Edit: Châu
Lý Mô ra khỏi Thiên điện, chậm rãi giơ tay lên. Miếng ngọc màu hổ phách từng trải qua ngàn năm thời gian, vẫn ấm nguyên như xưa. Đây từng là đồ vật của Đế Vương, vì tiên đế từng rất yêu quý Trưởng Công chúa Diên Quang, nên mới thưởng món quốc bảo này cho Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa lại truyền cho Tiêu thị. Tiêu thị vốn rất thích, luôn đeo trên người, những lúc tung hoành ngang dọc khắp hoàng thành, không người nào dám ngăn cản Tiêu thị cả.
Phủ Công chúa từng vô cùng hiển hách, Trưởng Công chúa Diên Quang cũng từng vô cùng ngông cuồng tự đại. Lý Mô mãi mãi nhớ lời Diên Quang nói với lão: “Chẳng qua ngươi chỉ là con nuôi của Hoàng đế, căn bản cũng không tính là Hoàng tử tử tế, sao có tư cách cưới nữ nhi của ta?”
Dù cho Lý Mô không có ý với Tiêu thị, lão cũng bị những lời này chọc giận. Ngôi vị hoàng đế vốn là của Thái tử Chiêu Tĩnh, phụ thân Lý Mô, Lý Mô cũng danh chính ngôn thuận là đích trưởng tử, nơi nào đến phiên Đương kim Thiên Tử cùng Lý Tụng cơ chứ? Từ ngày ấy, mỗi khi đi qua phủ Công chúa tráng lệ, Lý Mô luôn tự nhắc nhở bản thân, nhất định sẽ có một ngày lão châm lửa thiêu trụi nơi này.
Lý Mô không thích Tiêu thị, nhưng vẫn qua lại lấy lòng. Bởi vì Lão muốn lợi dụng Tiêu thị để đạt được mục đích. Rốt cục lão cũng đẩy đổ Trưởng Công chúa Diên Quang, cũng chiến thắng Đông cung một lần. Lý Mô lão không còn chỉ là một Hoàng tử danh không chánh ngôn không thuận nữa, mà là Thư Vương quyền khuynh triều chính. Tiếc nuối duy nhất, chính là lão không có con nối dõi.
Không ngờ Tiêu thị từng sinh được cho lão một nhi tử, tuy rằng hiện tại Lý Mô chưa thể hoàn toàn tin tưởng lời Tôn Tòng Chu, lão nhất định phải đi tìm thêm chứng cứ. Nhưng hi vọng này như ngọn lửa, khi đã nhen lên thì cứ thế từ từ thiêu đốt trong lòng lão.
Hơn hai mươi năm qua, Lý Mô không hề biết hài tử này tồn tại, cũng chưa từng trải qua trọng trách làm cha. Nếu như không có Lý Giáng, có khi hài tử này đã chết lâu rồi. Nhưng lão vẫn đang nghĩ cách đánh cho Lý Giáng mãi mãi không ngóc đầu lên được.
Lý Mô chưa từng nương tay đối với kẻ nào, nhưng việc hôm nay nhất định phải ngừng lại. Lão phải đi tìm chứng cứ, phải biết rõ tất cả.
Lý Mô đi về phía chính điện, đúng lúc Thôi Thanh Tư từ trong điện đi ra, nói với lão: “Ngài vừa đi đâu đấy? Quý Phi nương nương vẫn đang trong hôn mê, sao ngài không vào thăm?”
“Không vào được, giờ ta có chuyện quan trọng cần xuất cung, bên chỗ điện Cam Lộ . . .” Lý Mô dừng một chút, “Dừng lại ở đây đi.”
Thôi Thanh Tư sững sờ, kéo tay Lý Mô: “Tại sao? Rõ ràng chỉ một bước nữa thôi là lật đổ được Lý Tướng rồi, sao ngài lại bỏ dở giữa chừng thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Mô không giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hỏi. Lúc hồi phủ thì đưa Lưu Oanh cùng về, ta có việc muốn cô ả. Việc còn lại, ngươi cũng đừng quản.” Nói xong, Lý Mô rút tay mình về, sải bước rời đi.
Thôi Thanh Tư nhìn bóng lưng Lý Mô đi khuất, đăm chiêu. Thôi Thanh Tư gả cho Lý Mô bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ thấy lão nhân từ với người nào, khẳng định trong chuyện này có vấn đề. Bảo Thôi Thanh Tư thu tay lại hả, không dễ như vậy đâu.
