Trong rừng sâu khuất, một nhóm thị vệ và quan lại đi theo sau tiểu hoàng đế, tất cả đều nín thở, mắt không chớp nhìn về phía trước, mũi tên trong tay tiểu hoàng đế đang nhắm thẳng vào một con nai sừng tấm đang ăn cỏ ở đằng xa.
Con nai sừng tấm mập mạp này đang thong thả gặm cỏ, không ngờ nguy hiểm sắp ập đến.. Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, Yến Tần còn chưa kịp bắn mũi tên đi, tiếng hét đã làm kinh động những con nai đang ăn cỏ trong rừng, khiến nó chạy mất hút.
Khoảng cách xa như vậy, dù y có bắn nữa, thì tám chín phần mười cũng không trúng. Yến Tần đành thu mũi tên lại, lười lãng phí một mũi tên. Hoàng đế bắn trúng con mồi thì được khen, bắn trượt hoặc thu tay cũng được khen, thị vệ đi theo sau hắn lên tiếng khen ngợi: “Bệ hạ tâm địa nhân từ.”
Lời khen này, y không phải tha nai con, cũng không phải nai mẹ mang thai, chỉ là một con nai đực mà thôi, cũng thật khó cho những người dưới quyền, khen không được cũng phải cố khen.
Dù biết lời khen của họ rất giả, nhưng ai mà chẳng thích nghe lời hay, nghĩ linh tinh lung tung, tâm trạng thất vọng vì mất một con mồi không nhỏ của Yến Tần bớt đi nhiều.
Không thất vọng không có nghĩa là vui, so với trước đó, nét mặt Yến Tần khá lãnh đạm.
Hoàng đế không lên tiếng, đương nhiên có người thay mặt y nói hỏi ra nỗi lòng một quan viên vây quanh hoàng đế lớn tiếng quát mắng người vừa hét lên: “Ngươi vừa rồi la hét lung tung cái gì?”
Yến Tần nhìn người bị quan viên chỉ trỏ mắng mỏ, cảm thấylạ mặt, hẳn không phải là những người đi theo y.
Người đó sợ hãi trắng mặt: “Không phải, ở rùng phía Tây có vị đại nhân gặp chuyện!”
Quan viên vừa mắng mỏ lại nói: “Là ai gặp chuyện?”
Trong rừng cây phía tây, có rất nhiều người đi săn, nếu chuyện nhỏ cũng đến quấy rầy hoàng đế, thì thật thiếu tế nhị.
Người vừa làm nai con chạy mất dạng lại nói: “Là Lưu đại nhân vừa giành được vị trí nhất.”
Người giành được vị trí nhất, Yến Tần giờ mới nhớ ra. Lưu Tín Đạt, nghe nói là xuất thân từ võ trạng nguyên, một hiệu úy bình thường, ngày thường không tiếp xúc gì với vương công quý tộc, huống hồ là hoàng đế.
Nếu không phải hôm nay hắn dũng mãnh giành được con mồi, Yến Tần sẽ không nhớ đến người này.
Năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện với Yến Tần, động đất ở quận Sơn Khê, rơi xuống nước mất trí nhớ, vướng vào Nhiếp chính vương, giờ lại đi săn mùa thu, cầu phúc cho dân chúng, khích lệ tướng sĩ, lại xảy ra sự cố như vầy, Yến Tần khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung
Y cũng không có tâm trạng đi săn nữa, chỉ hỏi quan viên hầu cận: “Nhiếp chính vương ở đâu?”
Quan viên đó ngẩn người: “Cũng ở hướng tây.”
“Vậy đi tìm Nhiếp chính vương trước.”
Y không có tâm trạng đi săn nữa, chắc chắn cũng không thể để Nhiếp chính vương tiếp tục săn, nếu không, chẳng phải là một ván cờ chắc chắn thua sao.
Lo lắng tìm đến nơi, Yến Vu Ca lại chạy sang chỗ khác, Yến Tần bảo những người dưới quyền bắnpháo hiệu, đi dọc đường, cũng khá thuận lợi, không có thích khách hay yêu thú nào đột nhiên xuất hiện từ trong rừng.
