Thế giới xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, cả người Giang Ninh lẳng lặng nhìn những cảnh quay khói lửa mãn nhãn trên màn hình, thật giống tâm tình cô lúc này, ngoài mặt hờ hững, bình thản nhưng nhịp tim lại dồn dập tựa bầy ngựa phi nước đại. Phim đã kết thúc, một loạt những cái tên của đội ngũ sản xuất hiện lên.
Lâm Yến Thù nói thích cô, vẫn luôn thích cô.
Túi bắp rang đã chuyển cho Lâm Yến Thù cầm. Mùi bơ thơm ngọt ngào ngập tràn không khí. Lâm Yến Thù vô tình làm rơi một ít bắp rang bơ ra ngoài, Giang Ninh lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng rút khăn giấy trong túi đưa cho anh.
Nhặt sạch sẽ vào miếng bắp rang rơi vãi dưới đất lên, đèn rạp chiếu phim cũng bật sáng.
Tính cả Giang Ninh và Lâm Yến Thù chỉ có vỏn vẹn 6 người trong phòng chiếu, ngồi phân tán mỗi góc mấy người. Bọn họ đồng loạt đứng dậy cũng không làm ồn ào, hơn nữa rất nhanh có thể rời phòng.
Giang Ninh nhét bắp rang rơi bẩn vào túi mang ra ngoài.
“Có muốn mang cái ly theo không?” Lâm Yến Thù đứng dậy giúp Giang Ninh cầm balo, bước chân ngừng lại, cúi đầu: “Giang Ninh.”
“Ừ.” Giang Ninh dừng lại giương mắt nhìn anh, “Hả?”
Lâm Yến Thù nhoẻn miệng cười, vươn tay lau lau khu vực dưới mí mắt Giang Ninh.
“Sao vậy? Dính lông mi à?” Giang Ninh rút gương cầm tay trong túi ra soi, thuận tay tiếp lấy balo của mình, đeo lên lưng.
Tóc tai cô gái trong gương rối bù.
Mặt Giang Ninh thoáng đỏ lên, “Em vào toilet, anh đứng đợi em chút.” Giang Ninh mải móng bước nhanh, Lâm Yến Thù chậm rãi theo sau.
Vào được đến nhà vệ sinh, hai má Giang Ninh đã đỏ ửng, hơi nóng hầm hập đốt cháy đến vành tai, cô nhanh chóng dặm lại phấn, chỉnh trang lại tóc tai.
Hai tay Giang Ninh chống lên bồn rửa tay, hít thật sâu mấy hơi mới lấy lại được bình tĩnh.
Đi ra khỏi toilet, đã thấy bóng dáng cao lớn của Lâm Yến Thù đứng cách đó không xa, anh đang nghe điện thoại. Thân hình anh thực sự rất đẹp, lại đeo một chiếc khẩu trang màu đen nhìn ngầu vô cùng.
Một tay Lâm Yến Thù cầm điện thoại, một tay cầm theo túi, bên trong đựng hộp bắp rang còn thừa cùng 2 ly nước.
Giang Ninh đi tới cầm túi, Lâm Yến Thù linh hoạt tránh được, quay đầu nhìn Giang Ninh, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức buông xuống, thấp giọng nói với bên kia: “Tôi đến ngay đây.”
Cúp điện thoại, anh cũng không đưa túi cho Giang Ninh, từ tốn hỏi: “Em ăn bắp rang nữa không?”
Giang Ninh lắc đầu, cố chỉ muốn đôi ly kia.
“Không ăn vậy thì anh mang đi.” Lâm Yến Thù cực kỳ thuần thục, tự nhiên nắm chặt tay Giang Ninh, kéo cô ra khỏi rạp chiếu phim, thuận thiện đi
xuống thang cuốn tới tầng có nhà hàng Hoài Dương.
“Không phải anh định về đơn vị à?” Rạp chiếu phim rất tối, dù hai người thân mật cũng cảm thấy đỡ ngượng ngùng. Nhưng ở đây vừa sáng lại đông người, Giang Ninh hơi xấu hổ.
