải không biểu cảm gì nằm trên giường, theo lý mà nói, sau khi tỉnh lại thì vết thương trên người phải rất đau, nhưng Phó Bách Khải dường như có thể chịu đựng được, chỉ cau mày, không phát ra âm thanh nào. Thấy Phương Phùng Chí từ bên ngoài vào, tầm mắt liền dính lên trên người cậu.
Phương Phùng Chí bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên, đè cảm xúc ở trong lòng xuống hỏi: “Khát nước sao?”
Phó Bách Khải hơi gật đầu.
Phương Phùng Chí rót nước ấm mang lại, Phó Bách Khải còn đang tự hỏi liệu anh ta có đủ sức lực để cầm được y nước Phương Phùng Chí đưa hay không, nhưng giây tiếp theo, ly nước được đặt bên miệng anh ta.
Phương Phùng Chí dường như cũng không thấy có vấn đề gì, trước kia cậu vẫn luôn chăm sóc người mẹ bị bệnh của mình như thế. Nhưng Phó Bách Khải lại không được tự nhiên, cứng đờ, nhưng bởi vì cổ họng khô rát nên không nói được gì, đành phải làm theo Phương Phùng Chí.
Lý nước chậm rãi nghiêng, nước ấm đi vào từ cánh môi hơi mở của anh ta, nước làm ướt toàn bộ khoang miệng, sau đó là cổ họng, Phó Bách Khải cảm thấy như được sống lại. Xoang mũi anh ta tràn ngập mùi hương cam cúc của Omega bên cạnh, trong khoảng thời gian anh ta không thể nhìn thấy ánh mặt trời, không có âm thanh, không có hình ảnh, chỉ có mùi hương này vẫn luôn bao quanh lấy anh ta.
“Còn muốn uống không?”
Phó Bách Khải lắc đầu, nhìn bóng dáng Phương Phùng Chí xoay người hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Âm thanh vẫn còn yếu ớt vô lực.
“Hơn một tuần.”
“Bên phía công ty đã xin nghỉ giúp anh.”
Phó Bách Khải dường như cảm thấy rất mệt, nằm ở trên giường không nói chuyện nữa, nhưng đôi mắt vẫn dính lên Phương Phùng Chí.
Vừa rồi Phương Phùng Chí đã thông báo cho cha mẹ Phó Bách Khải chuyện anh ta đã tỉnh, có lẽ rất nhanh sẽ tới đây, giờ pút này chỉ có mình cậu và anh ta ở trong phòng, cậu cảm thấy thật sự rất xấu hổ và không được tự nhiên.
Cậu dời ghế tựa đặt ở bên cạnh giường Phó Bách Khải qua một bên, không muốn cách quá gần anh ta. Nhưng Phó Bách Khải nhìn thoáng theo cậu, hỏi: “Ngồi xa như vậy làm gì?”
Phương Phùng Chí hơi dừng lại: “Sợ quấy rầy đến anh nghỉ ngơi.”
“Không ảnh hưởng.” Phó Bách Khải cau mày.
Phương Phùng Chí nghe được ý trong lời nói của anh ta, nhưng làm bộ như nghe không hiểu, dùng lời nói qua loa lấy lệ lúc trước anh ta đã từng nói với cậu: “Trước kia anh có nói ở gần anh quá sẽ không thoải mái.”
“Hơn nữa hôm nay tôi không dán miếng dán ức chế.” Nói xong, cậu ngồi trên ghế tựa, sau đó chuyển tầm mắt lên trên laptop, không nói chuyện nữa. Cậu hiểu cá tính của Phó Bách Khải, lúc bình thường là một người rất lạnh lùng, một hai phải là người khác tự dính lấy anh ta, nếu tâm trạng tốt thì có thể miễn cưỡng đáp lại vài cậu, nếu lạnh nhạt với anh ta, anh ta càng sẽ không thèm phản ứng.
Quả nhiên, Phó Bách Khải bị Phương Phùng Chí nói, không nói gì nữa, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu.
