Phan Kính cũng muốn điên rồi.
Anh thật không tin nổi, nhìn chằm chằm vết đạn màu hồng phấn trên người mình, tưởng là mình đang nằm mơ.
Đúng vậy, đội C bọn họ dùng phấn đạn màu hồng phấn, màu sắc thân thiện lãng mạn như vậy, ở trên tay người phụ nữ ngoan độc này trở nên khủng bố dã man.
“Em, lại, dám, bắn, chết, anh.” Phan Kính nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ.
“Thế nên anh không cần trải qua gian nan thử thách đã thực hiện được nguyện vọng rồi, anh là một người tốt.”
“Anh như vậy không gọi là người tốt biết không? Anh như vậy là người bị hại.” Phan Kính chỉ vết đạn trên người mình.
“Không, anh sẽ không đi sau kéo chân người khác nữa, cho nên anh là người tốt.” Nghê Lam khẳng khái.
Phan Kính: “…”
“Súng, đạn, vật tư của anh đều cống hiến cho người biết sử dụng chúng, cho nên anh là người tốt.” Nghê Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Mưa bình luận hahahahaha đã chạy đầy màn hình, nhân viên trong phòng đạo diễn lại một lần nữa cười muốn té ghé.
Phan Kính tức đến giậm chân ầm ầm, “Em muốn có đạn sao em không dùng ít chút đi, trực tiếp bắn một phát lên đầu anh, em còn tiết kiệm được hai viên.”
“Anh nghĩ em như vậy sao? Em thấy quá tàn nhẫn rồi.” Nghê Lam trông có vẻ nói rất thành tâm.
Phan Kính một lần nữa bị nghẹn.
“Mấy lời khuyên này thôi đừng nói nữa, anh cũng đã qua đời rồi.” Giọng điệu Nghê Lam dỗ dành con nít, “Nào, đưa đạn cho em, thiết bị định vị cho em. Ống nhòm, nước, mấy cái này cho em luôn.”
“Anh còn chưa kịp đi vào xem.” Phan Kính chỉ vào núi rừng cây cỏ trong khu trò chơi, “Tốt xấu gì em cũng phải để anh vào du lãm một chút hãy giết chứ.”
Huấn luyện viên ở một bên rốt cuộc cười chậm lại, nói: “Vẫn có thể đi xem được, sau xe tôi còn chỗ. Đương nhiên, nếu anh muốn chạy theo cô ấy cũng được.”
Trong phạm vi nhất định khi đối thủ tới gần, huấn luyện viên và tổ quay phim đều đi theo, sau đó vì để không làm lộ vị trí của khách mời và ảnh hưởng hai bên thi đấu, bọn họ sẽ lui ra ngoài vòng, chủ yếu sẽ dựa vào máy quay nhỏ trên vai tuyển thủ và thiết bị quay bố trí trong khu trò chơi, cùng với cameraman quay hình từ xa.
Huấn luyện viên sẽ ở một phạm vi nhất định đợi lệnh, nếu như gặp phải tình huống ngoài ý muốn hoặc bị thương, huấn luyện viên sẽ lập tức chạy đến xử lý.
“Tôi ngồi xe.” Phan Kính hung dữ đáp lại.
Mọi người trong màn bình luận cười ngất, nhưng cũng có người phê bình cách làm của Nghê Lam quá ác liệt. Tất cả mọi người đều đến để làm tiết mục, tranh tài còn chưa chính thức bắt đầu Nghê Lam đã giết đồng bọn rồi, vậy cơ hội lên hình của Phan Kính sẽ ít đi rất nhiều.
‘Phan Kính vẫn giúp cô ta suốt, lúc cô ta bị đen vô cùng cũng giúp cổ, bây giờ cô ta vì đạt thưởng lại hủy đi cơ hội của Phan Kính, nhân phẩm quả là rất thấp.’
‘Nghệ sĩ lên chương trình chính là muốn chiếm tỷ lệ lên sóng, Nghê Lam như vậy thật là ra tay độc. Rất có lỗi với Phan Kính vẫn luôn giúp cô ta.’
‘Ngoài miệng thì kêu anh Kính, sau lưng đâm một nhát, buồn nôn.’
Nhưng cũng có người ủng hộ Nghê Lam.