“Ừ.” Lâm Yến Thù dắt Giang Ninh đi vào nhà hàng, chỗ họ ngồi tương đối riêng tư, yên tĩnh. Nhà hàng này khá đắt hàng, các bàn đa phần đều kín chỗ. Lâm Yến Thù cầm menu lên thành thục gọi món: “Tài xế đang ở dưới lầu, đợi lát nữa ăn xong em liện hệ cậu ta chở em về bệnh viện hoặc về thẳng nhà đều được.”
“Không sao đâu, anh ngồi xe về cơ quan đi, em tự về được.” Lúc này Giang Ninh mới để ý thấy trên cổ Lâm Yến Thù có dính một vệt son môi nhàn nhạt, trên quần áo cũng có, “Quần áo anh bị dính bẩn kìa, cần thay không?”
“Đồng nghiệp đang chờ anh ở dưới lầu.” Lâm Yến Thù cúi đầu nhìn, thoải mái cười, “Áo màu xám nên không dễ nhìn thấy. Không sao đâu.”
“Vậy anh cứ đi trước đi. Không cần gọi đồ ăn cho em đâu.”
“Lần đầu hẹn hò lại không thể ăn cơm cùng em đã là quá kém cỏi rồi, sao có thể để người yêu anh bụng rỗng về nhà được.” Lâm Yến Thù giương mắt nhìn Giang Ninh, ánh nhìn đầy ý vị: “Bạn trai như thế thì tồi quá.”
Giang Ninh ngồi thẳng lưng, nhanh chóng đáp lại: “Không hề.” Lam Yến Thù tựa cạnh bàn, hạ mi.
Giang Ninh đang ngồi, khẽ ngẩng đầu lên, chân thành lại có chút lúng túng nói: “Thật sự không hề tồi chút nào. Em cảm thấy anh rất tốt. Hôm nay em rất —- hạnh phúc. Anh nhanh đi làm việc của mình đi, công việc quan trọng hơn.”
“Anh cũng rất vui.” Lâm Yến Thù giương mắt chăm chú nhìn Giang Ninh, không khí đột nhiên có hơi nóng. Ước chừng hơn 30 giây sau, Lâm Yến Thù vươn tay chạm lên tóc mái Giang Ninh, đầu ngón tay dịu dàng chạy dọc theo gò má, ôn tồn nói: “Anh đi đây.”
“Ừm.”
“Chú ý an toàn, sau khi lên xe nhớ nhắn tin cho anh.” Giang Ninh gật đầu.
Lâm Yến Thù bỗng nhiên cúi người, Giang Ninh cho rằng anh lại muốn hôn cô. Phần gáy hơi tê tê, bờ môi anh dán sát bên tai ẩm ướt, ấm nóng: “Không được một mình gặp mặt Hứa Tĩnh, nếu muốn gặp nhóc ấy nhất định phải báo với anh.”
Vành tai cô nóng lên như phải bỏng, bối rối gật đầu. Bạo lực sân trường rất dễ huỷ hoại một con người, cho nên ngày hôm đó cô mới cố ý chạy đến gặp Hứa Tĩnh, cô sợ cô nhóc ấy sẽ ngã vào vực sâu mãi mãi chẳng thể quay đầu.
Vậy mà vẫn chậm một bước sao?
Con bé đã ngã vào vực sâu, nếu không thể chắc chắn đem Hà Tĩnh cứu ra, chỉ sợ cả đời này cô nhóc ấy sẽ mãi mãi không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.” Giang Ninh giương mắt, “Sức tàn phá của bạo lực học đường đến trẻ em đáng sợ và nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người lớn. Hy vọng các anh có thể cứu em ấy.”
Lâm Yến Thù nhìn Giang Ninh hồi lâu, khẽ gật đầu, “Ừ, anh đi đây.”
Lâm Yến Thù rời đi, không quên xách theo túi bắp rang và hai cái ly hồng, đi ra ngoài quầy thanh toán xong tiền. Anh vội vàng bước nhanh.
Quả thực anh đang có chuyện gấp.
Thẩy Phi dừng xe ngay bên vệ đường, anh bước nhanh lên xe, bỏ túi xuống, gấp gáp hỏi: “Hứa Tĩnh đã nói gì sao?”