Đến lúc Trinh Nguyên Đế trở về Điện Cam Lộ, Lý Giáng vẫn quỳ dưới đất, lưng thẳng tắp. Hai chân Lý Giáng đã tê rần, không còn cảm giác gì, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như nước. Trinh Nguyên Đế ngồi trở lại bảo tọa, có điều bị chuyện của Vi Quý phi cắt ngang, Hoàng đế đã không còn thịnh nộ như trước nữa. Người đang trong cơn giận rất dễ kích động mà quyết định, sau đó có thể lại hối hận.
Mà lời Thiên Tử nhất ngôn cửu đỉnh, coi như có hối hận cũng vô dụng.
Trinh Nguyên Đế không nhìn thấy Lý Mô, bèn hỏi: “Thư Vương đi đâu rồi?”
Thôi Thanh Tư trả lời: “Thánh Nhân, vừa có một quan chức tìm đến Đại Vương, bẩm báo việc trọng yếu, Đại Vương phải ra ngoài một lúc, sai thiếp thân báo với ngài. Không biết Thánh Nhân dự định xử trí Lý Tướng như thế nào ạ?”
Lúc này, Lý Tụng đứng lên, chắp tay nói: “Nếu Thư Vương là người buộc tội, mà giờ ông ấy lại không có ở đây, hay là chuyện hôm nay cứ gác lại đã.”
Thôi Thanh Tư không nghĩ Lý Tụng sẽ đứng ra, liền nói: “Thái tử nói sai rồi, hôm nay nhân chứng vật chứng đều có, Thánh Nhân cũng đã xem qua nghe qua, chỉ chờ phán xét, sao lại cứ vậy là thôi? Lý Tướng tội phạm khi quân, tham nhũng, ăn hối lộ, toàn tội danh lớn cả.”
Lý Thuần không nhịn được xen vào: “Chỉ bằng lời nói một chiều của hai điêu dân, mà có thể định là Tể Tướng có tội hay sao? Trước giờ Lý Tướng làm quan thanh liêm, ngày lễ ngày tết, Bản vương đưa quà tặng đến, ông ta đều trả về, làm gì có chuyện cấu kết tham ô quốc khố cơ chứ? Bản vương không tin.”
Lời Lý Thuần không sai. Lý Giáng có tiếng thanh quan, trên công đường không kết bè kết cánh, không nịnh nọt, trên dưới đều thấy cả. Nếu không điều tra rõ ràng, định tội cho xong thì sợ là làm người không phục.
Trinh Nguyên Đế trầm ngâm nhìn người đang quỳ dưới đất, vừa nãy Hoàng đế nổi trận lôi đình, nhưng giờ đã tỉnh táo lại, lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Những năm này, hoàng quyền ngày càng suy yếu, phiên trấn chia rẽ hoành hành, trên triều hai phái chủ hòa và chủ chiến lúc nào cũng ầm ỹ. Rất nhiều người muốn ép buộc Thiên tử, chỉ có Lý Giáng luôn ủng hộ hoàng đế vô điều kiện.
Trinh Nguyên Đế từng trải qua đại loạn, được kế thừa ngôi vị trong lúc nguy nan, biết mình không phải Đế Vương đủ lông đủ cánh, cả đời chỉ mong an ổn, vì thế Hoàng đế không chủ trương thu hồi phiên trấn, làm tiêu hao quốc khố, trở thành đế vương hiếu chiến. Lý Giáng luôn hết lòng ủng hộ chủ trương đó, cũng làm giảm bớt những tiếng nói phân đối Thiên tử trên triều. Phía sau Lý Giáng, toàn bộ dòng họ Lý đất Triệu quận khổng lồ, cũng là thế gia đị tộc duy nhất chưa sa sút trong năm dòng họ lớn nhất quốc gia. Nếu ngay cả sự ủng hộ này cũng mất đi, bất kể đối với Hoàng đế hay là đối với quốc gia mà nói, đều là mất mát vô cùng lớn lao.
Sự im lặng trong Điện Cam Lộ kéo dài, không khí ngột ngạt.