‘Cái gì mà đâm sau lưng một nhát, bắn trước mặt ba phát nha. Nghê Lam vẫn luôn quang minh chính đại, cô ấy nói đi mượn bản đồ chính là đi mượn bản đồ, hơn nữa lại còn trong giờ ghi hình trực tiếp trước 8 giờ, hoàn toàn tuân thủ yêu cầu và quy tắc của tiết mục.’
‘Nghê Lam làm gì mà đoạt màn hình? Cô ấy chạy bộ chạy cuối cùng, kéo xà đơn cũng để Phan Kính làm, mấy vòng đó có thể khiêm tốn đều đã khiêm tốn rồi, để ống kính cho Phan Kính rồi. Nếu lúc bắn bia cô náo loạn khăng khăng để mình lên, Phan Kính chắc chắn sẽ không từ chối quyết liệt, bọn họ cũng không bị gặm bánh bao mỗi bữa.’
‘Đúng vậy, hơn nữa quy tắc của tiết mục đã định như vậy, từ đầu đến cuối Nghê Lam đều nói sẽ không để Phan Kính kéo chân mình.’
‘Hơn nữa cuối cùng thắng không phải chỉ một người lĩnh thưởng sao? Chẳng lẽ không hi sinh bản thân là không được?’
Anti-fan liền cười lạnh: ‘Kéo con mợ nó chân, cô ta chính là muốn gây sự, lòe người.’
‘Mấy người xem mấy đội khác, thân thiện cỡ nào, thương lượng xem phần thắng cuối cùng để cho ai. Nghê Lam như vậy rất ích kỷ.’
‘Đội bọn họ căn bản là không thắng nổi, cô ta không làm vậy thì ai mà xem cổ chứ.’
‘Bây giờ cũng không muốn xem cô ta nữa. Buồn nôn. Tui là chỉ xem hai tổ kia thôi.’
‘Vậy sao bạn còn ở đây nói chuyện, bị mộng du à.’
‘Tôi thấy Nghê Lam cuối cũng sẽ bẽ mặt. Giết chết đồng đội của mình rồi, nói cái gì mà không muốn anh ấy kéo chân tôi, cuối cùng lúc bị bắn chết, mấy người nói cô ta sẽ để mặt mũi đi đâu?’
‘Cái mọi người muốn nhìn chính là cô ta không còn mặt mũi a! Tiếp tục điên cuồng đê! Gogogo!”
Màn bình luận đang diễn ra tranh cãi, tại hiện trường khu trò chơi, Phan Kính chuyển đồ trên người cho Nghê Lam.
Nghê Lam chỉnh sửa lại xong, trên người vác hai cây súng trường, phía sau lưng bên phải đeo một cây súng lục, đùi trái một cây súng lục, võ trang đầy đủ, uy phong lẫm liệt.
Lúc cô đang sửa sang Phan Kính vừa giúp cô lấy đồ vừa ra giọng điệu anh lớn dặn đi dặn lại: “Hành động nhất định phải cẩn thận, mệt quá thì ngồi xuống nghỉ uống nước, đừng liều mạng quá, chú ý biểu cảm khuôn mặt, mặt đẹp rất quan trọng.”
“Em bắn anh thêm một phát nha?” Vẻ mặt Nghê Lam bình tĩnh.
“Đừng lãng phí đạn, dù sao em cũng không dùng hết.” Phan Kính tiếp tục dạt dào tình cảm, “Em cứ yên tâm tiến lên, oan hồn anh sẽ luôn đi sau lưng em.”
Đạo diễn chịu trách nhiệm về Phan Kính trong phòng đạo diễn phụt cười một tiếng.
Nghê Lam sửa soạn xong hết, hào sảng vỗ vỗ vai Phan Kính, “Anh đợi em khải hoàn trở về, thắng tiền trả xong nợ, em mời anh ăn tiệc lớn.”
Nghê Lam xoay người chạy về con đường phía trước, một thợ quay phim đuổi sát theo sau, một người khác lái motor cũng đi theo.
Phan Kính nhảy lên chỗ phía sau xe motor của huấn luyện viên, theo đuôi Nghê Lam.
Hai đội Chương Văn Hiên và Điền Lạc thảo luận đơn giản vài câu, không biết đội C rốt cuộc muốn làm gì, thế là cũng không tiếp tục trì hoãn, tiến lên trước.
