Ôn Kiều mồ côi ba mẹ, do đó bác cả của cô sẽ là người thay thế vị trí của bố trong buổi lễ kết hôn.
Đứng từ xa nhìn người bác cả mặc vest phẳng phiu, giày da bóng lưỡng đứng sừng sững như cây bạch dương ngoài cánh cửa lớn đã đóng lại của phòng tiệc, như thể bố cô đang chờ cô ở đó thật vậy, vành mắt Ôn Kiều bỗng dưng đỏ hoe.
Cô mất ba mẹ từ nhỏ, nhưng cô không hề thiếu tình thương, vì đã có bà nội và bác cả yêu thương, chiều chuộng cô vô điều kiện.
Mặc dù tính cách của bác cả chẳng khác gì một đứa trẻ nhưng mỗi khi đứng trước mặt cô, ông ấy luôn che chở cô giống như người lớn dành tình yêu thương sâu sắc cho con cháu trong nhà.
Nhớ những ngày cô còn bé tí, ngày nào bác cả cũng muốn đưa đón cô đi học.
Sau này một số đứa con trai nghịch ngợm, phá phách trong lớp biết bác cả bị thiểu năng trí tuệ, thế là bọn họ bịa chuyện để chế giễu Ôn Kiều.
Khi đó, từ tận đáy lòng cô thật sự xem bác cả là bố của mình, thế nên bất cứ ai khinh thường ông ấy, cười nhạo ông ấy cũng đồng nghĩa với việc xúc phạm cô. Đó cũng là lý do tại sao Ôn Kiều thường xuyên đánh nhau với những kẻ nhạo báng bác cả, có lúc cô còn cố chấp đuổi theo đến tận ruộng điền, lăn lộn dưới đất làm mình mấy lấm lem bùn đất.
Mỗi lần cô cãi nhau với bọn con trai, bác cả luôn sốt ruột và lo lắng đến mức luống cuống cả tay chân, nắm tay cô và xin cô: “Đừng cãi nhau mà, Kiều Kiều, chúng ta đừng cãi nhau mà.”
Ông ấy là là người hiền nhất trong số những người ở đây, lá gan thì bé tí, chưa bao giờ to tiếng những khi nói chuyện với cô bao giờ, huống gì là cãi nhau, đánh nhau với người khác.
Sau đó, bởi vì có một bé trai ẩu đả với Ôn Kiều, khiến cô bị ngã ngoài đường xe chạy, trầy xước đầu gối, bác cả tức giận đến mức rơi nước mắt lã chã, hung dữ đánh đứa con trai nọ một trận tơi bời.
Về sau nữa, bà nội của thằng bé kia còn dẫn cậu ta đến tận nhà cô để làm cho ra lẽ chuyện này, lấy lại công bằng cho cháu mình.
Sau khi nghe Ôn Kiều kể rõ đầu đuôi câu chuyện, bà nội chửi mắng thằng nhóc và bà nội nó xối xả, khiến bọn họ phải xám xịt cụp đuôi bỏ về.
Bà nội còn mua hai cây kem về thưởng cho Ôn Kiều và bác cả, khen họ làm rất tốt.
Bởi thế từ nhỏ đến lớn, Ôn Kiều nếm trải bao nhiêu khổ cực, sống trong cảnh nghèo nàn khốn khó, nhưng chỉ có ấm ức là cô chưa bao giờ phải chịu đựng.
Bà nội buồn bã và thương xót cho cô vì cô đã lớn lên trong bể khổ, nhưng chính bản thân cô lại không hề thấy vậy. Cô cho rằng cuộc sống của mình đã hạnh phúc lắm rồi.
Lúc này, bác cả cũng phát hiện Ôn Kiều đã tới. Từ xa, ông ấy cười toe toét với cô, khiến cho ấn tượng thoạt trông giống một người đàn ông trưởng thành bình thường thoáng chốc tan biến, nom chẳng khác gì trẻ con.
Ôn Kiều cũng mỉm cười tươi tắn đáp lại, còn quơ quơ bó hoa đang cầm trong tay với ông ấy.
Cô đi tới, nhẹ nhàng khoác tay bác cả, thế là nụ cười của bác cả đến tận mang tai.
Trước đó họ đã tập dượt các quy trình cần trải qua trong buổi lễ kết hôn, có điều lúc đó Ôn Kiều không mặc váy cưới, Tống Thời Ngộ cũng không mặc vest, trong hội trường cũng không có khách.