Thực ra cũng không thể có thích khách, Nhiếp chính vương rất coi trọng cuộc săn bắn lần này, trước khi Yến Tần đến, đã bố trí người kiểm tra toàn bộ ngọn núi, hoàn toàn không qua loa như những năm trước, dù thích khách muốn ẩn náu cũng không thể.
Nhìn thấy gương mặt trẻ trung, tuấn tú đầy cảm giác an toàn của Nhiếp chính vương, lòng Yến Tần cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Y giơ roi thúc ngựa tiến lên, kể với Nhiếp chính vương về chuyện của quan viên đó: “Vương thúc, vừa rồi trên bãi săn…” Đợi đã, quan viên đó gặp chuyện gì nhỉ, y nhìn về phía người vừa hét lên, rồi đi theo sau: “Ngươi vừa nói Lưu Tín Đạt gặp chuyện gì?”
Người đó lau mồ hôi trên trán: “Là trong rừng đột nhiên bắn ra một mũi tên lạnh, bắn vào bụng của Lưu đại nhân. Sau khi kiểm tra, mũi tên lạnh đó không phải do bãi săn cung cấp.”
Chiến trường săn bắn hoàng gia của Yến Tần, mỗi một thị vệ và quan viên sử dụng vũ khí đều là vũ khí đặc chế, bao gồm cả mỗi chiếc lông vũ.
Đột nhiên xuất hiện một mũi tên lạnh, còn bắn trúng quan viên của Đại Yến, dù không phải là đại quan, nhưng lại là người giành được vị trí nhất, chẳng phải là cố ý thu hút sự chú ý của tiểu hoàng đế hay sao
Yến Tần nhìn Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy, nhẹ nhàng nói: “Tuy thần hay ghen tuông, nhưng cũng giới hạn, thần không làm loại chuyện này.”
Yến Tần cũng nhỏ giọng nói: “Cô tin vương thúc.” Y không muốn nghi ngờ Nhiếp chính vương, thực ra, bây giờ người y tin tưởng nhất, có lẽ là Nhiếp chính vương.
Dù sao ai cũng có thể đối đầu với hắn, chỉ có Nhiếp chính vương không thể là kẻ đứng sau.
“Chỉ là cô muốn thấy vương thúc cho yên tâm, nên mới đến tìm vương thúc.”
Câu nói này của tiểu hoàng đế rõ ràng an ủi Yến Vu Ca rất nhiều, biểu cảm trên mặt hắn hơi dịu đi, nhưng vì có quan viên bị ám sát, tình thế cấp bách, hắn cũng không đến mức cười, khiến người ta hiểu lầm.
Nhiếp chính vương hỏi: “Lưu Tín Đạt hiện tại ở đâu? Tình hình thế nào?”
“Ngự y đã đến, đang rút mũi tên, Lưu đại nhân nói, sợ là trong rừng có mai phục, đặc biệt sai người đến báo với bệ hạ.”
Người truyền tin trước đó cũng bị quan viên bên cạnh Yến Tần quát mắng cho sợ, giờ đầu óc tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nói rõ ràng mọi chuyện.
Yến Tần nhìn người truyền tin, vẻ mặt rất phức tạp, sao không nói sớm, may là y đến bên cạnh Nhiếp chính vương.
“Vì đã xảy ra sai sót, dừng săn bắn đi, trước tiên điều tra rõ ràng tình hình rồi nói sau.”
Ngoài rừng không có chỗ ẩn náu, muốn mai phục cũng không dễ.
Yến Tần đề nghị: “Vương thúc, chi bằng lên đài cao, nơi đó tầm nhìn rộng, đứng cao nhìn xa, dễ dàng nhìn rõ kẻ gian.”
Yến Vu Ca gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nơi cao tuy tốt, nhưng trong mắt thích khách, lại trở thành bia ngắm.”
Họ ở nơi sáng, thích khách ở nơi tối, nếu đứng ở nơi dễ thấy nhất, sợ là không kịp tìm thấy kẻ ám sát đã bị ám hại trước.
