Không biết có phải thuốc của Mẫn Trì bắt đầu có tác dụng hay không, Phương Phùng Chí cảm thấy mình không được bình thường. Thân thể nhạy cảm vô cùng, mông thịt bị Mẫn Trì nắm lấy như thiêu đốt, thân thể cậu không nhịn được mà run rẩy mất khống chế. Càng chết chính là, cảm giác thèm muốn pheromone của Mẫn Trì của cậu ngày càng mãnh liệt, như thể đang rơi vào kỳ động dục.
Lúc đầu chỉ bị mùi hương nồng nàn làm kích thích nên nóng lên, bây giờ pheromone này còn xâm lấn vào trong cơ thể cậu, tiến vào cơ thể cậu thông qua mỗi một lỗ chân lông, cả người đều bị pheromone của Enigma chiếm đoạt, nhiều đến nỗi có khi mồ hôi chảy ra cũng chứa mùi khói thuốc súng.
Đầu lưỡi làm cho v/ách th/ịt trở nên mềm hơn, có thể dễ dàng xâm nhập vào trong cơ thể Omega.
Cả người Phương Phùng Chí mềm nhũn, eo không có lực mà sụp xuống, chỉ có mông vẫn đang chổng lên Mẫn Trì thu lưỡi về, hắn ngồi dậy, thong thả cắm ngón tay vào trong lỗ nhỏ của Omega bắt đầu mở rộng.
Tuyến tiền liệt bị có xát đùa giỡn tới tới lui lui, mỗi lần đều làm cậu cận kề lên đỉnh. Thân thể càng lúc càng mềm, tầm mắt cũng trở nên mơ hồn, ngay trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, Mẫn Trì đột nhiên dùng tay không chút lưu tình mà đánh lên mông cậu.
“A!” đầu tiên là một trấn gió lạnh, còn chưa kịp tản đi thì sự đau đớn và nóng rát trên da thịt đã tuyền tới, chút nữa như đánh bay hồn phách của cậu.
Không hề giảm lực, cái đánh này khiến mông Phương Phùng Chí lộ ra dấu vết hồng ngay lập tức.
“Qùy đàng hoàng.”
Nhưng Phương Phùng Chí thật sự không có sức, ngón tay thọc vào rút ra trong v/ách th/ịt càng ngày càng nhanh, càng ngày càng dùng sức, nước dâm bị ngón tay kéo ra không ít, chảy nhiều đến dính khắp nơi. Cuối cùng một ngón tay nghiền ép vào khối thịt nhô ra của cậu rồi mạnh mẽ ma xá, Phương Phùng Chí phát ra tiếng rên rỉ cao vút, thân thể co rút run rẩy vài cái rồi hoàn toàn sụp ngã qua một bên. Lần này Mẫn Trì không đánh cậu, chỉ dương mắt nhìn cậu bắn tinh, rút ngón tay toàn là nước ra cởi quần áo mình.
Cơ bắp của hắn dường như cũng đang tản nhiệt, gân xanh trên cánh tay hiện ra, có chút dữ tợn. Hắn đem cây d/ương v/ật cũng đáng sợ như vậy để ở miệng lỗ dâm đang say sưa co rút kia của Phương Phùng Chí, nhân lúc Phương Phùng Chí vừa lên đỉnh chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên đâm q/uy đ/ầu vào bên trong.
Phương Phùng Chí kêu không thành tiếng.
Tất cả mọi cảm giác của cậu đều dồn hết vào thân dưới, giống như một cây côn sắt nóng bỏng không chút nể tình mà đâm thẳng vào trong lỗ nhỏ của cậu, chậm rãi căng v/ách th/ịt của cậu ra, thậm chí cắm đến những nơi chưa từng được khai phá. Cậu vẫn luôn cầu xin xin đừng đi vào thêm nữa, nhưng d/ương v/ật của Enigma lại càng lớn thêm làm cậu phát hoảng, cứ cố gắng đâm vào nơi sâu nhất, đâm đến một độ sâu mà cậu không dám tưởng tượng đến.
Bụng đột nhiên cuồn cuộn sinh ra cảm giác buồn nôn, không ngăn được muốn nôn khan.
Rất nhanh, cậu cảm thấy bụng của người đàn ông đã dán chặt vào mông của cậu, đã cắm hết vào trong rồi.
Mẫn Trì thở ra một hơi, vuốt những sợi tóc rũ trên trán lên. V/ách th/ịt chật chội kẹp hắn vô cùng thoải mái. Hắn cúi xuống áp toàn thân mình lên trên người Phương Phùng Chí, ngực dán chặt vào trên lưng cậu, d/ương v/ật lại đâm đâm vào bên trong, Omega nháy mắt run rẩy: “Đừng, dừng lại… ưm ahhh…”
Mẫn Trì ác ý ngậm lấy tuyến thể mẫn cảm của cậu, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn trên đó, kích thích cho da đầu Phương Phùng Chí tê dại. d/ương v/ật trong thân thể chậm rãi di chuyển bắt đầu thọc vào rút ra.