Lý Thuần còn muốn nói thêm, nhưng Lý Tụng đè Lý Thuần lại, tự mình nói: “Theo nhi thần thấy, hai người làm chứng trên điện hôm nay, mặc dù luôn miệng nói mình là người cũ của Hảo giáp giáo, nhưng chỉ là lời nói một phía của bọn chúng, có khi Thư Vương cùng Thư Vương phi đều bị che mắt thì sao. Kể cả sổ sách nói là tìm thấy trong nhà Lý Tướng, cũng khó mà phân biệt thật giả, vì vậy nhi thần kiến nghị, sai người nào có chuyên môn điều tra chứng thực rõ ràng, rồi định tội cũng không muộn.”
“Thánh Nhân . . .” Thôi Thanh Tư mới vừa nói một tiếng, đã bị Trinh Nguyên Đế giơ tay cắt ngang. Hoàng đế nói: “Các ngươi không cần nhiều lời, trẫm tự có định đoạt. Ngoại trừ Lý khanh, những người khác đều lui ra hết đi.”
Lý Giáng vào mắt Trinh Nguyên Đế, rồi lại cúi đầu. Những người còn lại theo lời lui ra ngoài hết.
Lý Diệp là người ra ngoài cuối cùng, nhìn thái giám đóng cửa lại, bóng dáng già nua của Lý Giáng trong cung điện trống trải lại càng thêm đơn độc. Trong lòng chàng không đành lòng chút nào, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa khép dần ở trước mắt, không có cách nào nghe ngóng tình hình bên trong điện.
Chàng vẫn luôn là…nhi tử không được yêu quý nhất của Lý gia, nhưng giờ khắc bên cạnh phụ thân cũng chỉ có chàng.
Nhưng giờ chàng là kẻ không rõ lai lịch, đến tư cách biện hộ cho phụ thân cũng không có. Dù cho chàng có lòng, lúc này trong đầu cũng chỉ là một khoảng trống rỗng.
Bên kia Thôi Thanh Tư hành lễ với Lý Tụng: “Thiếp thân xin cáo lui trước.” Thôi Thanh Tư không ngờ, kẻ trước giờ luôn làm rùa rụt cổ như Lý Tụng, thế mà dám thừa dịp Lý Mô không có mặt, lại dám mạnh miệng giở mặt. Lý Giáng còn chẳng lo được cho thân mình, Đông cung bảo vệ cho Lý Giáng thì có lợi gì đâu?
Không chóng thì chầy, e là chính Lý Tụng cũng sẽ không ngồi được trên vị trí Đông cung kia nữa đâu.
Lý Tụng không chấp thái độ của Thôi Thanh Tư. Địa vị của Đông cung bây giờ đúng là không đáng cho Thôi Thanh Tư để vào mắt. Lý Tụng nói với Lý Thuần bên cạnh: “Trong lúc chờ Thánh Nhân cùng Lý Tướng nói chuyện, để Lý Diệp đến Đông cung ngồi một lúc đi. Mẫu thân con mà biết con đến thì chắc sẽ rất vui đấy.”
Lý Thuần quay đầu lại kéo Lý Diệp: “Đi thôi.” Lý Diệp thẫn thờ bị Lý Thuần kéo đi. Chàng nhớ hồi còn bé, luôn chỉ có một mình chàng trên đường, chẳng có bóng người nào khác.
Cảnh xuân tươi đẹp, chỉ có hoa rơi đầy đầu.
Vào lúc ấy Lý Diệp còn cảm thấy khổ sở, vì sao người trong nhà đều không thích mình. Hôm nay chàng mới biết, cõi đời này có rất nhiều chuyện là do trời định từ lúc ban đầu.
Bọn họ vốn không phải là người một nhà, còn nói chuyện yêu thích gì.
*
Gia Nhu rời quân doanh trở lại biệt thự, mệt bã cả người, lại tiếp tục chờ tin tức của Vân Tùng. Nàng thay xiêm y, ngồi một mình trong phòng, cầm một cuốn sách trong tay nhưng không đọc được một chữ nào. Nàng chưa bao giờ nằm trong vòng tròn quyền lực chính trị, cho nên không biết chút gì về chuyện đấu đá trên triều. Nàng chỉ bằng bản năng nhận ra nguy hiểm, cũng đã làm mọi chuyện trong khả năng.
Khi Vân Tùng khi trở, sắc trời đã không còn sớm, không thấy Lý Diệp cùng về.
“Tình hình trong thành thế nào?” Gia Nhu hỏi.
