Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 40



Đường Thuần cực ít nghe thấy giọng nói lạnh lùng như vậy của Phó Hạo Nguyệt, dừng một giây, sau đó cô lập tức cầm điện thoại di động lên nói: “Ngài Phó, là tôi, Đường Thuần.”

Phó Hạo Nguyệt đang ngồi trên Maybach sửng sốt một lát, anh nghiêng đầu nhìn lướt qua màn hình điện thoại, số điện thoại hoàn toàn xa lạ.

“Đường Thuần? Đây là điện thoại của ai?”

“Ông chủ, nói ra thì rất dài… Tôi muốn xin nghỉ chiều nay, khả năng phải muộn chút mới có thể đến biệt thự.” Lúc này Đường Thuần đang cân nhắc lý do thoái thác, cho nên không để ý tới, khi cô nói ra hai chữ “Ngài Phó”, thì ánh mắt hai vợ chồng ngồi đối diện cô lập tức sáng ngời.

“Vậy nói ngắn gọn.” Phó Hạo Nguyệt ngồi ghế sau xe, mí mắt máy không ngừng, tự dưng trong lòng hơi hoảng loạn, nhưng lại không biết vì sao.

Người đàn ông nhíu mày lại, tay giơ lên xoa giữa mày, nghe giọng nói của Đường Thuần, cảm giác không thoải mái kia mới biến mất một chút.

“Ách… Buổi chiều khi tôi lái xe đến biệt thự, trên đường đi không cẩn thận bị đụng phải.”

“Bị đụng phải?” Tay cầm điện thoại lập tức cứng đờ, đột nhiên mí mắt ngước lên, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh lẽo.

Không đợi Đường Thuần mở miệng nói không sao, đã nghe thấy Phó Hạo Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại lên tiếng: “Báo địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới tìm cô.”

“Không không, không cần đâu, lát nữa bọn họ sẽ đưa tôi đến biệt thự.” Đường Thuần đâu dám làm phiền Phó Hạo Nguyệt, cô lập tức từ chối liên tục.

“Bọn họ?”

“Chính là chủ xe đụng vào tôi, con người bọn họ khá tốt, đã đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, bây giờ đang ở nhà hàng ăn cơm đây.” Đường Thuần nói xong, lại ngước mắt nhìn lướt qua hai vợ chồng ngồi đối diện: “Điện thoại của tôi bị rơi hỏng rồi, lát nữa sau khi ăn cơm xong sẽ đi mua một chiếc điện thoại mới rồi quay về.”

Nếp nhăn giữa mày Phó Hạo Nguyệt chưa thả lỏng, khi nghe thấy Đường Thuần bị đụng phải, không biết vì sao lại cảm thấy không được kiên định, không được yên lòng, giống như trái tim đang treo bên bờ vực thẳm vậy.

“Địa chỉ, tôi không muốn lặp lại lần thứ hai.”

Cách màn hình điện thoại vẫn có thể cảm nhận được lạnh lẽo trong giọng nói của người đàn ông, Đường Thuần không còn cách nào khác, đang định mở miệng nói địa chỉ cho Phó Hạo Nguyệt, thì đột nhiên điện thoại di động trong tay cô bị người ta cướp mất, Đường Thuần ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt một cái đã đối mặt với khuôn mặt chữ điền lạnh nhạt khác thường kia của Lỗ Thành Chí.

Trong lòng thầm cảm thấy không thích hợp, ánh mắt Đường Thuần lại nhanh chóng dừng trên người Triệu Mỹ Tuệ vừa cướp điện thoại, thấy bà ta đã thay đổi hẳn dáng vẻ dễ gần suốt quãng đường đi, hiện tại đang cầm điện thoại, tuy rằng biểu cảm trên mặt vẫn tươi cười như cũ, nhưng nụ cười này đã đổi vị ít nhiều rồi.

“Alo? Là ngài Phó phải không?” Triệu Mỹ Tuệ đưa điện thoại di động lên bên tai, trong ánh mắt cong một nửa phát ra ánh sáng, lúc này mặc dù dùng từ ngữ kính trọng để nói chuyện, nhưng giọng điệu lại không thấy khách sáo chút nào: “Ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu, tôi là Triệu Mỹ Tuệ của công ty Lục Kiến, không biết ngài có ấn tượng hay không?”

Lúc này, sao Đường Thuần có thể không biết rốt cuộc chuyện là thế nào, sắc mặt cô sa sầm xuống đứng lên khỏi ghế, muốn cướp lại điện thoại di động, lại bị Lỗ Thành Chí đứng bên cạnh giơ tay ấn xuống.