Thanh âm va chạm của thân thể vang lên quanh quẩn trong phòng, tuyến thể bị Mẫn Trì mút mát tên rần, da thịt ở đó đỏ như máu, dấu vết người trước lưu lại đã trở nên không còn rõ ràng nữa.
Phương Phùng Chí chẳng biết gì cả, chỉ biết sướng, chỉ biết rên.
Lỗ dâm của cậu trở thành suối nguồn thèm khát, nếu không phải được Mẫn Trì lấp kín, nước bên trong có khi đang chảy ra ròng ròng. d/ương v/ật ma sát v/ách th/ịt của cậu đến tê dại, đột nhiên cọ qua miệng khoang sinh sản đang ngậm chặt làm cậu kích thích đến run rẩy.
Chưa kịp hít thở đều nữa, vị trí kia đã lại bị đâm vào một cái.
“Ư ahhh!!!” Như thể cố ý, Phương Phùng Chí bị kích thích đến chảy nước mắt ròng ròng, nơi đó quá yếu ớt quá nhạy cảm, cọ xát như vậy lại khiến cậu thấy sướng.
Người đàn ông từng chút từng chút đâm vào vị trí kia, đâm ra một cái miệng nhỏ, kích thích đến nỗi Phương Phùng Chí trợn trắng cả mắt.
Cho dù đầu óc Phương Phùng Chí không rõ ràng, cậu cũng có thể nhận ra có gì đó không đúng, cậu nhanh chóng bắt lấy cánh tay Mẫn Trì: “Đừng, đừng đi vào…”
Người phía sau lại chẳng nói lời nào, thong thả mà chen q/uy đ/ầu vào vùng đất bí ẩn kia.
Phương Phùng Chí đau đến choáng váng đầu óc, nước mắt và nước miếng chảy ra đầy mặt, d/ương v/ật cũng mềm xuống, cả người rối loạn lung tung: “Đau quá, đau quá…” Cậu thống khổ rên rỉ, chân không có chút lực vào di chuyển một chút muốn chạy trốn, nhưng cậu bị giam cầm trong lòng người đàn ông không thể nhúc nhích được.
“Đừng khóc.” Mẫn Trì nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu: “Dĩ nhiên sẽ đau, nhịn một chút là qua thôi.”
Nói như vậy, nhưng giây tiếp theo, hàm răng bén nhọn của hắn lại cắn phá tuyến thể, pheromone có độ dày cực kỳ cao trong nháy mắt rót vào thân thể Omega.
“Ha….” đồng từ của Omega co rút lại một lúc lâu rồi đột nhiên giãn ra, giống như âm thanh thảm thiết đau khổ khi chuẩn bị cận kề với cái chết vậy.
Hai sự đau khổ cùng lúc làm cậu không chịu nổi.
Nhưng rất nha pheromone của Enigma hoàn toàn tiến vào trong thân thể cậu, nồng đậm, thứ đồ giống như ma túy này rất nhanh đã làm cho thân kinh của cậu tê liệt.
Cậu duỗi chân, thân thể không chịu sự khống chế lại co rút run rẩy, lại bị người đàn ông nhấn chặt xuống. Có lẽ là đánh dấu tạm thời tạo nên tác dụng, v/ách th/ịt mềm mại của Phương Phùng Chí còn ướt át hơn so với trước đó, tha thiết mút mát như một chiếc môi thịt nhỏ, dính nhớp mút chặt lấy q/uy đ/ầu cương cứng mà hắn nhét vào.
Hàm răng của hắn vẫn đang cắn chặt ở trên tuyến thể của Omega, pheromone cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể của Omega, buộc cậu phải bước vào trạng thái động dục.
d/ương v/ật bị đè ở bụng nhỏ từng đợt từng đợt ồ ạt bắn ra t/inh d/ịch, pheromone của Enigma làm cậu không thể ngừng lên đỉnh được, não bộ và thần kinh như bị xé toạc, thân thể cậu đang tiếp thu khoái cảm xa lạ vượt qua phạm vi chịu đựng của não, cậu sắp điên rồi.
Người đàn ông vẫn đè cậu tiếp tục thong thả cứng rắn đâm vào sâu bên trong, Phương Phùng Chí muốn trốn thoát lại bị đè chặt ở trên giường, động một chút cũng có thể làm cậu đau muốn chết đi.
“Đau quá… đừng, đừng vào mà…” Cậu đau đến nỗi không kiềm được nước mắt, chảy tèm lem hết ra ngoài, đời này cậu chưa từng cảm nhận nỗi đau nào như vậy, giống như một thân thể đang sống sờ sờ mà bị người ta khoét ra một cái lỗ, đào ra máu thịt của cậu, lại nhét đồ vật vào trong miệng vết thương cậu. Mẫn Trì không nghe thỉnh cầu của cậu, vẫn đang tra tấn cậu.
