Nếu thật sự có một phép màu xảy ra, Niên Ái ước rằng bản thân chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Có những loại chuyện chỉ có kẻ trong chuyện mới hiểu được vậy nên nổi đau từ tận tâm cang này cũng chỉ có cô mới hoàn toàn cảm nhận hết.
Dù trong lòng đã có hơn trăm nghìn lần ngăn cản nhưng cô lại không thể ngăn cản nổi đôi môi của bản thân nói ra điều này.
Đôi bên như chết lặng, Niên Ái lại chẳng thể nào cứu vãn được tình huống hiện tại.
Qua một khoảng không im lặng khoảng chừng 20s cô nhếch miệng cười tự giễu.
Lê Niên Ái:”Haha chắc anh thấy em nực cười lắm nhỉ? bản thân em còn thấy em nực cười nữa mà khi không lại làm lớn mọi chuyện….”
Cô rũ mắt xuống, nụ cười trên môi cũng tắt hẵng:”Nhưng bản thân em cũng có giới hạn mà”
Nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, Niên Ái chạy đi thật nhanh thật nhanh để cho anh trai không thể nhìn thêm bất cứ giọt nước mắt nào nữa cả.
Cô không thể giả vờ yếu đuối, càng không thể thật sự yếu đuối vì chính bản thân cô hiểu rõ sau buổi sáng ngày hôm nay con đường tiếp theo mà cô bước đến sẽ chẳng dễ dàng nữa vậy nên cô phải thật sự mạnh mẽ để có thể vượt qua….
TRƯỜNG PHỔ THÔNG HOÀI AN.
Niên Ái ngồi ngoài hành lang trước cửa phòng thi, tay cầm đề cương mặt cuối gầm xuống vai run run như sắp khóc đến nơi vậy.
Dù có mạnh mẽ thế nào thì Niên Ái cũng chỉ là cô gái 15 tuổi gặp phải phản đối gia đình, nói ra lời quá đáng với anh trai làm sao có thể xem như là không có chuyện gì.
Những người qua lại thi chung phòng với cô đa phần điều là từ những lớp khác không quen biết gì với cô nên cũng không chú ý nhiều đến cô.
Dòng người qua lại cộng thêm cơn gió mùa đông kéo qua Niên Ái lại có cảm giác mùa đông năm nay là mùa đông lạnh nhất trong suốt 10 năm qua vậy.
Vai cô lại run lên đôi chút, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một âm thanh ấm áp quen thuộc:”Cậu có sao không?”
Niên Ái giật mình ngước sang bên cạnh, ánh mắt cô chạm với ánh mắt người đối diện trong lòng rối bời là…..là…Định Ngôn.
Niên Ái định thần một chút rồi khẽ đáp lại cậu:”Không…không sao?” nói rồi cô lại xoay mặt về chỗ cũ.
Định Ngôn nhỏ giọng:”Tớ ngồi ké được không?”
Niên Ái xê người qua một chút nhường một chỗ trống cho cậu ngồi, vừa ngồi xuống Định Ngôn lại tiếp tục hỏi:”Cậu thi phòng này sao?”
Niên Ái gật đầu, mắt không ngước mà cuối sầm xuống.
Cô sợ chạm phải ánh mắt kia của cậu hoặc chỉ đơn giản cô không muốn cậu thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
Định Ngôn miệng ngậm ý cười:”Trùng hợp quá, tớ thi ngay phòng bên cạnh.”
Định Ngôn bình thường rất ít nói, dù là bạn học chung cùng lớp ngoài Nhất Trung ra thì cũng chưa thấy cậu ấy chủ động nói chuyện phiếm với ai bao giờ cả, vậy mà hôm nay lại chủ động nói chuyện với cô.
Lòng ngực Niên Ái rung lên mấy bậc, chàng trai ngồi cạnh lại tiếp tục nói.
Định Ngôn:”Cậu thật không có chuyện gì chứ?”
Niên Ái hít một hơi thật sâu hỏi ngược lại cậu ta:”Cậu có anh trai không?”