Vẻ mặt Vân Tùng chán nản: “Theo lời Quận chúa, thuộc hạ vào thành tìm Trương Hiến. Trương Hiến bảo thuộc hạ ở lại cửa hàng gạo chờ tin tức, còn bản thân thì đi ra ngoài. Chờ mãi không thấy Trương Hiến trở về, thuộc hạ bèn trở về phủ, nghĩ bụng là nếu trong cung có tin tức, tthì nhất định rong nhà sẽ biết sớm nhất. Hơn nữa Đại Lang quân làm quan, tiến cung cũng thuận tiện. Thế nhưng giờ trong phủ cũng rất hoang mang, nghe nói lần này Tướng công sẽ gặp hạn lớn.”
“Như chỉ là như vậy, vì sao phải gọi Tứ lang cũng tiến cung? Ngươi không đợi được Trương Hiến sao?” Gia Nhu cất cao giọng.
“Tiểu nhân sợ đến đêm bị cấm túc thì không ra khỏi thành được, nên về bẩm báo ngài trước ạ.” Vân Tùng hạ giọng nói. Bây giờ người trong nhà đều lo Tướng công sẽ xảy ra chuyện, dù sao Tướng công là trụ cột, không chỉ là Lý phủ mà toàn bộ Lý thị đều đang dựa vào ông ấy. Ngược lại không ai quan tâm đến việc Lý Diệp cũng bị triệu tiến cung cả.
“Ngươi đi xuống trước đi.”
Gia Nhu đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng. Mặc dù Lý Diệp là nhi tử của Lý Giáng, nhưng vừa mới thi làm quan xong, không có liên quan gì đến chuyện triều đình cả, theo lý mà nói, Lý Giáng cũng được, mà Lý Sưởng cũng được, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan gì đến Lý Diệp cả.
Còn nếu là vì chuyện của Ngọc Hành, thì trong cung sẽ không truyền ra tin tức nói là Lý Giáng có chuyện được.
Nàng tin Lý Diệp có khả năng tự vệ, nhưng nếu đó là cạm bẫy mà ngay cả chàng cũng không tính tới được thì sao, e là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm được kế sách nào để ứng phó đâu.
Chỉ tiếc người của nàng đều trở về Vân Nam Vương phủ hết cả, lúc này không có người nào để dùng. Hơn nữa trong thành sắp giới nghiêm, lúc này có hạ sơn, thì cũng không cách nào vào thành được.
“Quận chúa!” Ngoài cửa bỗng vang lên một thanh âm quen thuộc. Gia Nhu không thể tin được, quay đầu nhìn lại thì thấy Ngọc Hồ chạy vào, quỳ xuống trước mặt nàng.
“Ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên.” Gia Nhu định kéo Ngọc Hồ lên, hai mắt Ngọc Hồ ứa lệ: “Nô tỳ biết, mấy ngày nay Quận chúa khổ sở rất nhiều, Thế tử đã nói hết trong thư rồi. Lúc trước nô tỳ không nên nghe theo ngài. . .” Nói xong liền khóc không thành tiếng.
Gia Nhu ngồi xổm xuống trước mặt Ngọc Hồ: “Nha đầu ngốc, coi như ngươi có ở cạnh ta, thì chuyện đáng xảy ra vẫn xảy ra thôi. A đệ trở lại Vương phủ rồi sao?”
Ngọc Hồ lấy tay lau khô nước mắt, lắc đầu: “Hầu gái nhận được thư của Thế tử, không dám chờ thêm một phút nào liền lên đường trở về ngay lập tức, vì thế chưa gặp được Thế tử. Đúng rồi, đây là đồ Vương phi bảo nô tỳ giao cho ngài, Vương phi nói kể cho ngài nghe một chuyện cũ, biết đâu sẽ giúp ngài phần nào.”
Ngọc Hồ lấy trong người một phong thư, giao cho Gia Nhu.
Gia Nhu vừa bóc thư, vừa hỏi: “A nương có khỏe không?”
“Vương phi bị tái phát bệnh cũ, sức khỏe không tốt lắm, nhưng tinh thần thì vẫn tốt. Nô tỳ không dám kể hết chuyện của ngài cho Vương phi, sợ bệnh tình lại nặng thêm. Tuy thế Vương phi và Đại vương đều vô cùng lo cho ngài, cho nên ra lệnh cho nô tỳ nhanh chóng quay về luôn.”