Mục Thanh đi lên kéo khăn voan xuống che mặt cho Ôn Kiều.
Ôn Kiều nhoẻn môi cười với cô ấy, sau đó ngoảnh mặt hướng ra cánh cửa, không kìm được mà hít một hơi thật sâu vì hồi hộp.
Nghe thấy tiếng hít sâu của Ôn Kiều, bác cả bỗng nhiên đưa tay kia lên, nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay đang khoác tay mình của cô, sau đó thì thầm dỗ dành: “Đừng sợ, Kiều Kiều, có bác cả ở đây với cháu mà.”
Giống như khi còn bé, lần đầu tiên đưa cô đi nhà trẻ, bác cả cũng nói vậy: “Đừng sợ, Kiều Kiều, có bác cả ở ngoài với cháu rồi.”
Ông ấy ngồi xổm trước cửa nhà trẻ cả ngày thật, không ăn không uống suốt cả ngày trời, chờ đến tận khi cô tan học.
Ôn Kiều ngẩng mặt lên, mỉm cười với bác cả qua chiếc khăn voan: “Bác cả, có bác ở đây rồi, cháu không sợ đâu ạ.”
“Lễ cưới sắp bắt đầu rồi!” Tiểu Trương nhắc nhở.
Đúng lúc này, khúc nhạc dạo dương cầm đầy lãng mạn với những nốt nhạc du dương trầm bổng truyền đến từ phòng tiệc, cánh cửa chậm rãi được mở ra. Ôn Kiều khoác tay bác cả, từ từ bước vào phòng tiệc trong ánh nhìn chăm chú của tất cả khách mời tại đây, đi trên thảm trải sàn bằng nhung thường dùng trong tiệc cưới, tiến về phía chú rể của cô đang đứng chờ ở phía cuối con đường trong biển hoa tươi thắm được bố trí ở hai bên.
Hai em bé rải hoa Bình An và Hiểu Đồng mỗi người xách một giỏ hoa nhỏ, vừa đi sau họ vừa rắc hoa.
Ban đầu Ôn Kiều còn giữ được bình tĩnh, nhưng đến khi nhìn đến Tống Thời Ngộ – người đàn ông mặc âu phục đen, cào một bông hoa màu rượu vang trên ngực với thân hình đĩnh đạc đứng ở cuối con đường chờ mình, cô đột nhiên hồi hộp bồn chồn trở lại, trái tim đập bình bịch liên hồi như trống bỏi.
Ôn Kiều thấy anh đứng ở nơi đó. Dưới ánh đèn mơ mộng, lấp lánh tại nơi đây, nét đẹp của Tống Thời Ngộ sáng ngời đến mức khiến người ta điên đảo, tựa như vị thần tuấn tú, cao quý đang đứng đó chờ cô dâu của mình.
Ôn Kiều bước từng bước đến trước mặt Tống Thời Ngộ mà chân lâng lâng như đi trên đám mây bồng bềnh. Thấy anh mỉm cười chìa tay về phía mình, nỗi háo hức trong Ôn Kiều lớn đến mức cô không thể chờ đợi thêm được nữa, muốn đặt tay mình lên tay anh thật nhà. Khổ nỗi theo quy trình của hôn lễ, cô chỉ có thể chờ bác cả thận trọng trao tay mình cho Tống Thời Ngộ mà thôi.
Tống Thời Ngộ đỡ lấy tay cô, sau đó nắm thật chặt. Đột nhiên, anh mỉm cười, nhìn cô bằng gương mặt tuy toát lên sự trong trẻo, lạnh lùng nhưng đong đầy ý cười, cùng với đôi mắt sáng như bầu trời chứa đầy tinh tú.
Người dẫn chương trình hỏi Tống Thời Ngộ: “Chú rể, anh có đồng ý lấy người phụ nữ đang đứng trước mặt anh làm vợ không? Anh có đồng ý ở bên cô ấy khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, không bao giờ chia lìa không?”
Tống Thời Ngộ nhìn Ôn Kiều một cách chăm chú: “Tôi đồng ý.”
Người dẫn chương trình quay sang hỏi Ôn Kiều: “Cô dâu, cô có đồng ý lấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô làm chồng không? Cô có đồng ý ở bên anh ấy khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe, không bao giờ chia lìa không?”
Ôn Kiều mỉm cười với Tống Thời Ngộ: “Tôi đồng ý.”