Đau lớn vô cùng mãnh liệt khiến cậu như muốn ngất đi, trước mắt lúc đen lúc trắng, giống như sắp chết vậy.
Enigma buông lỏng sau cổ cậu ra, tuy rằng cho thể làm cho Phương Phùng Chí thả lỏng một chút, nhưng độ dày của pheromone quá cao vẫn như muốn lấy đi mạng cậu.
Hắn thở hắt ra một hơi, hơi rút d/ương v/ật ra ngoài một chút, Omega mềm nhũn như một vũng chất lỏng, Mẫn Trì lật mặt cậu qua, hướng tới mặt mình. Thân thể cúi xuống khẽ hôn lên môi cậu, d/ương v/ật lại cắm vào lần nữa, đâm thẳng vào bên trong.
Hô hấp của Omega như dừng lại trong chợp mắt, cậu khóc lóc lắc đầu: “Mẫn Trì, Mẫn Trì… xin anh, em chết mất, xin anh…” Đau tới cực điểm, khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt, đôi mắt cũng sưng lên.
Mẫn Trì ôm Omega vào trong lòng: “Ngoan nào, đừng sợ… không chết đâu…” vừa nói vừa hôn từng cái từng cái lên trên trán Phương Phùng Chí. Động tác nhẹ nhàng, nhưng hành động dưới thân thì không hề dừng lại, vẫn cứng rắn đâm thẳng vào bên trong như cũ.
Cổ họng Phương Phùng Chí phát ra những tiếng rên rỉ như động vật, cậu cắn lấy bả vai Mẫn Trì, hàm răng cắn mạnh vào da thịt hắn. Hô hấp của Mẫn Trì trầm hơn, vẫn rũ mắt xuống hôn lên khuôn mặt Phương Phùng Chí.
Chờ đến khi hắn hoàn toàn cắm vào trong khoang sinh sản của Omega, Phương Phùng Chí đã đau đến hôn mê bất tỉnh. Thở ra một hơi, sự sung sướng trong ánh mắt càng thêm rõ ràng. Hắn thong thả ngồi dậy, thấy bụng nhỏ của Phương Phùng Chí không biết đã ướt nhẹp từ khi nào, đến thân thể của hắn cũng dính ướt theo.
Đau đến mất khống chế.
Mẫn Trì cười một cái, cúi người nâng mặt Phương Phùng Chí lên, mút mát trên đôi môi cậu.
Ngoan quá, đáng yêu quá.
Bụng nhỏ truyền đến một cơn đau đớn, cả người cũng nhào dính, Phương Phùng Chí hơi động mắt, mở mắt ra.
Mẫn Trì nằm ở trên người cậu, thấy cậu mở mắt ra liền cúi xuống hôn môi cậu. Phương Phùng Chí bị động tiếp nhận nụ hôn này. Sự đau đớn dưới thân đã không còn mãnh liệt như thế nữa, sâu bên trong bị căng ra, mơ hồ có một loại khoái cảm không thể nói.
Không biết Mẫn Trì đã làm cậu bao lâu, chỉ cảm thấy tốc độ thọc ra rút vào của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh… Phương Phùng Chí đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng đẩy Mẫn Trì ra: “Đừng bắn ở trong…”
Nhưng đã không còn kịp nữa, d/ương v/ật cắm ở trong thân thể cậu từ từ to lên, sau đó ráo riết chặn ở trong khoang sinh sản. Mẫn Trì đang thành kết trong khoang sinh sản cậu… Phương Phùng Chí đẩy đẩy, chỉ cảm thấy sâu bên trong càng lúc càng căng trướng, sau đó một lượng lớn t/inh d/ịch của Enigma bắn vào trong khoang sinh sản của cậu. Cậu mở to hai mắt nhìn, cả người run rẩy.
Đánh dấu vĩnh viễn.
Trong nháy mắt thân thể như xảy ra sự biến hóa nào đó, cả người nặng trĩu, cậu chẳng thể cảm nhận được gì, cái gì cũng không có, cậu như rơi vào hư không, chỉ có thể cảm nhận được Mẫn Trì.
Pheromone của Mẫn Trì, tay của Mẫn Trì, cái ôm của Mẫn Trì, d/ương v/ật của Mẫn Trì…
Đời này của cậu, chỉ có thể có Mẫn Trì.
Nội tâm cậu sinh ra một nỗi bất an, cậu ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt: “Vì, vì sao chứ…”
“Tôi không yên tâm.” Mẫn Trì cúi xuống hôn lên mí mắt của Omega, nốt ruồi hồng kia, thật xinh đẹp.
“Tôi sẽ đối xử tốt với em.” Hắn nói.
Phương Phùng Chí nhắm mắt, trong lúc mơ hồ, cậu dường như nhìn thấy Mẫn Trì đang cười.