Gia Nhu biết chắc chắn A nương bị trúng độc giống nàng, thậm chí còn bị trúng độc lâu hơn nàng. Giờ này Gia Nhu chỉ hận không thể tách mình làm hai nửa, một nửa ở lại chỗ này, một nửa trở về Nam Chiếu. Nàng lấy thư ra, chăm chú đọc.
Trong thư, Thôi thị nói hết mọi chuyện xưa của bà và Thôi Thanh Tư, đồng thời bảo Gia Nhu phải đề phòng nữ nhân kia. Hành động của Thôi Thanh Tư những năm này đã sớm không phải là người A tỷ mà Thôi thị biết năm xưa nữa rồi. Gia Nhu cũng nghi là người hạ độc ở Vân Nam Vương phủ chính là Thư vương phi. Từ lúc sự kiện Phức viên xảy ra, nàng đã nhận rõ bộ mặt thật của nữ nhân rắn rết kia. Chỉ có điều không có chứng cứ, Thư Vương phi lại có thân phận rất cao, không thể tùy tiện tìm đến tận nơi được.
Trong thư còn nhắc tới một chuyện. Năm đó sau khi thảo luận xong việc kết hôn, Thôi thị từng nhìn thấy Thư Vương Lý Mô cùng Thái tử phi Tiêu thị cùng nhau, có người nói bọn họ là thanh mai trúc mã, vốn là một đôi. Sau đó Trưởng Công chúa Diên Quang phá nát đôi uyên ương kia, Tiêu thị mới gả tới Đông cung. Thôi thị cho rằng Thư Vương cưới vợ, chẳng qua là để che dấu tai mắt người khác, thuận tiện cho lão tiếp tục qua lại cùng Tiêu thị mà thôi.
Thôi thị vốn cũng chưa có cảm tình sâu nặng với Thư Vương, càng không trở thành đồ trang trí, bà từng có ý định xin Thôi phụ giải trừ hôn ước, nhưng sau đó thì xẩy ra việc rơi xuống nước.
Gia Nhu xem xong thư thì vô cùng khiếp sợ, thì ra là Thư Vương có tư tình với Thái tử phi.
Thực tế thì nàng biết là năm đó Thái tử phi và Thái tử vẫn luôn bất hòa, Trưởng Công chúa Diên Quang thì quyền thế ngập trời, đa số thời gian Tiêu thị đều ở tại phủ Công chúa, rất ít khi về Đông cung. Hóa ra giữa bọn họ còn có gút mắc đó. Chẳng trách Thái tử phi không sinh nhi tử nào cho Đông cung cả, lại để Từ Lương viện sinh ra trưởng tử.
Thôi thị còn nói trong thư rằng, Trưởng Công chúa Diên Quang lợi dụng Hỏa giáp giáo để tập hợp quần chúng cho bản thân, cũng để kiếm tiền, nhờ thế mà Hỏa giáp giáo trở thành giáo phái hàng đầu trong thành Trường An, còn Thánh nữ của Hỏa giáp giáo tinh thông y thuật thì được giáo chúng tôn sùng là Thần Minh, là khách quá của rất nhiều quan to hiển quý. Đã từng có nguồn tin giấu tên cho rằng Lý Giáng từng qua lại với Thánh nữ Hỏa giáp giáo, thậm chí có lời đồn đại, nói Lý Diệp là con riêng của hai người đó.
Gia Nhu đọc đến đoạn này thì đột nhiên cảm thấy khó hiểu, Rõ ràng Lý Diệp là nhi tử của Trịnh thị, sao lại có lời đồn như vậy nhỉ? Lẽ nào Thiên Tử đòi Lý Diệp tiến cung là vì chuyện này sao?
Lời này chả có căn cứ gì cả. Nhưng nếu có người vin vào cớ này để tấu lên, đối phó với Lý Giáng thì cũng thành chuyện không biết chừng. Người sẽ làm như vậy, nhìn khắp Trường An, cũng chỉ thấy mỗi mình Thư Vương. Giờ Gia Nhu đã biết bí mật của Thư Vương cùng Thái tử phi, nếu tìm hiểu được đến đầu đến đũa, có thể sẽ tra được nhược điểm của Thư Vương, hơn nữa còn có thể ngăn cản lão.
Chỉ cần là việc lão đã từng làm, thì không có chuyện hoàn toàn không để lại dấu vết nào.
“Ngọc Hồ, ngươi hãy đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Hừng đông ngày mai, chúng ta sẽ về Trường An.” Gia Nhu cất thư đi và nói.