Linh hồn Phan Kính phía sau này không chút yên tĩnh, vừa đi theo Nghê Lam vừa muốn nói chuyện phiếm vài câu với cô.
“Em bắn chết anh, em có đau lòng không?”
“Không.” Nghê Lam vừa đáp vừa chạy, “Chúng ta còn chưa thực sự tính là sát cánh chiến đấu cùng nhau, đợi lúc sau anh vì bảo vệ em mà bị thương em lại do dự không giết được anh, bây giờ hoàn toàn không có áp lực.”
“Lúc nãy em nói không phải suy nghĩ này nha, mới vừa rồi em nói là muốn lấy đạn.”
“Hai cái này có mâu thuẫn sao?”
Phan Kính nghĩ ngợi, không nghĩ ra được.
Một lúc sau, Nghê Lam đã tìm đến nơi.
Bên cạnh hộp để huy chương cắm một lá cờ.
Nghê Lam chạy tới, mở hộp ra.
margin: 30px; padding-right: 40px; padding-left: 40px; Nắp hộp vừa mở, tín hiệu huy chương khởi động. Thiết bị định vị của hai đội khác vang lên âm thanh nhắc nhở.
Uông An Ni nhanh chóng gọi Chương Văn Hiên, đưa thiết bị định vị cho anh xem.
Đội B do Môn Bội Bội phụ trách thiết bị định vị, cũng nhanh chóng đưa cho Điền Lạc xem.
Hai đội đồng thời dừng lại nhìn đồng hồ.
Năm phút.
Nghê Lam mới vừa nói, trong vòng năm phút nữa cô sẽ lấy được huy chương đầu tiên. Thời gian này quá chuẩn xác rồi.
“Chúng ta cũng phải lấy được ngay.” Uông An Ni xác nhận la bàn và bản đồ. Chương Văn Hiên dùng ống nhòm nhìn một chút: “Ở bên kia.”
Hai người chạy về phía bên đó, rất nhanh đã nhìn thấy lá cờ.
Uông An Ni ngồi xuống, vừa định mở hộp ra, Chương Văn Hiên lại nói: “Chờ một chút.”
Uông An Ni ngừng tay, Chương Văn Hiên nói: “Nghê Lam mới nói, theo lời hứa tối qua, cô ấy sẽ tiêu diệt đội A trước.”
Uông An Ni khẽ gật đầu, vừa rồi cô cũng nghe thấy.
“Đội bọn họ không có bản đồ. Chị ấy lại lấy được huy chương trước chúng ta.” Chương Văn Hiên nghĩ ngợi, nói với Uông An Ni. “Tạm thời đừng mở hộp.”
Chương Văn Hiên dùng bộ đàm liên lạc với đội B.
“Tiểu Điền, tối qua các cậu liên minh với tổ C à?”
“Không có.” Điền Lạc vừa trả lời vừa chỉ sang phía bên trái cho Môn Bội Bội, cách chỗ đó chừng 50 mét có cắm một lá cờ.
Môn Bội Bội vui mừng, nhanh chóng chạy theo hướng lá cờ Điền Lạc chỉ.
Chương Văn Hiên hỏi: “Vậy Sao Nghê Lam tìm được huy chương?”
“Chúng tớ cho chị ấy xem bản đồ năm phút, xem ngay trước mặt, còn canh đồng hồ, chỉ năm phút. Lúc chị ấy mượn bản đồ xem có nói cho chị ấy xem một chút chị ấy sẽ diệt đội cậu trước rồi mới tới chúng tớ, nhưng ai mà tin chứ, bọn tớ cũng không coi là chuyện lớn. Không ngờ chị ấy lại nghiêm túc vậy.”
“Tình hình có vẻ không ổn.” Chương Văn Hiên nói, “Bọn cậu tìm được huy chương chưa? Tạm thời đừng mở ra.”
Điền Lạc gọi với theo Môn Bội Bội đang chuẩn bị mở hộp ra.
“Sao thế?” Điền Lạc hỏi Chương Văn Hiên.
Chương Văn Hiên nói: “Chị ấy vừa lên đã nói sẽ tiêu diệt anh Kính là có ý gì?”
Điền Lạc im lặng một hồi: “Chị ấy từng nói sẽ không để cho anh Kính kéo chân mình.”
“Cho nên thực lực thật sự của chị ấy mạnh cỡ nào? Chị ấy cảm thấy một người có thể đấu bốn sao?”