Trước kia đúng thật anh ta đã nói những lời này, khi đó anh ta không thích Phương Phùng Chí, thấy cậu thì trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét bị trói buộc. Nhưng bây giờ anh ta không có cảm giác như vậy với Phương Phùng Chí, không biết có phải bởi vì rất lâu rồi không gặp cậu hay không, anh ta nhìn Phương Phùng Chí có cảm giác… không thể nói rõ.
Dù không muốn nói chuyện gì đó với cậu, nhưng cũng không muốn xa cách như vậy. Nhưng nhìn bộ dạng không muốn giao lưu của Phương Phùng Chí, Phó Bách Khải không muốn mặt nóng dán mông lạnh, lời nói ra đến miệng lại nghẹn trong lòng.
Một lát sau, hộ công và cha mẹ Phó Bách Khải đến, lúc bọn nói chuyện, Phương Phùng Chí rất tự giác đi ra ngoài cửa, Phó Bách Khải ngoài miệng nói chuyện với cha mẹ, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn về hướng cậu, thấy cậu không hề lên tiếng mà đi ra ngoài liền không tự giác được nhíu mày.
Phương Phùng Chí ngồi trên hành lang, bởi vì chuyện lần trước, bây giờ cậu thấy người nhà họ Phó thì cảm thấy rất xấu hoor, hơn nữa chính cậu cũng coi như là một kẻ ngoài, bọn họ nói chuyện phiếm thì không cần phải góp vui. Cửa phía sau mở ra, cha Phó Bách Khải đi ra ngoài, Phương Phùng Chí căng da đầu gọi một tiếng: “Ba.”
Alpha trung niên nhìn Phương Phùng Chí, biểu cảm không chút nề hà gì: “Chuyện kia con đã nói cho nó chưa.”
Phương phùng Chí biết là đang nói đến chuyện ly hôn: “Còn chưa nói.”
Người đàn ông gật gật đầu: “Vậy trước đừng nói.”
Phương Phùng Chí không đáp lại.
“Vết đánh dấu trên người con bây giờ đã biến mất, ba và mẹ của Bách Khải đã thương lượng với nhau, chúng ta có thể giả vờ như không biết, chỉ cần về sau con và nó có thể an ổn cùng nhau là được.”
Phương Phùng Chí hơi mở to mắt nhìn, cậu không nghĩ tới rằng bọn họ có thể vì pheromone mà có thể chịu đựng tình trạng này cùng với cậu. Nhưng những người trong này này cũng kỳ lạ thật, trước kia cung kính với bọn họ như thế, đỗi đã giống như cha mẹ ruột của mình bọn họ lại chẳng xem trọng. Bây giờ chính cậu cũng đã làm ra những loại chuyện thế này, lời cũng nói rõ rồi, đột nhiên lại khoan dung như vậy, giống như trong cái nhà này không có cậu thì không được vậy.
Phương Phùng Chí lắc đầu: “Nhưng chuyện anh ta ngoại tình là do chính miệng anh ta thừa nhận.”
“Con không thể làm bộ không biết.” Nói xong, cậu muốn quay đầu rời khỏi đay, rồi lại bị gọi lại.
“Phương Phùng Chí!” Người đàn ông do dự rất lâu, khuôn mặc khó xử trở nên buồn bã: “Bách Khải làm chuyện sai lầm, nhưng nó bây giờ còn đang bệnh, rất cần pheromone của con, con xem như nể tình cảm vợ chồng, ở lại chăm sóc cho nó một khoảng thời gian.”
Phương Phùng Chí không động đậy. Đúng thật, Phó Bách Khải bây giờ không thể rời khỏi pheromone của cậu, hơn nữa bệnh tình cũng chưa tốt lên, vốn dĩ cậu nghĩ sau khi Phó Bách Khải tỉnh lại liền sẽ đề cập đến chuyện này, nhưng dưới tình huống như vậy mà vỗ mông chạy mất thì thật sự không có đạo đức.
Thấy Phương Phùng Chí do dự, người đàn ông mở miệng: “Cũng sắp cuối năm, cờ qua năm mới rồi hẵn nhắc lại đi.”