“Hứa Tĩnh đã liên lạc với bên truyền thông. Cô bé muốn tiết lộ những video kia ra ánh sáng. Có lẽ Hứa Tĩnh sợ chúng ta không thể khiến Thẩm Di Quân nghỉ học, cho nên đã âm thầm hành động.” Thẩm Phi khởi động xe, chợt thấy vết son môi trên cổ Lâm Yến Thù: “Đội trưởng, trên cổ anh có vết đỏ, là gì thế?”
“Có lẽ là son môi.” Lâm Yến Thù rút giấy lau, ngữ khí bình thản: “Tra số điện thoại di động của cô nhóc ấy, tìm được thì thử dùng số ấy đăng nhập tất cả các trang mạng xã hội và app trò chuyện, xem thử cô bé có nhận được tin nhắn khả nghi nào trên web không —-”
Thẩm Phi hoảng hốt phanh xe, tá hoả hét lên: “Son môi? Á!!???”
“Cậu không biết lái xe à? Đổi chỗ đi.” Lâm Yến Thù kéo dây an toàn, cầm chiếc ly hồng trên tay, đắc ý khoe khoang: “Nhìn rõ chưa? Ly tình nhân. Tôi đang hẹn hò. Tôi thoát FA rồi.”
Thẩm Phi nghệt ra mất mấy giây mới ngờ vực hỏi: “Lâm đội trưởng không phải anh vẫn một lòng quật cường theo đuổi chủ nghĩa độc thân vĩnh hằng à? Chính anh nói phụ nữ là chúa phiền phức, yêu đương là thứ tào lao, chỉ có ai não úng nước nghĩ quẩn mới đâm đầu vào sao?”
Nói một cách hàm súc người này là: lão cẩu độc thân quật cường trung thành với tín ngưỡng FA, con ma cuồng công việc; ông hoàng SOLO. Danh ngôn sống: Đàn ông khôn ngoan không dính vào tình ái.
“Tôi đã từng nói thế hả?” Lâm Yến Thù nhướng mày, không hề tin mình đã từng nói mấy câu ngu ngốc như thế, “Tôi không phải kiểu người đi theo chủ nghĩa độc thân, chỉ là hơi kén chọn thôi.”
“Bác sĩ? Y tá?” Thẩm Phi thịnh nộ hét to, “Anh ở cái bệnh viện kia mấy ngày lập tức thông báo thoát ế. Rốt cuộc anh làm gì ở bệnh viện đó thế?”
“Bác sĩ Giang, Giang Ninh.” Lâm Yến Thù lật xem qua hồ sơ vụ án, ngữ điệu bình thản., “Tôi đang hẹn hò với bác sĩ Giang.”
Thẩm Phi lần nữa đạp phanh gấp.
Không hợp lẽ thường, con mẹ nó đúng là không hợp lẽ thường chút nào!
Lâm Yến Thù nhắm mắt, hàng mày cau lại, nhịn không được nữa, gắt lên: “Con mẹ nó cậu biết lái xe không thế?”
“Khó trách bác sĩ Giang dũng cảm, can trường lại có suy luận nhạy bén như thế, vừa nhìn tình hình đã lập tức phán đoán được Hứa Tĩnh gặp phải bạo lực học đường, kiên trì muốn báo cảnh sát. Năng lực phân tích sắc sảo đến thế quả nhiên sinh ra để làm dâu ngành cảnh sát. Có phải khi đó hai người đã có tình ý với nhau rồi? Hôm đấy anh cấp tốc hối em đi mua bánh trung thu là để tặng bác sĩ Giang đúng không?”
“Nói luyên thuyên đủ chưa? Bàn chính sự nào.”
“Hứa Tĩnh chắc chắn đã có ý nghĩ muốn giết Thẩm Di Quân. Con dao kia chính là hung khí dùng để hạ sát Thẩm Di Quân. Cô nhóc đến bệnh viện cũng là muốn tìm dũng khí để thực hiện hành vi sát nhân. Xã hội này đã chẳng còn ai quan tâm cô bé, Hứa Tĩnh muốn từ bỏ chính mình. Nhưng ở bệnh viện cô nhóc lại vô tình gặp được bác sĩ Giang, Giang Ninh thanh toán tiền thuốc men cho Hứa Tĩnh, còn mua cơm và chăm sóc cô bé. Lần thứ 2 cô nhóc muốn giết Thẩm Di Quân, đúng lúc bác sĩ Giang bắt gặp, trực tiếp báo cảnh sát. Tôi không biết vì sao ban đầu cô nhóc không báo cảnh sát. Bạo lực
gia đình và bạo lực học đường nếu không phản kháng, không báo cơ quan có chức năng giải quyết thì sẽ không bao giờ có thể kết thúc. Nếu cô bé đó giết người, sẽ trở thành tội phạm tuổi vị thành niên, đời này cũng coi như bị huỷ.”