Phan Kính bên này nhìn Nghê Lam bỏ huy chương vào túi, hỏi cô: “Em có lòng tin một đấu bốn sao?”
“Em vẫn luôn nói, em sẽ thắng a.”
Phan Kính nhanh chóng khuyên cô: “Em nói có lòng tin là được rồi.”
“Sợ em bị tát vào mặt sao?”
“Em chuyên rước nhọ cũng không phải không biết.”
“Vẫn đang nhọ, nhọ đến hết mẫn cảm luôn rồi.”
Phan Kính: “…Miêu tả mặt dày của em vẫn rất mới lạ.”
“Không phải, là một hồn ma, anh làm gì trong này vậy?” Nghê Lam hỏi.
“Anh thấy em cũng không có ý định đi tiếp, nói chuyện với em.” Phan Kính nói. “Sao không đi tiếp? Em mới lấy được một huy chương thôi mà.”
“Em đang chờ bọn họ.”
“Chờ bọn họ làm gì?”
“Bọn họ lẽ ra cũng phải lấy được rồi, nhưng tại sao vẫn chưa?” Nghê Lam nhìn thiết bị định vị một chút.
Phan Kính đột nhiên hỏi: “Vị trí năm huy chương này em đều nhớ hết sao?”
“Cũng gần vậy.”
“Nếu hôm qua đội Bội Bội không cho em mượn bản đồ, em tính làm sao?”
“Em sẽ đi theo thiết bị định vị, lúc bọn họ tập hợp đủ năm huy chương, trước khi đến đài lãnh thưởng, vẫn còn cơ hội.”
Chỗ khác, Chương Văn Hiên nói với Điền Lạc: “Có phải hôm qua chị ấy giấu thực lực không?”
Điền Lạc suy nghĩ: “Cũng không hẳn. Vì mấy hạng mục cần thể lực và kỹ thuật tranh tài đều là khách nam ra thi, anh Kính hoàn thành rồi chị Lam cũng đâu có cơ hội.”
“Khương Thành nói anh Kính là bại tướng dưới tay Nghê Lam đúng không. Video hậu trường của bộ phim kia với quảng cáo đánh quyền anh đều là thật.”
“Ừm.” Điền Lạc nói, “Đều là thật, tớ nghe quản lý nói, có khả năng chị Lam từng thi đấu đối kháng thật ở bên Mỹ.”
Chương Văn Hiên nói: “Tớ cảm thấy chị ấy rất có đầu óc. Trước tiên bắn chết đồng đội, sau đó tuyên chiến với chúng ta mà lại nói rõ thời gian, đồng thời trong thời gian đó lấy được huy chương, chị ấy vậy là đang uy hiếp, tâm lý chiến.”
“Tớ vẫn thấy chị ấy rất tự tin. Hôm nay lúc chị ấy mặc đồ trang bị chiến đấu, cậu thấy không, cực kỳ thuần thục.”
Chương Văn Hiên nói: “Trước đó tớ đã đánh giá thấp chị ấy rồi, tớ thấy chúng ta phải cẩn thận với chỉ. Không phải vấn đề phần thưởng cuối cùng, nếu như chị ấy thật sự là cao thủ, tớ muốn nghiêm túc so tài một lần.”
“Ừm.” Điền Lạc hơi gật đầu. Anh có thể hiểu được suy nghĩ của Chương Văn Hiên.
Nhóm tuyển thủ chiến đấu như bọn họ nếu có thể gặp được một đối thủ mạnh, đó thật sự là chuyện hưng phấn.
“Chị ấy chỉ nhìn bản đồ có năm phút.” Điền Lạc tổng kết một chút lợi thế của bọn họ.
“Hơn nữa giờ chị ấy còn mang theo một cái huy chương.” Chương Văn Hiên nói, “Bây giờ chúng ta biết vị trí của chị ấy nhưng chị ấy không biết của chúng ta.”
“Em ấy đang di chuyển rồi.” Uông An Ni đưa thiết bị định vị cho Chương Văn Hiên xem. “Em ấy đang chạy về phía huy chương số 4.”
Trên huy chương đều có số hiệu. Ba cái có khoảng cách khá gần chính là số 1, 2 và 3, hai cái ở tiêu điểm tranh đoạt chính là số 4, 5.