Dưới hội trường, bà nội vừa cười hạnh phúc vừa lấy khăn giấy lau nước mắt trên khóe mi đi.
Người dẫn chương trình: “Và bây giờ, mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau!”
Bình An cầm một cái khay đựng nhẫn đem lên sân khấu.
Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ lần lượt đeo nhẫn cưới cho nhau.
Người dẫn chương trình cười bảo: “Bây giờ chú rể hãy hôn cô dâu đi nào!”
Cả tiệc cưới bỗng chốc náo nhiệt cả lên.
Tống Thời Ngộ vén khăn voan trước mặt Ôn Kiều lên, cúi người, trao cho cô câu của mình một nụ hôn nồng thắm trong tiếng vỗ tay, reo hò của các vị khách mời.
Cảm nhận được mùi rượu từ miệng Ôn Kiều, Ôn Kiều thầm nghĩ trong bụng: Hóa ra Tống Thời Ngộ không bình tĩnh như cô nghĩ.
Sau đó, Ôn Kiều hoàn toàn quên khuấy những gì mình đã nói với Tống Thời Ngộ trên sân khấu, đầu óc cô trống rỗng hệt tờ giấy trắng, không còn cách nào khác ngoài tùy cơ ứng biến, nghĩ gì nói đó.
Chẳng biết cô đã nói gì mà hình như khách mời ngồi ở dưới cười ầm lên những hai lần, ngay cả Tống Thời Ngộ cũng bật cười.
Ôn Kiều bối rối cảm ơn từ người này sang người nọ – những người luôn yêu thương cô, luôn ở bên cô.
Từ đầu đến cuối, Tống Thời Ngộ luôn dịu dàng nắm tay cô, siết chặt hơn những lúc cô quá căng thẳng, đôi mắt ngời sáng, trầm tĩnh ấy cũng không mảy may rời cái nhìn chứa chan ý cười khỏi cô lấy một giây.
Cuối cùng, Tống Thời Ngộ tổng kết phần phát biểu cảm nghĩ: “Cô dâu của tôi nói rằng, cô ấy đã dành tất cả may mắn của cuộc đời để gặp được tôi, và tôi cũng muốn nhắn nhủ với cô ấy rằng, tôi sẽ dành trọn đời để chứng minh cho cô ấy biết, tôi chắc chắn vượt qua những gì cô ấy mong đợi.”
Ôn Kiều nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà xán lạn.
“Cô dâu đẹp thật đấy!”
Nhiều người trầm trồ khen ngợi nét đẹp của cô.
Tối nay, Ôn Kiều trở thành một cô dâu dịu hiền và xinh đẹp tuyệt trần, cả Ôn Hoa lẫn những người khác đều chỉ biết ngẩn ngơ nhìn cô, không dám tin rằng người phụ nữ chim sa cá lặn tựa tiên nữ đang đứng trên sân khấu và cô nàng đảo muôi một cách thành thạo trong quán là một người.
Mặc dù ngay từ đầu Ôn Hoa đã biết Ôn Kiều rất đẹp rồi, nhưng tối nay vẻ đẹp của cô còn động lòng người hơn nữa.
Tạ Khánh Phương cũng không kìm được khen ngợi tấm tắc: “Ôi chao, Ôn Kiều sửa soạn, trang điểm vào thì nhìn lộng lẫy thật đó! Trước đây nghe người ta bảo con gái xinh đẹp nhất là khi mặc váy cưới, mẹ còn không tin nữa cơ!” Đoạn bà ấy tỏ ra tiếc nuối: “Thời trẻ mẹ chưa được mặc váy cưới bao giờ, chỉ mặc cái áo măng tô đỏ rồi kết hôn với ba con thôi.”
Hạ Xán tò mò hỏi: “Vì sao thế ạ? Sao mẹ không mặc áo cưới?”
Tạ Khánh Phương trách: “Cái đó thì phải hỏi ba con cơ!”
Nói xong câu ấy, Tạ Khánh Phương lại liếc nhìn Hạ Trừng đang ngồi kế bên, anh ấy đang dõi nhìn trên sân khấu một cách chăm chú.
Trong lòng bà ấy vẫn còn hơi tiếc nuối. Thật ra lúc đó bà ấy đã nhận thấy Hạ Trừng có ý với Ôn Kiều rồi, nhưng nghĩ đến trình độ học vấn và gia cảnh của Ôn Kiều, trong thâm tâm Tạ Khánh Phương cho rằng cô có phần không xứng với Hạ Trừng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, giả sử Ôn Kiều làm dâu nhà bà ấy thật thì bà ấy vô cùng bằng lòng.