“Từ góc độ của cô nhóc, cảnh sát chẳng khác nào đám vô nhân tính.” Lâm Yến Thù ‘xuỳ’ một tiếng, “Không những không bảo hộ cho gia đình của người bị hạn, còn công khai tiết lộ nghề nghiệp và các thông tin cá nhân của mẹ cô bé, để mặc cho xã hội này khi nhục cô nhóc. Cô bé chẳng làm gì sai, nghề nghiệp của Hứa Hồng không hợp pháp, nhưng cô ấy cũng chẳng làm gì sai cả. Nếu như là cậu, cậu có còn tin tưởng cảnh sát nữa hay không? Không tin cảnh sát, không tin pháp luật không phải lỗi của Hứa Tĩnh mà là lỗi của chúng ta. Cô nhóc ấy phải phản kháng thế nào? Phải làm cách gì để bảo vệ mình? Một cô bé con mới 15 tuổi đầu, không có bố mẹ chăm sóc, không có thầy cô làm chỗ dựa, cô bé lấy gì để phản kháng?”
Bản án của Hứa Hồng ban đầu thuộc thẩm quyền xử lý của phân cục Nam Thành. Lúc Lâm Yến Thù tiếp nhận tiếp tục điều tra đã có 2 người chết, vụ án đang lâm vào bế tắc, anh từ tình trạng bết bát đến thảm hại, lần tìm qua những manh mối mơ hồ khó khăn lắm mới phá được vụ án này.
Thời điểm Giang Ninh báo cảnh sát xác thực là điểm mấu chốt quan trọng, nếu như không có sự trình báo kịp thời của cô, có thể một vụ án mạng nữa đã phát sinh. Trong balo của Hứa Tĩnh giấu một con giao, cô bé đã rơi xuống vực sâu của sự tuyệt vọng, chỉ còn 1 bước nữa, đứa bé ấy đã kéo theo mọi người cùng đồng quy vu tận.
“Nhanh chóng tra cho tôi, chúng ta không chỉ ngăn một Hứa Tĩnh mà còn có những Trương Tĩnh, Lý Tĩnh, Vương Tĩnh khác nữa.” Hai năm trở lại đây không chỉ Tân Thành, trên cả nước liên tiếp xảy ra các vụ giết người trả thù. Căn nguyên của những hành vi man rợ đó phần lớn bắt nguồn từ hoạt động lan truyền qua hình thức trực tuyến quy mô lớn. Vụ án của Hứa Hồng là điển hình nhất, nghi phạm không có bất kỳ quan hệ xã hội nào với nạn nhân. Hắn chỉ là một kẻ có cuộc sống bình thường, nhưng mang tâm lý biến thái, phản xã hội. Gã giết người căn cứ vào giọng nói trên internet.
Lâm Yến Thù nghi ngờ có một kẻ đang đứng sau âm thầm thao túng dư luận, định hướng truyền thông, cố ý kích thích những người có tâm lý tội phạm hành động. Chỉ cần tóm được kẻ tiềm tàng động cơ, tâm lý gây tội ác tiếp tục điều tra sâu hơn nhất định sẽ lôi được kẻ sau màn kia ra.
Và rồi Hứa Tĩnh xuất hiện.
“Hy vọng xã hội này có nhiều những người có tấm lòng nhân ái như bác sĩ Giang, vậy thì sẽ bớt đi được càng nhiều tội phạm.”
Lâm Yến Thù như có điều suy nghĩ.