Hắn bảo người dọn sạch ngọn núi, theo lý thì sẽ không có vấn đề này, nhưng mũi tên lạnh bắn từ trên cao xuống quả thực có thật, vì an toàn, hắn không thể để Yến Tần mạo hiểm.
Cuối cùng, đôi chồng chồng bàn bạc với nhau, chọn một cách giải quyết trung lập, hai người và một phần tướng sĩ ở phía sau đài cao, một phần khác lên đài cao, quan sát tình hình trong rừng.
Những binh lính vũ trang đầy đủ tiến vào nơi Lưu Tín Đạt bị mũi tên lạnh bắn trúng, kiểm tra từng tấc đất, những bụi cỏ có thể ẩn náu thích khách, bất kỳ cây nào có cành lá rậm rạp.
Nhưng Yến Tần đợi đến một canh giờ mà vẫn chưa thấy binh lính dưới kia báo cáo có điều bất thường gì, mũi tên lạnh như xuất hiện vô cớ, chính vì kỳ quái mới khiến người ta lo lắng hơn.
Nhân lúc không ai để ý, Nhiếp chính vương nắm lấy tay tiểu hoàng đế, mới phát hiện dù không lộ ra mặt, nhưng tay Yến Tần đã nhuốm đẫm mồ hôi lạnh.
Không phải Yến Tần nhát gan, chủ yếu vì y từng trả qua mấy lần ám sát, dù trong đời này chưa gặp, nhưng ám ảnh từ kiếp trước không thể nào xóa nhòa hoàn toàn bởi thời gian, đối diện chuyện này, y khó tránh khỏi sợ hơn người khác.
Ánh mắt Yến Vu Ca mang vài phần lo lắng, nắm chặt tay tiểu hoàng đế: “Bệ hạ, nguy hiểm trên núi chưa hoàn toàn loại bỏ, tướng sĩ tìm kiếm cũng chưa rõ khi nào xong. Chi bằng tạm thười dừng săn bán, xuống hành cung tạm nghỉ ngơi, bệ hạ thấy thế nào?”
Cảm nhận được luồng nhiệt của Nhiếp chính vương truyền đến từ bàn tay, trái tim lâng lâng của Yến Tần bình tĩnh lại, lông mi y khẽ động, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Được.”
Vì nghi ngờ có thích khách xuất hiện, hoàng đế, Nhiếp chính vương và các vị đại thần đi trước đến hành cung. Mặc dù săn bắn mùa thu quan trọng, nhưng an nguy của hoàng đế còn quan trọng hơn, không ai thiếu tế nhị nhảy ra nói hoàng đế nên dũng cảm. Dù sao họ cũng đang ở trên núi, ai biết thích khách có xuất hiện, bắn một mũi xuyên tim họ không.
Đợi đến khi Yến Tần bình tĩnh lại, trong hành cung đã chuẩn bị bữa tối cho hoàng đế, hơn nữa vì chuyện thích khách, khâu thử độc cho những món ăn này nghiêm ngặt hơn ngày thường. Đối mặt với một bàn sơn hào hải vị, Yến Tần lại không có khẩu vị, chỉ uống vài ngụm canh chay, rồi bỏ đũa xuống.
Nhiếp chính vương thấy y ăn không được mấy miếng, dùng đôi đũa sạch chỉ vào vài đĩa rau chay: “Những món này đều là đồ thanh đạm, bệ hạ thử ăn xem.”
Yến Tần từ chối ý tốt của Nhiếp chính vương: “Phiền vương thúc quan tâm, nhưng cô không có khẩu vị, thật sự ăn không nổi. Vương thúc ăn đi, cô nhìn ngươi ăn là được.”
Yến Vu Ca không ép buộc Yến Tần, cũng không dừng đũa, hắn cố gắng dùng biểu cảm ăn ngon của mình để khơi gợi lại khẩu vị của tiểu hoàng đế một chút.
Hắn hỏi cung nhân hầu cận bên cạnh: “Đi xem, bên ngoài có tin tức gì không?”
Cảm giác hiện tại của hắn giống như sĩ tử chờ thi, lo lắng mình bỏ lỡ tin tức, luôn muốn biết tình hình sớm hơn.