Chương Văn Hiên nói với Điền Lạc: “Chị ấy muốn đi lấy huy chương số 4, hai chúng ta ở gần số 1, chị ấy chắc chắn cảm thấy huy chương số 2 không có hi vọng. Chúng ta liên minh đi, đến chỗ huy chương số 4 rình chị ấy. Xem xem bản lĩnh chị ấy rốt cuộc lớn cỡ nào.”
Điền Lạc nhìn Môn Bội Bội, Môn Bội Bội nói: “Có phải là kế không?”
Điền Lạc không nói gì.
Môn Bội Bội nói: “Có khi nào dụ chúng ta qua đó, sau đó giết chúng ta trước không?”
Điền Lạc và Môn Bội Bội không có ấn nút gọi, bên Chương Văn Hiên không nghe được bọn họ nói gì, lâu vậy không thấy bọn họ trả lời cũng biết bọn họ đang lo lắng gì, liền nói: “Tớ cam đoan sẽ không ra tay với các cậu trước. Hơn nữa, tớ đề nghị chị An Ni và chị Bội Bội đều ở bên cạnh huy chương, chỉ hai chúng ta đi. Dù sao thời gian vẫn còn nhiều, ngày mai vẫn còn một ngày. Thử xem Nghê Lam rốt cuộc có lai lịch gì, tiêu diệt chị ấy xong, chúng ta lấy bản lĩnh đi lấy huy chương số 4, thế nào?”
Điền Lạc trả lời nói chờ đội bọn họ thảo luận một chút.
Điền Lạc và Môn Bội Bội nhanh chóng thảo luận một phen, rốt cuộc quyết định. Anh đáp lại với Chương Văn Hiên, “Được.”
Nghê Lam chạy băng băng về phía huy chương số 4, vừa chạy vừa nhìn một chút thiết bị định vị, sau đó cô ngừng lại, nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn bốn phía, suy tính.
Phan Kính ngồi sau xe motor hỏi cô: “Tình huống thế nào rồi?”
“Bọn họ liên thủ rồi.”
Phan Kính: “…Làm sao em biết?”
“Lâu như vậy rồi, bọn họ không thể nào không phát hiện ra huy chương. Bọn họ cố tình không mở ra. Hai đội đều như thế, chính là liên thủ.”
Phan Kính lập tức trở nên nghiêm túc, “Đáng ghét, hôm qua Môn Bội Bội còn một mực chắc chắn đội bọn họ không liên minh, thật không có nguyên tắc.”
Nghê Lam nhìn biểu cảm của Phan Kính, nói: “Anh Kính, anh thật sự là một người tốt.”
“Đó là đương nhiên.” Phan Kính vừa nhìn Nghê Lam giúp anh khẳng định phẩm chất, vội vàng nói: “Lương thiện của anh đều nằm trong tim, cho nên gương mặt bị thiệt thòi.”
Nghê Lam nói: “Cho em đồng phục của anh đi.”
Phan Kính: “…”
Nghê Lam: “Còn mũ giáp nữa.”
Phan Kính khinh thường rồi, không làm nữa. “Mới rồi em còn ghét bỏ âm hồn này đi theo em đó, bây giờ em lại còn muốn lột đồ của âm hồn này sao.”
“Không phải, là lột đồ trên người người chết.”
“Người chết không làm.”
“Thôi, chết còn phản kháng gì nữa.”
Miệng Phan Kính nói không làm nhưng đã bắt đầu cởi đồ ngụy trang huấn luyện ra, vừa cởi vừa lải nhải: “Em nói em đó, vẫn là dựa vào anh. Nếu anh không theo tới, về thẳng làng du lịch, em đi đâu lấy đồ.”
“Đúng đúng, toàn bộ trông cậy anh Kính.” Nghê Lam phụ họa theo anh.
Phan Kính cởi áo khoác huấn luyện ra, bên trong là áo dài tay giữ ấm bó sát người, cuối tháng mười một thời tiết đã lạnh thật rồi, nhưng bọn họ vào sân vận động nhiều, cho nên đồ mặc cũng không dày. Phan Kính cởi như vậy, lập tức cảm thấy có hơi lạnh.