Định Ngôn thản nhiên:”Có, tớ có một người anh trai”
Niên Ái giằng xé tâm cang đến cả đề cương trên tay cũng gần như vò nát các góc:”Vậy…!cậu với anh trai có quan hệ thế nào?”
Định Ngôn:”Rất tốt”
Định Ngôn trong tìm thức dường như đoán ra được chuyện gì đó:”Cậu với anh trai cãi nhau à?”
Niên Ái khẽ gật đầu cũng không nói gì thêm, Định Ngôn thoáng chốc lại nói:”Người thân trong gia đình cãi nhau là chuyện thường, ít hôm lại hòa cậu cũng đừng quá lo lắng.”
Niên Ái không nghe nhầm đó chứ? Định Ngôn đang an ủi cô sao? thật sự là đang an ủi cô?.
Tất cả đối với cô như một giấc mơ vậy, chẳng phải là cậu đã có bạn gái rồi sao? tại sao lại đối tốt với cô như vậy?
Giống như cả ngày hôm nay điều là mảng mây u ám vì một lời nói của cậu ấy liền trở nên trong xanh mát lành.
Niên Ái cô rốt cuộc là nên vui hay nên buồn đây? Tâm trạng thoáng lát lại thoải mái hơn rất nhiều, tận đáy tim dường như có cái gì đó vừa được nở rộ.
Niên Ái đáp lại lời an ủi của Định Ngôn:”Cảm ơn cậu!”
Đúng lúc tiếng trống trường vang lên báo hiệu cho học sinh vào phòng thi ngồi đúng vị trí theo đánh dấu của giám thị gác thi.
Hai người họ tạm biệt nhau, ai vào phòng nấy.
Buổi thi đầu tiên khá thuận lợi, Niên Ái khi bước đến cầu thang thì Lâm Mai Châu từ phía sau vồ lấy cô.
Lâm Mai Châu:”Tiểu Ái Ái, cậu có nhớ Tiểu Châu Châu không?”
Cô bạn Mai Châu này của Niên Ái là vậy, mỗi lần xuất hiện điều mang theo một năng lượng tích cực đơn thuần mà không ai có được.
Lê Niên Ái:”Tớ nhớ món gà rán hôm trước cậu ăn hơn”
Lâm Mai Châu:”Cậu đúng là cái đồ vô lương tâm, chỉ nhớ đến đồ ăn”
Lê Niên Ái:”Cậu cũng đâu khác gì tớ, lúc nào cũng nhắn tin [Ái Ái đi ăn không?], [Ái Ái đầu đường vừa mở một quán trà sữa mùa vị rất tuyệt khi nào rảnh mình đi uống nha], [Ái Ái tớ đói sắp chết rồi cậu qua nhà chở tớ đi ăn đi], [Ái Ái…”
Lê Niên Ái còn chưa kịp nói hết câu Lâm Mai Châu đã vội cắt ngang:”Dừng! cậu đừng nói nữa, chúng ta là nồi nào úp vung nấy được chưa?”
Lê Niên Ái:”Cậu nói ai là nồi?”
Lâm Mai Châu:”Rồi rồi bà cô của tôi ơi, cậu không phải là nồi mà là tiên nữ hạ phàm tốt bụng xinh đẹp lương thiện được chưa?”
Lê Niên Ái:”Như vậy còn nghe được”
Lâm Mai Châu tuổi thân:”Mà sao lúc sáng cậu vào khá trễ vậy? đã nói là cùng nhau đi thi mà cậu lại để mình leo cây”
Lúc sáng xảy ra nhiều chuyện như vậy thì làm sao cô nhớ nổi chuyện cô đã hứa sẽ cùng đi thi với Lâm Mai Châu cơ chứ.
Niên Ái hiện rõ nét buồn lên mặt chậm rãi vừa đi vừa nói với Lâm Mai Châu.
Lê Niên Ái:”Tớ và gia đình, lúc sáng vừa cãi nhau một trận.”.