Hiện tại đầu gối và khuỷu tay của Đường Thuần đều đang bị thương, tuy rằng không chạm tới xương, nhưng khi cử động khó tránh khỏi sẽ đau đớn, sau khi giãy giụa một phen, sắc mặt cô lập tức trắng bệch ra.

“Ngài Phó, tôi ở Trúc…” Đường Thuần vừa mở miệng hô to, Lỗ Thành Chí lập tức bịt kín miệng cô, chặn lại tất cả lời nói vẫn chưa nói hết của cô.

Triệu Mỹ Tuệ cũng không ngờ con nhóc này lại không yên phận như vậy, nhưng mà vẫn may là chưa tiết lộ vị trí. Bà ta trừng mắt lườm Đường Thuần một cái, sau đó lại tiếp tục mở miệng nói chuyện với Phó Hạo Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại: “Như vậy chắc ngài Phó cũng biết rồi, hiện tại tình nhân nhỏ của ngài đang ở trong tay tôi, không biết hiện tại ngài có thời gian nói chuyện với vợ chồng chúng tôi không?”

Không biết từ khi nào bàn tay đặt trên đầu gối của Phó Hạo Nguyệt đã nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt như có sấm sét u ám hỗn loạn đang tích tụ không ngừng, sắc mặt lạnh như băng khiến tài xế Tiểu Lưu ngồi trên ghế lái cũng run sợ, cẩn thận mở miệng dò hỏi: “Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Dừng xe.” Người đàn ông lạnh lùng quát lớn, ngay sau đó, Tiểu Lưu mau chóng dừng xe ở ven đường, hành động vừa nhanh vừa chuẩn, đợi khi xong việc, lòng bàn tay đã ướt đẫm.

“Bà Triệu, bà có biết chọc giận tôi hậu quả sẽ thế nào không?” Giọng Phó Hạo Nguyệt cực kỳ bình tĩnh, không giống người đang bị uy hiếp chút nào.

Triệu Mỹ Tuệ đã từng nghe quá nhiều lời đồn về Phó Hạo Nguyệt rồi, tuy rằng chưa bao giờ giao thiệp, nhưng vẫn biết anh là nhân vật không ai dám trêu chọc.

Nhưng thời điểm này, bọn họ đã không còn đường lui.

“Ngài Phó, hiện tại hai vợ chồng chúng tôi đã là “Kẻ chân trần không sợ kẻ mang giày”* rồi, anh đã ép chúng tôi đến tuyệt cảnh này, còn cho rằng chúng tôi sẽ sợ anh sao?” Đột nhiên khuôn mặt Triệu Mỹ Tuệ trở nên cực kỳ dữ tợn.

*Kẻ chân trần không sợ kẻ mang giày: Chân trần ám chỉ những người không có gì, chẳng còn gì để mất nên chẳng có gì phải lo lắng và dám làm tất cả. Đi giày ám chỉ những người có địa vị có tiền tài, phần lớn họ không dám làm việc mạo hiểm và thường sợ những kẻ “Chân trần”.

Hai vợ chồng bọn họ hiểu quá rõ, căn cứ theo tình hình hiện tại, Lục Kiến phá sản là chuyện tất nhiên, nói không chừng còn có nguy cơ vào đồn cảnh sát, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Đương nhiên Phó Hạo Nguyệt hiểu rõ hai vợ chồng này có ý đồ gì, đơn giản là muốn anh ký xuống hạng mục phía đông thành phố kia, cột Phó Thị và Lục Kiến vào với nhau, trở thành châu chấu cùng trên một sợi dây thừng, khi đó vì lợi ích của Phó Thị, tất nhiên anh sẽ không ra tay chèn ép Lục Kiến nữa, mấy mạng người trước kia anh cũng phải hỗ trợ ấn xuống.

Nhưng mà bàn tính của bọn họ đánh hay lắm, chỉ để sót một điều, Phó Hạo Nguyệt ghét nhất là bị người ta uy hiếp.

Một tiếng cười mỉa truyền đến, xuyên qua điện thoại chui vào lỗ tai Triệu Mỹ Tuệ, sau đó quanh quẩn trong toàn bộ phòng riêng yên tĩnh, khiến sắc mặt hai vợ chồng đồng loạt cứng đờ.

“Bà Triệu, đáng tiếc phải thông báo cho bà, bà đã lựa chọn con đường không biết điều nhất rồi.” Phó Hạo Nguyệt giơ điện thoại lên, hơi nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay khác lại thong thả xoay chuyển chiếc nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái.

“Nói với Đường Thuần, trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi sẽ đến đón cô ấy.”

Nói xong, không đợi Triệu Mỹ Tuệ mở miệng thêm lần nữa, Phó Hạo Nguyệt đã trực tiếp cúp điện thoại.