Nghê Lam nhận quần áo và mũ giáp của anh. “Anh về đi. Nếu em không đoán sai, chẳng mấy chốc sẽ giáp mặt với bọn họ rồi, anh cũng không vào được. Không bằng quay về làng du lịch, ngồi trong phòng đạo diễn đi, chỗ đó màn hình nhiều, muốn nhìn cái nào thì nhìn cái đấy. Camera cũng nhiều, nhiều vị trí nhiều góc độ đều quay được anh.”
Phan Kính tức giận: “Anh cảm ơn em đó.”
Nhưng anh vừa nghĩ, tình cảnh quả thực như thế. Huấn luyện viên bên này rút ra một cái áo khoác dự bị dày trong túi đưa cho Phan Kính, dùng bộ đàm kêu nhân viên trong khu vực lân cận cho xe tới đón.
Nghê Lam cõng theo một đống đồ lộn xộn tiếp tục chạy sâu vào phía khu rừng, Phan Kính hô to một câu sau lưng cô: “Lam Lam, anh chờ em mời ăn cơm.”
Nghê Lam không quay đầu, tiếp tục chạy về phía trước, chỉ giơ cao tay phải lên, vung một nắm đấm tỏ quyết tâm.
Điền Lạc sắp xếp trước cho Môn Bội Bội, tìm một chỗ ẩn nấp gần đó cho cô, vừa có thể nhìn thấy chỗ lá cờ huy chương lại có thể ẩn mình.
“Chị ở đây trông chừng, nếu có người đến cướp huy chương, chị dùng súng trường bắn.”
“Được.” Môn Bội Bội ngồi xổm xuống, hỏi anh: “Có cần đưa súng ngắn cho em không?”
“Không cần. Em không cầm nhiều được vậy.” Điền Lạc chuẩn bị đi, nghĩ ngợi: “Đưa cho em một hộp đạn.”
Môn Bội Bội lấy ra một hộp đạn của súng ngắn, Điền Lạc nhận lấy, chỉ chỉ bộ đàm: “Có biến thì gọi.”
Môn Bội Bội khẽ gật đầu.
Bên Chương Văn Hiên cũng sắp xếp như vậy, anh để Uông An Ni ở lại canh chừng huy chương, tự mình cầm thiết bị định vị đi đến chỗ huy chương số 4. Cả đường chạy anh đều giữ liên lạc với Điền Lạc. Hai người đều nhìn thấy Nghê Lam vừa đi vừa nghỉ, dường như không chắc chắn. Cũng khó trách, cô chỉ nhìn bản đồ có năm phút, không thể nào nhớ chắc như vậy.
Fan của trò chơi đối kháng người thật bắt đầu sôi động trong màn bình luận. Tuy nhóm fan này nhỏ hơn nhưng độ trung thành của fan cực kỳ cao.
Chương Văn Hiên và Điền Lạc có tiếng trong giới này, kỹ thuật mạnh, bản lĩnh tốt, số lượng fan nhiều nhất. Bọn họ thuộc về hai câu lạc bộ chiến đấu, cùng nhau tranh tài qua rất nhiều trận, giao đấu nhiều lần, nhưng tình huống đấu đơn lẻ thì chưa có, tình hình chung đội lại càng không có khả năng. Hiện tại hai nam thần họp thành một đội, sau khi tiêu diệt nhân vật phản diện lại đấu đơn lẻ, trận đấu này suy nghĩ chút đã thấy kích thích.
Càng lúc càng nhiều fan của game bắt đầu bình luận, cổ vũ cho nhóm nam thần.
Tần Viễn ngồi ở nhà, nhìn màn hình trên tường. Anh có chiếc màn hình to bằng tường, có thể chia thành mười hai màn hình nhỏ, cũng có thể hợp thành một. Hiện tại, màn hình của anh chia thành bốn, một màn hình lớn truyền kênh của Nghê Lam trong trận đấu, bên cạnh còn ba màn hình nhỏ, đang nhảy đổi nội dung khác nhau.
Tần Viễn nhìn thấy Nghê Lam sau khi dùng ống nhòm xác nhận vị trí huy chương sô 4 xong, bẻ mấy nhánh cây làm dấu hiệu che chắn, đem huy chương số 3 trên người mình ném vào bên dưới nhánh cây che chắn đó.
Quy tắc thi đấu, huy chương sau khi lấy ra không thể bỏ lại vào hộp, cũng không cho phép lấy cả hộp lẫn huy chương đi, không thể làm hư huy chương, đề phòng gian lận. Nhưng với việc vứt huy chương dụ địch thì không giới hạn.
