*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nacapuu
————
Mọi người ấn theo dõi mình để cập nhật được chương mới một cách nhanh chóng nhất nha!!
Một ngày mình đăng ít nhất 3c, khung giờ không cụ thể,tùy tâm trạng có thể 6c/1ngay…
Mình chuẩn bị đào thêm vài hố mới khá chất lượng! nhớ ấn theo dõi mình để cập nhật nha….
⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ đừng quên bình chọn để mình có động lực viết tiếp…..thank mn…..
————
Bạch Thanh ngốc lăng tại chỗ nhìn Tô Tịch Nhan rời đi, thẳng đến kia cánh cửa bị đóng lại, hắn mới lấy lại tinh thần.
Trên lưng đổ một tầng mồ hôi, sự tình xảy ra hôm nay hắn căn bản là không dám ra bên ngoài nói bừa.
Nếu là tra tấn vậy khác.
Tô Tịch Nhan nguyên bản còn tưởng đây là một cái kỹ nữ có việc làm ăn tốt, kết quả đẩy cửa vào thấy đối phương là cái lão già, tức khắc không có hứng thú.
Tuy rằng cô rất muốn làm đỉnh đầu Lục Sính xanh ngắt, nhưng đối phương ít nhất cũng không kém một hai, chứ một phen tuổi như thế cô thiệt tình chịu không nổi.
Đợi một hồi cũng không thấy ai chiêu kỹ nữa, thời gian không còn sớm, Tô Tịch Nhan trở về thay quần áo rồi hồi phủ thiếu soái.
Tô Tịch Nhan mới vừa xuống xe kéo, Lục Sính một thân trang phục thiếu soái từ trong cửa đi ra ngoài.
Trang phục thiếu soái…..soái quá mé ơi!!!!
“Sớm một chút nghỉ ngơi, tôi đi công tác, trước ngày hôn lễ có thể trở về gấp.”
Tô Tịch Nhan nhìn theo hắn rời đi, chép chép miệng, suy đoán hẳn là nơi nào xảy ra chiến sự, bằng không hắn sẽ không hơn nửa đêm mà ra cửa.
Trở lại phòng ngủ, ghé vào trên giường lớn, Tô Tịch Nhan nói thầm: “Ngươi liền chết ở bên ngoài đi, đừng có quay trở lại nữa.”
Tô Tịch Nhan quyết định ngày mai đi chùa miếu bái phật cầu nguyện!!
Cầu cho Lục Sính chết ở bên ngoài, hơn nữa còn là cái loại không được chết tử tế.
Ngày kế Tô Tịch Nhan thật sự đi, không ngờ gặp được thê tử của Bạch Thanh tới thắp hương.
Hôm qua trang điểm mỹ diễm còn hôm nay lại khôi phục nguyên bản diện mạo thanh thuần vô hại làm Bạch Thanh không nhận ra là cô.
“Bạch tiên sinh, chúng ta trùng hợp thật nha, ngày hôm qua gặp được một lần, hôm nay lại gặp được một lần.”
Bạch Thanh cười đến có chút mất tự nhiên, thê tử hắn đem cô trở thành người mê muội giọng hát của trượng phu mình.
Còn cười khanh khách cùng Tô Tịch Nhan bắt chuyện, mời cô ngày mai đi nghe Bạch Thanh xướng diễn.
Tô Tịch Nhan nguyên bản là không nghĩ đi, không biết nghĩ tới cái gì rồi nhận cái vé từ cô ấy đưa qua.
Thê tử của Bạch Thanh đi thắp hương, Tô Tịch Nhan cùng hắn sóng vai mà đứng đó: “Ngươi có thể thỏa mãn thê tử của ngươi sao?”
Hắn không nói một lời.
Tô Tịch Nhan nhún vai: “Nếu không chúng ta thử xem? Ta không chê dương v*t ngươi nhỏ đâu.”
Bạch Thanh thần sắc hoảng loạn lên,cô cũng nhận ra.
“Buổi tối ta ở Bách Nhạc Môn chờ, ngươi không tới một cái thử xem, ta nhất định sẽ cho thê tử ngươi biết chuyện ngươi đi Bách Nhạc Môn chiêu kỹ.”
Bạch Thanh thần sắc thay đổi thất thường, Tô Tịch Nhan nói rồi liền đi thắp hương.
Tới buổi tối, Tô Tịch Nhan trang diễm thật đẹp mà đi Bách Nhạc Môn.
Bạch Thanh tới trời cũng đã khuya, tiến vào phòng với sắc mặt hoảng hốt, sợ hãi.
Tô Tịch Nhan xoắn thân thể ngồi ở trên giường, ngoắc ngón tay gọi hắn đến.
Bạch Thanh hai chân cứng đờ đi qua, không đợi đến trước mặt cô liền quỳ xuống.
“Tô tiểu thư, cầu ngài giơ cao đánh khẽ buông tha ta đi, ngày hôm qua là ta không đúng, là ta mạo phạm ngài, cầu ngài xem ở ta một nhà già trẻ lớn bé phụ thuộc vào tôi mà khai ân tha cho tôi đi.”
Tô Tịch Nhan ánh mắt gắt gao nhìn hắn, trong lòng thì hận chết Lục Sính.
Chính là vì đại danh kia của Lục Sính, lúc này mới dẫn tới nam nhân trong Trì Châu đều không dám thượng chính mình.
Tô Tịch Nhan ha một tiếng: “Ngươi và ta không nói ra, hắn như thế nào sẽ biết? Loại chuyện này cũng sẽ không lưu lại dấu vết, ngươi nói có phải hay không?”
Bạch Thanh không dám, thật sự, cả nhà hắn đều ở Trì Châu này, vì một nhà già trẻ cũng không dám động đến ngón tay của cô trừ phi hắn là hắn chán sống rồi.
Tô Tịch Nhan nhìn Bạch Thanh khóc lóc thảm thiết thì hết muốn ăn, chỉ vào hắn: “Ngươi cút đi cho ta!”
Bạch Thanh thực sự mang ơn đội nghĩa rời đi, kia đi còn mau hơn chạy, giống như sợ lại bị gọi trở lại.
Tô Tịch Nhan nhụt chí nằm trên giường, buồn bực kéo tóc chính mình làm nó rối tung.
“Làm sao bây giờ? Nếu ở đây không được hay thử đi ngoại phủ tìm một cái?”
Nam nhân ở Trì Châu phủ cô không còn ôm hy vọng, ánh mắt kiên định muốn ra ngoài phủ để tìm.
Đăng Châu phủ cách Trì Châu phủ khá gần, Tô Tịch Nhan ngày hôm sau nhân lúc Lục Sính không ở đây liền lén lút chạy.
Buổi chiều đến Đăng Châu phủ, Tô Tịch Nhan vào thành liền đi dạo một hồi.
Sau đó cô xui xẻo gặp phải Lý phó quan, mới biết được Lục Sính đang ở Đăng Châu.
Một khắc kia cô thật có ý định muốn đi tìm chết, thật sự, nghiến răng nghiến lợi bị đưa tới trước mặt Lục Sính.
————
Tác giả lời nói: Không tìm đường chết sẽ không phải chết, nữ chủ mau xui xẻo.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~