Lời của Yến Tần vừa dứt, bên ngoài điện liền vang lên tiếng của thủ lĩnh Hữu lâm quân: “Thần Lư Thành Nghị xin diện kiến thánh thượng.”
Biểu cảm của Yến Tần thư giãn hơn, thở dài nhẹ nhõm: Truyền.”
Thủ lĩnh Vũ lâm quân mặc giáp bước vào điện, đương nhiên, trước khi vào điện, hắn đã bị gỡ bỏ tất cả vũ khí có thể gây thương tích từ xa.
Sau khi hành lễ với hoàng đế, hắn cung kính nói: “Bệ hạ, sau khi Vũ lâm quân tìm kiếm, đã tìm được ba chỗ đặt mũi tên lạnh có cơ quan, nhìn dấu vết trên vỏ cây, hẳn là đêm qua khi trời tối, tên trộm lẻn lên núi đặt, còn có mấy cái bẫy săn thú, nhìn mức độ phá hoại, hẳn là do thợ săn gần đó bố trí nửa năm trước.”
Rừng núi hoàng gia, luôn cấm người ngoài săn bắn, là để nuôi những con thỏ hoang, gà rừng này kia cho béo mập, nếu không, hoàng tử, công chúa, vất vả đi săn được một con thỏ, lại gầy ốm, thì chẳng phải mất vui sao.
Nhưng tân đế đăng cơ, hoàng gia con cháu ít ỏi, cả năm trời, rừng này không có ai đi săn, người trông coi rừng sơ suất, nên thợ săn gần đó vì kiếm sống, liều lĩnh lẻn lên núi.
Yến Tần lúc này cũng không có tâm trạng để ý đến chuyện thợ săn bố trí bẫy, chuyện nàysau khi làm rõ mọi chuyện, sẽ cùng xử lý.
“Ba cái cơ quan có mũi tên độc kia, ở đâu?”
“Đã bảo người tháo bỏ, người đang ở ngoài điện, bị cản lại.”
“Truyền hắn vào.”
Người ôm một đống sắt vụn đi vào, cung nhân thân cận của Yến Tần tiến lên, lấy cơ quan, hai tay nâng cao, dâng lên hoàng đế.
Yến Tần định đưa tay ra nhận, nhưng bị Thường Tiếu bên cạnh cản lại: “Bệ hạ, cơ quan sắc bén, nô tài làm là được.”
Thường Tiếu lấy khăn từ trong tay áo, cẩn thận ôm cơ quan bị tháo rời, cùng với mấy chiếc lông vũ, dâng lên trước mặt tiểu hoàng đế.
Cơ quan này làm bằng gỗ, hơn nữa còn dùng vỏ cây bọc toàn thân để ngụy trang, lại đặt ở nơi cao, tận dụng cành lá rậm rạp của cây lớn để che chắn, mũi tên được mài rất sắc, theo lý mũi tên sáng loáng sẽ khiến người ta phát hiện ngay, nhưng mũi tên này đã được bôi một lớp dịch màu xanh lục, khiến mũi tên sáng bóng trở nên tối sầm lại.
Yến Tần bảo người gọi ngự y đi theo đến: “Xem mũi tên này, là thứ gì?”
Ngự y tiến lên, dùng khăn tay trắng sạch lau mũi tên, dùng thuật vọng lúc khám bệnh, nhíu mày thành một sợi dây thừng: “Bẩm bệ hạ, đây là mật của rắn hổ mang trắng, hẳn là còn trộn thêm nước bọt của nó.”
Rắn hổ mang trắng, một loại rắn hầu như không thấy ở phương Bắc, vì độc tính rất mạnh, khó bắt, giá trị của nó rất cao, Yến Tần chưa từng gặp loại rắn này, nhưng có đọc trong những quyển tiểu thuyết du ký, con rắn này cắn một phát, trăm bước chết.
Kinh đô tuy khô, nhưng mấy ngày trước trời mưa, cành lá cây dù có rậm rạp đến đâu, cũng không thể chắn hết mưa gió, chất độc trên mũi tên có thể lưu lại đến giờ, càng chứng tỏ cơ quan này mới đặt lên.
