*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nacapuu
————
Nhớ ấn theo dõi
và nhấn⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐
để mình có thêm động lực viết tiếp nha!!
————
Giấy bị xoa nắn rồi xé thành từng mảnh nhỏ, Lục Sính cười ngâm ngâm nghiến răng!
Giờ phút này hắn thật muốn lộng chết cái vật nhỏ này.
Lục Sính cứ như gió mạnh giống nhau đi nhanh đến mép giường, chăn bị kéo bỏ sang một bên, rồi hắn cởi quần ngủ của cô ra.
Tô Tịch Nhan còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, thí bị bẻ ra hung hăng ăn hai bạc tay.
Hắn quá hung hăng nên cô gào khóc, cho rằng sự tình lúc trước đã qua đi, không nghĩ đến hiện tại hắn mới cùng mình tính toán nợ.
Lục Sính tưởng đem thí cô bẻ ra đập nát, xem cô còn như thế nào nhớ thương cùng nam nhân khác lên giường.
“Bạch.. Bạch… bạch” thanh âm không ngừng vang lên, thí bị bẻ ra đã nổi lên vết máu.
Tô Tịch Nhan khóc đến thở hổn hển, Lục Sính vẫn như cũ không có ý tứ dừng tay.
Thẳng đến thí bị đánh đến thấy máu, phẫn nộ trong lòng Lục Sính mới hơi hơi bình ổn một ít.
Tô Tịch Nhan khóc lóc suy nghĩ: Ngươi cái tên biến thái đáng chém ngàn đao, lão nương sớm muộn gì cũng chém chết ngươi….
Lục Sính câu lấy khóe miệng kéo tóc cô, Tô Tịch Nhan bí kéo mạnh nên cong lưng về phía sau.
“A, đau!!”
Da đầu bị kéo sinh đau, chịu không nổi cô kêu rên lên.
Lục Sính ha một tiếng, cánh tay hơi hơi dùng sức, đem cô túm lên.
Tô Tịch Nhan ngưỡng mặt nhìn hắn, này vừa thấy, liền hoảng sợ.
Lục Sính vẻ mặt nhu sắc, này đại biểu hắn thực phẫn nộ.
Tô Tịch Nhan bị dọa đến không dám khóc nữa, thân thể run rẩy lợi hại.
Lục Sính giơ tay đánh cô một bạt tai, đánh đến khóe miệng Tô Tịch Nhan đều đổ máu.
Phẫn nộ như cũ khó tiêu, Lục Sính cười, Tô Tịch Nhan sợ không rên một tiếng.
Hắn nhanh chóng móc súng, họng súng để ở trên trán cô.
Lục Sính híp mắt nhìn cô, ngón tay ở cò súng động động một chút.
Tô Tịch Nhan đồng tử không ngừng mở rộng, cô ngửi được hơi thở tử vong đang vây lấy mình.
Cô chưa bao giờ khiếp đảm qua như vậy, giống như ngay sau đó chính mình liền phải bị mất mạng.
Tô Tịch Nhan khẽ lắc đầu, nước mắt không tiếng động chảy xuống, ý tứ không cần phải giết cô.
Cò súng chỉ cần nhẹ nhàng ấn một chút, viên đạn liền sẽ nổ tung đầu cô.
Lục Sính trong lòng đều là giãy giụa, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Tô Tịch Nhan nghẹn ngào mở miệng: “Lục Sính, em biết sai rồi, cầu anh đừng giết em, về sau em nghe lời mà, anh muốn em đi hướng đông em tuyệt không đi hướng tây.”
Lục Sính xoát một chút mở to mắt, đối với lời bảo đảm cùng hứa hẹn của cô như đánh rắm.
Mấy năm nay cô nói bảo đảm như thế này không hơn một ngàn cũng sớm đã qua mấy trăm lần, kết quả đâu?
Mỗi lần đều là nhớ ăn không nhớ đánh, quay người lại liền đem lời bảo đảm hứa hẹn vứt đến trên chín tầng mây!
Lục Sính câu lấy khóe miệng cười khẽ: “Lần trước em là như thế nào hứa hẹn? Em nói em sẽ ngoan sẽ nghe lời anh? Kết quả đâu? Anh chân trước vừa ly khai Trì Châu, em mẹ nó sau lưng liền cùng nam nhân đánh lửa nóng, em có phải hay không nghĩ anh không biết giận? Hay là cảm thấy anh phạm tiện không phải em liền không thể?”
Tô Tịch Nhan run sợ, nuốt nuốt nước miếng, đối với chính mình lật lọng cũng là tán thành.
Bất quá ở trong tư tưởng của cô, chính mình làm thế hết thảy đều là Lục Sính bức ra tới.
“Nói chuyện nha?”
Tô Tịch Nhan bị hoảng sợ, Lục Sính vừa thấy càng tức giận.
Môi mỏng mân mê nhau, ngón tay nhẹ nhàng ấn động cò súng.
Tô Tịch Nhan kinh hoảng thất thố đè lại tay hắn, khóc kêu: “Lục Sính, em về sau không dám, không bao giờ đi tìm dã nam nhân, cầu anh lại tin tưởng em thêm một lần……”
Lần đầu tiên thừa nhận sự việc phía trước mình đã làm.
Lục Sính thật sâu hít một hơi, lại lần nữa chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng đã giao chiến giao chiến dữ dội.
Nói thật, giết Tô Tịch Nhan hắn thật sự luyến tiếc, lưu cô lại thì có thể đem chính mình tức chết.
Trong lòng có hai thanh âm vang lên, một bên nói giết cô đi miễn cho mình thêm sinh khí, một bên nói không cần, dù sao cũng là vị hôn thê chính mình phủng lớn lên.
Lục Sính cánh tay run rẩy, không cam lòng cứ như vậy buông tha cho Tô Tịch Nhan làm xằng làm bậy như thế.
Đôi mắt đột nhiên mở ra, họng súng từ cái trán nhanh chóng chuyển qua bả vai, phịch một tiếng, Tô Tịch Nhan thân thể lảo đảo lui về sau, kêu rên một tiếng.
————
Tác giả lời nói, lăn lộn cầu heo heo! Cầu cất chứa!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~