Phương Phùng Chí chẳng nói một lời quay trở lại phòng bệnh, cha mẹ Phó Bách Khải cũng vừa mới đi, bên trong chỉ có hộ công cùng ngồi bên giường với Phó Bách Khải. Đại khái là một lúc lâu không có pheromone của cậu, sắc mặt Phó Bách Khải hiện tại có hơi tái nhợt, pheromome cũng yếu đi, giống như sắp biến mất. Pheromone phù hợp trăm phần trăm chính là như vậy, đối phương có một dao động nhỏ thôi cũng có thể nhận ra.
Vì thế Phương Phùng Chí chậm rãi bắt đầu phóng thích pheromone của mình.
Phó Bách Khải chú ý tới hành động của Phương Phùng Chí, không nói gì mà chuyển tầm mắt lên người cậu. Trước đó anh ta đã biết Phương Phùng Chí rất biết chăm sóc người khác, cho dù là mình có đối xử lạnh nhạt với cậu bao nhiêu, cậu đều sẽ không bận tâm đến cảm nhận của người khác, dịu ngoan, lại nghe lời. Nhưng trước nay anh ta đều chẳng thèm để ý, sự chăm sóc này đối với anh ta mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, không cần thiết.
Bị mùi hương cam cúc vây lấy, Phó Bách Khải thoải mái mà muốn ngủ thiếp đi. Anh ta chớp chớp mắt, yên lặng nhìn bóng dáng của Phương Phùng Chí.
Nhưng hiện tại, ngay thời điểm anh ta suy yếu nhất, được sự chăm sóc từ Phương Phùng Chí, anh ta đột nhiên cảm thấy thật ra được chăm sóc như vậy cũng không tồi.
Anh ta nhớ rõ sau khi nhìn thấy mình tỉnh ánh mắt của Phương Phùng Chí lộ ra vẻ vui sướng, sau đó cũng rất dịu dàng đối đãi với mình, hoàn toàn không đề cập đến chuyện ly hôn. Lần đó cậu hỏi anh ta có phải đã ngoại tình hay không, lúc đó giọng điệu của cậu dường như rất khổ sở. Anh ta nhớ tới trước kia, chính mình đã nặng lời với cậu, ngữ khí của cậu vẫn luôn như thế. (không phải đâu ba, thấy ba tỉnh mừng vcl vì tưởng được out khỏi đời cha đó)
Điều này làm anh ta nhớ tới Phương Phùng Chí làm đủ loại chuyện cho mình, không giống như lấy lòng, càng giống như mang theo tình cảm hơn.
Trong lòng Phó Bách Khải đột nhiên chua xót, thình thịch nhảy vài cái.
Đột nhiên muốn thân thiết hơn chút nữa với Phương Phùng Chí.
Tuy rằng là phòng bệnh một người, nhưng trong phòng vẫn có chiếc giường dành cho người nhà ngủ. Lúc ban đêm, Phương Phùng Chí đều ngủ ở giường bên cạnh Phó Bách Khải.
Đêm nay cũng vậy, sau khi Phó Bách Khải tỉnh lại không khí giữa hai người có hơi xấu hổ, nhưng lại không thể cách Phó Bách Khải quá xa, đành phải giống như trước đó ngủ trong phòng này.
Toàn bộ căn phòng đều là pheromone của hai người họ xáo trộn lẫn nhau, mùi gỗ quấn người Phương Phùng Chí, vốn dĩ còn sợ mùi hương này sẽ hướng dẫn cậu phát tình, nhưng không biết có phải hiện giờ pheromone của Phó Bách Khải quá suy yếu hay không, hay là do di chứng vì Mẫn Trì đánh dấu, thế nhưng cậu hoàn toàn koong giống như trước kia có cảm giác khao khát kịch liệt nữa.
Mấy ngày sau đó cậu liền có thói quen làm quen với mùi hương này, cỉ coi như mùi nước hoa dễ ngửi mà thôi.
Dần dần, Phương Phùng Chí buồn ngủ đến mức mắt không mở nỗi nữa, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, phía sau truyền đến âm thanh sột soạt, lúc Phương Phùng Chí tưởng đó là mơ, một thân thể cực nóng dán vào sau lưng cậu.