Tần Viễn nở nụ cười, Nghê Lam này quả thực rất thú vị.
Khán giả xem thi đấu thấy chuyện Nghê Lam làm, ra sức la aaaaaaaaaaa trên màn bình luận.
‘Quá gian xảo rồi.’
‘Cái này gọi là cơ trí.’
‘Hai anh trai chú ý nha, người các anh đối mặt chính là phụ nữ có tâm cơ.’
‘Đừng có gào nữa, anh trai của mấy người vậy mà liên thủ đối phó với một người phụ nữ, cũng không vẻ vang gì.’
‘Cái này gọi là chiến lược.’
Trong màn bình luận rùm beng, nhưng Chương Văn Hiên và Điền Lạc không biết. Bọn họ một hướng đông một hướng tây bọc đánh vị trí chớp chớp sáng đỏ. Dù sao cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp có kinh nghiệm thực chiến phong phú, bọn họ không tùy tiện lao ra mà kiếm chỗ ẩn nấp cho mình, quan sát xung quanh.
“Đã ở đây rồi, nhưng tớ không thấy ai.” Điền Lạc nói.
Chương Văn Hiên nói: “Tớ cũng không thấy. Chị ấy chắc chắn đã sắp xếp cẩn thận, chị ấy thật sự là một đối thủ.”
Âu Dương Duệ cẩn thận điều tra An Hàng, người này có tiền án ba lần phạm tội. Hai lần trước đều là việc nhỏ, lần cuối cùng là vì hiếp dâm, cướp giật, hút thuốc phiện nên bị phán hai mươi năm, trong tù hắn ta có biểu hiện tốt, thông qua hai lần ân xá.
Sau khi ra tù An Hàng tắt điện thoại, không sử dụng qua thẻ căn cước, không đụng tới tài khoản ngân hàng. Trong đồ đạc ra tù của hắn ta có một cái đồng hồ, năm mươi bảy tệ, tài khoản ngân hàng có 165,926 tệ. Hắn ta ra tù một tháng mà vẫn không đụng đến số tiền kia.
Vậy hắn ta ăn gì, uống gì, ở đâu?
Âu Dương Duệ và Liêu Tân lần theo tung tích sau khi ra tù của An Hàng, lái xe đến trạm cuối cùng chuyến xe số 9 đi ngoại thành. Xung quanh trạm cuối này có rất nhiều thôn xóm, trái lại là nơi ẩn thân tốt.
Chỉ là hắn êm đẹp ra khỏi tù, vì sao phải ẩn náu?
Âu Dương Duệ di chuyển loanh quanh trạm xe này, Liêu Tân đang hỏi thăm một người dân trong thôn tình hình ở thôn gần đây, còn lấy hình của An Hàng ra hỏi ông có thấy qua người này hay không.
Âu Dương Duệ ngẩng đầu nhìn trạm xe, lại trông thấy phía trên có một trạm xe nhỏ khác sát bên cạnh.
Tuyến xe đến sân chơi ‘Phần thưởng tối cao’ ở núi Kỳ Lân, mỗi ngày sáu chuyến.
Một bác gái bán hoa tươi bên cạnh trạm dừng thấy Âu Dương Duệ cứ nhìn chằm chằm chỗ đó liền nói cho anh biết, sân chơi của trò chơi kia rất đẹp, có điều hai ngày qua bên đó mới có minh tinh lên quay tiết mục, sân chơi phong tỏa lại rồi, cho nên xe không đến nữa.
Âu Dương Duệ nhìn thời gian xe chạy, tim khẽ nhảy một cái.
“Liêu Tân, cậu gọi bảo đồn cảnh sát tới đi cùng cậu vào trong thôn hỏi thăm, xem thử có ai thấy An Hàng không?”
“Đội trưởng, còn anh thì sao?”
“Tôi đi sân chơi xem thử.”
Trong khu rừng sân chơi, Chương Văn Hiên nấp kỹ, quan sát một hồi lâu, xác định huy chương không ở trên người Nghê Lam. Anh dùng bộ đàm nói chuyện với tổ B. “Đây là kế, chị ấy dùng huy chương dụ chúng ta qua đây.”
Điền Lạc: “Điệu hổ ly sơn?”