“A a a! Phó Hạo Nguyệt đáng chết này!” Triệu Mỹ Tuệ hung hăng đấm mạnh xuống bàn ăn, một tiếng vang lớn quanh quẩn trong phòng riêng, bầu không khí trong phòng cũng lập tức trở nên căng thẳng khác thường.

Đường Thuần vẫn ngồi vị trí ban đầu, tất nhiên nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Phó Hạo Nguyệt và Triệu Mỹ Tuệ, không biết vì sao, khi nghe được câu nói cuối cùng kia của ngài Phó, bỗng dưng trái tim đập lỡ một nhịp, cảm xúc sợ hãi ban đầu bất chợt tiêu tán quá nửa.

Anh ấy nói, anh ấy sẽ đến đón cô.

“Mày, cái con đĩ nhỏ này!” Triệu Mỹ Tuệ quay đầu lại một cách hung tợn, thấy Đường Thuần đang ngồi trên ghế vẫn bình tĩnh khác thường, lửa giận lập tức dâng lên trong lòng, bà ta giơ cánh tay lên, chuẩn bị tát cho Đường Thuần một cái.

Nhưng mà sao Đường Thuần có thể ngồi yên chờ chết, cô vội vàng giơ tay lên chặn lại cái tát của đối phương.

Nhưng rõ ràng là Triệu Mỹ Tuệ đang tức giận, một bàn tay khác đánh xuống đánh cho cánh tay Đường Thuần tê dại, da lập tức sưng lên một mảng lớn.

“Đủ rồi, hiện tại chúng ta nên ngẫm lại xem rốt cuộc phải làm sao bây giờ mới đúng!”

Lúc này sắc mặt Lỗ Thành Chí cũng khó coi, những lời nói trong điện thoại của Phó Hạo Nguyệt giống như tuyên án tử bọn họ, ngay cả cơ hội để bọn họ đưa ra điều kiện cũng không cho.

Đường Thuần nhíu mày, xoa cánh tay bị đánh của mình, lạnh lùng mở miệng: “Nếu tôi là hai người, hiện tại tôi sẽ bỏ chạy để giữ lấy mạng, ngài Phó không phải người tính tình hiền hòa gì, đợi đến khi anh ấy thật sự tìm tới cửa, sợ ra hai người không một ai có thể trốn thoát.”

“Mày…” Triệu Mỹ Tuệ nghe thấy câu này, chỉ hận không thể lại tát cho cô một cái, nhưng mà lại bị Lỗ Thành Chí ngăn cản.

“Mỹ Tuệ, tôi cảm thấy lời cô ta nói rất đúng, hay là chúng ta chạy đi. Lỡ như Phó Hạo Nguyệt thật sự kiện chúng ta vào đồn cảnh sát, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lỗ Thành Chí nhát gan, bắt đầu có ý rút lui.

Nhưng rõ ràng Triệu Mỹ Tuệ là người đanh đá, bà ta lập tức vung tay giận dữ hét lên: “Sợ cái gì? Đã đến nông nỗi này rồi, còn gì khác nhau đâu? Trước khi bị bắt vào đồn cảnh sát, tôi nhất định phải cho con đĩ nhỏ này đẹp mặt trước.”

Đường Thuần nghe thấy câu này, thật sự cạn lời chỉ có thể âm thầm khinh bỉ trong lòng. 

“A, tôi đã quên bổ sung một câu rồi, tôi không phải tình nhân nhỏ của Phó Hạo Nguyệt, tôi thật sự là nhân viên điều dưỡng của anh ấy, là kiểu đi làm nhận lương đó.”

“Mày ăn nói vớ vẩn!” Triệu Mỹ Tuệ tức giận rống lên: “Nếu mày với anh ta không phải kiểu quan hệ này, sao anh ta có thể quan tâm đến mày như vậy?”

Lời này giống một tiếng chuông cảnh tỉnh, khiến Đường Thuần lập tức sững sờ tại chỗ.

Cô hơi nghẹn lời, trong đầu lại lần nữa hiện ra hình ảnh cô bị người đàn ông ép vào tường trong buổi chạng vạng kia.

Hai mắt Phó Hạo Nguyệt đen nhánh như mực, lại mang theo độ nóng bỏng người.

Anh nói: “Cô muốn giúp tôi à?”

Trái tim nhảy lên điên cuồng với tốc độ không tầm thường, một lúc lâu sau, Đường Thuần lại cong môi, lộ ra nụ cười xinh đẹp nhất kia, trả lời:

“Bà hiểu lầm rồi, tôi thật sự, chỉ là nhân viên điều dưỡng của anh ấy.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.