Buồn ngủ nháy mắt biến mất không còn chút nào, cậu giãy giụa vài cái, trong lúc vô tình đụng phải miệng vết thương của người đàn ong, người phía sau liền phát ra tiếng rên, Phương Phùng Chí dừng động tác: “Anh làm gì thế?”
Khí nóng của người đàn ông đập vào vành tai của Phương Phùng Chí: “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một lát đi.”
Cũng giống như anh ta nghĩ, cơ thể Phương Phùng Chí rất mềm, mở rộng tay là có thể hoàn toàn ôm vào ngực. Anh ta cúi đầu, đem mặt chôn vào sau cổ Phương Phùng Chí, tràn đầy vị cam cúc, làm ấm dòng máu lạnh như băng của anh ta.
Cả người Phương Phùng Chí cứng đờ, cậu không hiểu vì sao Phó Bách Khải đột nhiên lại dán lấy mình như vậy. Cậu cảm nhận được hô hấp vô cùng nóng của người đàn ông, sau đó chậm rãi tiến sát đến tuyến thể. Phương Phùng Chí giật mình, đột nhiên đứng dậy đẩy anh ta ra.
Cậu liếc mắt nhìn người đàn ông trên giường trong bóng đêm, khoác áo khoác đi ra ngoài: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Phương Phùng Chí đi đến vườn hoa nhỏ của bệnh viện, ngửi được không khí mới mẻ lúc ban đêm thân thể mới dần thả lỏng trở lại. Phó Bách Khải này cứ cả ngày kì lạ,tầm mắt cứ luôn dính lấy cậu, còn làm ra hành động như vừa rồi. Thật ra cũng không khó đoán, định mệnh chính là như vậy, bởi vì sự ảnh hưởng của pheromone, sẽ không tự giác được mà đến gần đối phương, thân thiết đối phương, trước kia cậu cũng như vậy, ngửi thấy pheromone của Phó Bách Khải liền muốn dán lấy anh ta.
Mà bây giờ, bởi vì không dán miếng dán ức chế, trạng thái như thế lại xuất hiện trên người Phó Bách Khải. Cậu rất sợ một khi Phó Bách Khải không cẩn thận thì sẽ đánh dấu chính mình.
Cậu không tự giác nắm chặt lấy di động, cậu muốn gọi điện cho Mẫn Trì, lại sợ muộn thế này rồi sẽ làm phiền giấc ngủ của hắn.
Nhưng giây tiếp theo, điện thoại vang lên, trên đó là một số điện thoại xa lạ, Phương Phùng Chí không lưu số điện thoại này, nhưng dường như mỗi ngày cậu đều sẽ trò chuyện cùng số đó.
Cậu nhận điện thoại: “Mẫn tiên sinh?”
Âm thanh trầm thấp từ tính của người đàn ông trong đêm đen lại thật rõ ràng: “Đang làm gì thế?”
Phương Phùng Chí cảm thấy lỗ tai tê dại: “Ở, ở dưới lầu bệnh viện, ngồi một lúc.” thân thể cứng đờ khi đối diện với Phó Bách Khải đã mềm xuống, cả người nóng hầm hập.
“Ngủ không được sao?”
Phương Phùng Chí nghĩ nghĩ, không tính nói ra chuyện đêm nay, liền “ừm” một tiếng.
“Vậy bây giờ tôi tới với em.”
“Không cần!” Sợ Mẫn Trì thật sự làm như vậy, cậu liền vội vội vàng vàng mở miệng: “Chờ lát nữa tôi trở về ngủ liền.”
Bên kia hình như cười một tiếng: “Gấp cái gì?”
Mặt Phương Phùng Chí hơi hồng, không nói chuyện.
Từ sau ngày đó, thật ra mỗi ngày Mẫn Trì đều sẽ đến bệnh viện nhìn cậu, bởi vì lo lắng bị người khác phát hiện, mỗi lần cũng chẳng dám nói mấy câu lại vội vàng tách ra. Hôm nay bởi vì chuyện công ty nên Mẫn Trì chưa tới, chỉ mới một ngày không gặp thôi, Phương Phùng Chí đã nhớ hắn không chịu nỗi.