Giang Ninh có thể nhạy nhạy phát hiện được vấn đề, kịp thời báo cảnh sát, có thể chính xác vươn tay cứu rỗi Hứa Tĩnh vào những tình huống cô nhóc đang đứng giữa lằn ranh giới thiện và ác, có phải bởi vì cô ấy cũng đã từng đối mặt với những lựa chọn khắc nghiệt ấy? Vì vậy Giang Ninh nói cô hy vọng có thể cứu được Hứa Tĩnh.
Cô ấy dùng chữ “cứu”.
Lâm Yến Thù cầm điện thoại di động lên nhắn cho Giang Ninh, “Liên quan đến việc của Hứa Tĩnh, anh muốn xin em có thể giúp một tay, được không?”
————-
Giang Ninh cơm nước xong xuôi đến quầy thanh toán mới biết Lâm Yến Thù đã trả tiền hơn nữa so với hoá đơn còn dư hơn 1000. Đứng trước quầy thanh toán Giang Ninh nhất thời không biết thể hiện thái độ nào cho phải. Mười mấy năm trôi qua, Lâm Yến Thù vẫn vậy, chỉ cần hai người đi cùng nhau, anh nhất định không cho cô dùng tiền của mình.
Phục vụ viên không thối lại được cho Lâm Yến Thù, đành trả lại số tiền dư cho Giang Ninh.
Giang Ninh vốn muốn giữ lại đôi ly tình nhân kia, nhưng lại bị Lâm Yến Thù xách đi mất, cô cũng không tiện đòi lại.
Nhận lại tiền thối, tài xế được thuê gọi điện cho cô, báo anh ta đang đợi cô ở bãi đỗ xe.
Giang Ninh vội vàng xuống lầu, ngồi lên xe, chuẩn bị gửi trả lại tiền cho Lâm Yến Thù thì nhận được tin nhắn của anh.
[Giúp gì? Việc liên quan đến Hứa Tĩnh, em không biết nhiều lắm.] Giang Ninh nhắn lại, đồng thời chuyển màn hình chụp giao dịch tiền cho Lâm Yến Thù: [Tiền thừa nhà hàng trả lại.]
Lâm Yến Thù gửi đến một tin nhắn thoại. Giang Ninh ấn nghe. Thanh âm trầm thấp ấm áp của anh dịu dàng vang lên: “Em là bạn gái anh, của anh là của em, không cần trả lại.”
“Giờ cô muốn về đâu? Nhà hay bệnh viện?” Tài xế hỏi.
“Về nhà.” Giang Ninh không mặt dày đến độ có thể bình thản ngồi chiếc xe sang trọng này đến bệnh viện. Đúng lúc này điện thoại vang lên, đồng nghiệp gọi hỏi bao giờ cô tới chỗ làm, có một ca phẫu thuật gấp.
“Đến bệnh viện.” Giang Ninh cúp điện thoại, nói với lái xe. “Làm phiền anh.”
“Không cần khách sáo.”
Lâm Yến Thù không rep lại, Gianh Ninh gửi một tin nhắn nữa đi: [Hứa Tĩnh đã làm gì rồi sao?]
[Không. Em đã ngăn cản được.] Lâm Yến Thù đáp, [Em biết anh đang muốn nói gì sao? Sao em chắc chắn được?]
Giang Ninh thất thần nhìn điện thoại hồi lâu, mới chậm rãi gõ lại: [Những việc cô bé phải trải qua, em cơ hồ cũng đã từng trải qua.]
Cả hai đều trầm mặc, màn hình điện thoại dần dần tối đi, rồi đột nhiên sáng lên.
Người bên kia đang soạn tin nhắn, nhưng hồi lâu vẫn không thấy tin nhắn đáp lại của anh. Giang Ninh cầm chặt điện thoại, rủ mặt, hô hấp cực kỳ chậm.
Đang là giữa trưa, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, xán lạn, Giang Ninh quay đầu, thẫn thờ nhìn cảnh vật ngoài khung cửa kính.
Ven đường hai hàng phong đỏ rực, cô nghĩ đến nụ hôn vừa rồi trong rạp chiếu phim của hai người. Không gian mờ ảo, anh và cô ngồi cạnh nhau thật gần, vô cùng thân mật, quyến luyến.