Đặc biệt là khi phát hiện gia đình của Ôn Kiều, dù là người bà bị bệnh hay người bác cả bị thiểu năng trí tuệ thì thoạt trông họ cũng không nhếch nhác, làm người khác mất mặt như bà ấy nghĩ. Huống gì Bình An rất thông minh, Ôn Kiều cũng đẹp người đẹp nết, chẳng tìm ra khuyết điểm nào.
Tiếc thay, giờ có nói gì nữa thì cũng đã muộn rồi.
Cùng lúc đó, trong số nhóm người cùng trong công ty Tống Thời Ngộ đại diện cho các đồng nghiệp khác đến tham dự buổi lễ kết hôn, có cả nhân viên tiếp tân Tiểu Chu.
Kể từ lúc đặt chân vào tiệc cưới, thấy banner và ảnh cưới là cô ấy đã bắt đầu rung động rồi.
Có chết cô ấy cũng không ngờ người kết hôn với tổng giám đốc Tống lại là Ôn Kiều – người từng giao đồ ăn đến cho công ty!
Còn giám đốc Tiêu ngồi cùng bàn với tiếp tân Tiểu Chu thì híp mắt quan sát thật lâu, cuối cùng lén lút sáp vào thư ký Chu đang ngồi kế bên, hỏi: “Thư ký Chu, tôi thấy có gì đó sai sai sao ấy, sao cô dâu giống chủ quán thịt nướng hồi trước chúng ta đi ăn nhân dịp chào mừng nhân viên mới thế? Cái người bảo là có quen biết với tổng giám đốc Tống ấy?”
Thư ký Chu gật đầu, mỉm cười xác nhận: “Giám đốc Tiêu tinh mắt lắm, là cô ấy đấy.”
Giám đốc Tiêu há hốc mồm.
…
Đám cưới tiến hành được một nữa thì Mục Thanh cho Ôn Kiều và các vị khách mời đang có mặt tại đây một món quà bất ngờ.
Cô ấy vận dụng các mối quan hệ của mình để mời hơn mười ngôi sao với đủ mức nổi tiếng khác nhau, từ hạng A đến hạng C đều có, quay một video chúc Ôn Kiều tân hôn hạnh phúc, thậm chí còn có cả gương mặt mới được đón nhận và dần trở nên nổi tiếng hơn.
Trong lúc chiếu video, các khách mời liên tục bật thốt, trầm trồ, ai nấy cũng ngạc nhiên vì cô dâu quen biết rộng như vậy. Các ngôi sao đó mà không gọi tên Ôn Kiều thì mọi người đã nghi ngờ đây là video góp nhặt trên mạng rồi.
Bản thân Ôn Kiều cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó cô nhanh chóng tìm thấy Mục Thanh – người đang đứng trong đám đông và mỉm cười với mình.
“Cảm ơn cậu.” Từ xa, Ôn Kiều làm khẩu hình Mục Thanh.
Mục Thanh mỉm cười, thoải mái hôn gió lại cô.
Cuối buổi lễ kết hôn, Ôn Kiều đưa lưng về phía mọi người, ném bó hoa đang cầm ra sau.
Thấy bó hoa bay về phía mình, Mục Thanh nhanh nhẹn đưa tay ra bắt, sau đó dúi vào lòng Lê Tư Ý đang đứng cạnh mình một cách chuẩn xác.
Lê Tư Ý bần thần ôm bó hoa. Thật lâu sau, cô ấy ẩn ý bảo với Mục Thanh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm ơn cậu nhé…”
Mục Thanh cười vui vẻ: “Không có gì, nhiệm vụ của tôi mà.”
Tống Thời Ngộ mỉm cười: “Không phải cậu bảo cũng muốn mặc váy cưới sao? Xem ra ước mơ của cậu sắp thành hiện thực rồi.”
Ôn Kiều không kìm được bật cười.
Lê Tư Ý: “…”
Cô ấy bỗng dưng cảm nhận được một cái nhìn cháy bỏng đang đặt trên lưng mình. Vừa ngoái đầu lại, Lê Tư Ý thấy ngay thư ký Chu trong đám đông đang nhìn mình một cách chăm chú và trìu mến. Thấy cô ấy quay đầu nhìn mình, anh ấy ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười lại ngay, không hiểu sao Lê Tư Ý cũng cười theo.