Chương Văn Hiên vừa định nhanh chóng nhắc nhở Uông An Ni và Môn Bội Bội cẩn thận, mắt liếc qua lại thấy một bộ đồ rằn ri chớp sáng một cái, Chương Văn Hiên lập tức im miệng, cẩn thận nhìn về hướng đó.
Bỗng nhiên bóng đồ rằn ri đó vọt ra, Chương Văn Hiên giơ súng trường lên ‘bằng bằng bằng’ mấy phát súng, cùng lúc đó trong mắt anh thoáng qua vết đạn màu hồng phấn trên áo rằn ri kia. Được huấn luyện trong một thời gian dài khiến phản ứng của anh rất nhanh, động tác nổ súng không ngừng, nhưng não đã phát ra thông tin cho cơ thể.
Không tốt, trúng kế rồi.
Anh nổ súng làm bại lộ vị trí của mình.
Chương Văn Hiên lập tức lách người nhào về phía sau cây nấp nhưng đã không kịp nữa.
Anh nghe được tiếng súng ‘bằng bằng bằng’ vang lên, có tiếng bước chân đang lao về phía anh.
Máy cảm ứng trên người chấn động một cái, trong tai vang lên thông báo của đạo diễn: “Chương Văn Hiên đội A lưng trúng một đạn.”
Điền Lạc ở phía bên kia nghe thấy tiếng súng vang lên đã nhanh chóng xông về phía này.
Sau khi Chương Văn Hiên trúng đạn cũng không dừng lại, anh chạy vào trong rừng. Anh biết Điền Lạc nhất định đang tới tiếp viện, mà trong rừng lớn có thể che chắn cho anh.
“Tiểu Điền, chỗ này.” Chương Văn Hiên lớn tiếng kêu.
Anh xoay người bắn trả mấy phát, thấy Nghê Lam nhanh chóng vọt đến phía sau cây, đạn màu xanh dương của anh hoặc là bắn hụt hoặc là trúng vào thân cây.
Chương Văn Hiên vừa bắn vừa đi, cuối cùng ngồi xổm sau một cây đại thụ. Anh nhìn thấy Điền Lạc cách anh không xa, cũng đang nấp sau một cây, hai người im lặng dùng tay ra dấu cho nhau.
Điền Lạc khẽ gật đầu, Chương Văn Hiên chỉ chỉ về hướng Nghê Lam đang núp.
Chương Văn Hiên giơ tay lên đếm một, hai…
Vừa muốn xuống tay nói ba, trong không trung bay tới một cái mũ giáp.
Điền Lạc hoàn toàn trong tâm thế đề phòng, theo bản năng nhấc súng lên bắn.
Chương Văn Hiên vẫn là có kinh nghiệm, bỗng xoay người giơ súng bắn về phía mũ giáp ném ra.
Từ hướng kia Nghê Lam nhảy lên một cái, một cước đạp vào cây đại thụ, mượn lực của cái đạp này, vọt lên không trung, vọt người bay nhào tới hướng của hai người.
‘Bằng bằng bằng bằng’ một trận súng vang lên.
Nghê Lam phi thân nhảy lên một cái làm phát súng của Chương Văn Hiên bị hụt, Điền Lạc cũng kịp phản ứng, nhanh chóng đổi hướng súng đối đầu với bóng dáng giữa không trung.
Sau đó hai người bọn họ đều nhìn thấy súng của Nghê Lam.
Song súng, vừa trái vừa phải, cùng một lúc.
Hai tuyển thủ chuyên nghiệp gần như ép người xuống né theo bản năng.
Một chuỗi động tác này thật sự quá nhanh rồi.
Kinh ngạc lấp đầy đầu óc bọn họ.
Song súng!
Chương Văn Hiên và Điền Lạc đồng thời mỗi người né đi nấp vào sau gốc cây. Nghê Lam đáp xuống đất cũng lăn một vòng, chạy vội nấp vào sau một cây trong rừng.
Màn bình luận đang sững sờ.
Đạo diễn cũng sững sờ một hồi, sau đó tuyên bố: “Chương Văn Hiên đội A phần bụng bị trúng một đạn, Điền Lạc đội B phần ngực bị trúng một đạn.”
Phan Kính vừa vào phòng đạo diễn không lâu trợn mắt há mồm với màn hình, mẹ nó, vừa rồi anh thấy gì vậy.