Điện thoại vang lên, Lâm Yến Thù gọi điện đến, Giang Ninh chần chờ vài giây mới bắt máy, “Anh muốn hỏi gì cứ hỏi, đừng ngại. Em không biết tình huống của em ấy tệ đến mức nào, hơn kém hoàn cảnh ngày ấy của em bao nhiêu. Em sẽ cố gắng hết khả năng hồi tưởng lại cảm xúc của mình năm ấy để miêu tả chi tiết hướng phát triển tâm lý có thể xảy ra với Hứa Tĩnh cho các anh biết. Hy vọng có thể hỗ trợ mọi người.”
“Em… làm thế nào để vượt qua.” Giọng Lâm Yến Thù rất trầm.
“Chính là anh.” Giang Ninh mím môi nói, “So với Hứa Tĩnh em may mắn hơn nhiều. Bởi vì em từ rất sớm đã gặp được anh. Lâm Yến Thù, em đã
thích anh từ rất lâu rồi, anh là tấm ván gỗ duy nhất để em bám víu. Thời điểm em biết anh so với anh nghĩ dài hơn nhiều lắm, không biết anh còn nhớ hay đã quên. Lần đầu chúng ta gặp nhau, chính là ngày đầu tiên em bước chân tới Tân Thành, anh đã cho em một chiếc băng dán cá nhân. Sau này anh còn cho em một cây dù. Lớp 11 chúng ta học cùng một lớp, mỗi lần cảm thấy sợ hãi em lại lén nhìn anh. Chỉ cần anh ở đó em sẽ luôn cảm thấy yên tâm, cảm thấy không còn lạnh lẽo, cô độc nữa. Em tự biến anh trở thành súp gà cho tâm hồn mệt mỏi của em, trở thành trụ cột tinh thần của cô bé Giang Ninh những năm tháng tăm tối nhất. Những việc xảy ra năm lớp 11 có lẽ anh đã biết hết rồi, đó là năm em bị bạo lực tinh thần nặng nề nhất, còn anh thì lẳng lặng đứng ra kết thúc cơn ác mộng đó.”
Đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, thế giới lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Giang Ninh muốn ngữ điệu của mình thoải mái hơn, nhưng vừa mở miệng đã không giấu được lo lắng, “Phong thư tỏ tình ngày đó, tất cả đều là tình cảm thật lòng.”
“Anh còn đó không?” Giang Ninh thoáng chột dạ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình là người ưu tú, ngược lại, cô đã từng mang trong mình những suy nghĩ tăm tối, u uất như thế đấy.
“Ừm.” Lâm Yến Thù nặng nề đáp.
“Hứa Tĩnh không tin các anh là điều hết sức bình thường. Cô bé không có gì trong tay cả, ngoại trừ chính bản thân em ấy, cô nhóc chẳng thể dựa vào ai hay cái gì. Hứa Tĩnh chỉ có thể tin vào chính bản thân mình. Mặc dù em không rõ bên anh đã tra được những gì, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, đơn giản chỉ có thể quẩn quanh trong những trường hợp đó. Cảm xúc con người chỉ có thể đè nén đến một mức độ nhất định.
Hoặc phản kháng lại để giải thoát hoặc tự huỷ diệt chính mình.”
Giang Ninh hít một hơi thật dài: “Năm đó em cũng không tin tưởng cảnh sát, nếu như không phải có anh bên cạnh, em cũng không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện độc ác gì.”
“Anh đã cứu em.” Giang Ninh dịu dàng nói.
Giang Ninh không nghe thấy động tĩnh gì từ đầu dây bên kia, tâm tình cô hiện tại lúc chìm lúc nổi, thấp thỏm không yên: “Anh muốn cân nhắc lại mối quan hệ giữa hai ta ư? Em không hoàn mỹ, tính cách cũng chả mấy tốt đẹp, có lẽ so với những gì anh cảm nhận năm ấy có chút… giống như em lừa dối
anh. Cho dù chúng ta không thể trở thành người yêu, em mong mình vẫn có thể là bạn thân. Anh không cần cảm thấy áy náy.”
“Em nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện ấy.” Ngữ điệu của anh rất nặng nề, “Hết hy vọng rồi A Ninh, dù muốn em cũng không thể chia tay anh được đâu. Con người anh cực kỳ phiền phức, không trêu chọc đến anh thì thôi, đã chọc vào, em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh cả đời.”