Yến Tần nhìn mũi tên, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Nhiếp chính vương không lên tiếng bên cạnh hoàng đế, lên tiếng: “Lưu Tín Đạt kia, giờ hắn ở đâu? Tình hình thế nào?”
Yến Tần giờ đã mất kiên nhẫn chờ người từ đây tìm đến chỗ Lưu Tín Đạt rồi quay lại báo cho y, y đứng dậy: “Người đâu, dẫn đường cho cô.”
Y nhìn Nhiếp chính vương: “Vương thúc đi cùng cô.” Có Nhiếp chính vương ở đó, y sẽ yên tâm hơn.
Người sau cũng đứng dậy: “Dù bệ hạ không muốn thần đi, thần cũng phải đi theo một chuyến.”
Lưu Tín Đạt là người đối mặt với mũi tên lạnh, cũng là người duy nhất bị thương, dù địa vị không cao, nhưng liên quan đến chuyện ám sát quan trọng, Yến Tần đã bố trí vài ngự y cho hắn.
Yến Tần vừa bước vào phòng, mấy ngự y liền quỳ xuống hành lễ với hoàng đế, Yến Tần xua tay bảo họ đứng dậy, nhưng mắt lại không nhìn những người này, chỉ nhìn Lưu Tín Đạt, đối phương mặt tái nhợt, trên người quấn băng trắng, máu thấm ra từ vết thương làm ướt vải trắng, nhưng máu có màu đỏ sẫm, nhìn là máu khô tự nhiên, không phải màu đen như bị trúng độc.
Y nhìn ngự y: “Trên người hắn chỉ có vết thương do tên bắn?”
Ngự y nói: “Không phải, Lưu đại nhân trúng độc, độc rắn, may là thần mang theo thuốc giải độc, lại thải bỏ một lượng lớn máu độc, cứu kịp thời, mới giữ được mạng của Lưu đại nhân.”
Ngự y đang nói, chỉ vào cái chậu ở đằng xa: “Đó là máu độc đã thải ra.”
Yến Tần liếc mắt nhìn, quả nhiên là máu đen, tỏa ra mùi hôi tanh của máu.
Y lại nhìn Lưu Tín Đạt, đối phương sinh ra một bộ dạng chính trực, khuôn mặt vuông vắn, nhìn là biết người khoan dung thật thà, vì mất máu quá nhiều, môi đã gần như trắng bệch, sắc mặt cũng rất khó coi.
“Lưu khanh dưỡng thương thật tốt.” Ra khỏi phòng, y lại dặn dò thủ lĩnh Vũ lâm quân đi theo: “Bố trí thêm vài người, trông chừng hắn.”
Ynói là trông chừng, không phải bảo vệ hắn.
Nói may mắn, ba cái cơ quan, chỉ kích hoạt một cái, người duy nhất bị bắn trúng chính là Lưu Tín Đạt này, nói không may mắn, rắn hổ mang bạc là loại rắn cực độc, nếu không cứu chữa kịp thời, đã chết từ lâu, nhưng Lưu Tín Đạt dù mất máu quá nhiều, nhưng vẫn sống sót.
Yến Tần nghi ngờ người này là điều rất bình thường, nhưng nói đối phương tự biên tự diễn, may là ngự y mang theo thuốc giải độc rắn, nếu ngự y không mang theo, vậy đối phương sẽ chết.
Người bình thường, sẽ không tùy tiện dùng mạng của mình để đánh cược, nhưng Lưu Tín Đạt là vậy, có thể được gì? Yến Tần không nghĩ ra mục đích của đối phương, nhưng không vì thế mà xóa bỏ nghi ngờ.
Đợi đến khi trở về tẩm điện được xây dựng cho hoàng đế trong hành cung, Yến Tần vẫn đang nghĩ về chuyện của Lưu Tín Đạt, đột nhiên, một bàn tay ấm áp đưa tới, nắm lấy tay Yến Tần: “Tay của bệ hạ lạnh quá.”
Ngày thường, tay tiểu hoàng đế luôn ấm áp, như một lò sưởi nhỏ, giờ tay Yến Tần dù vẫn mềm mại như trước, nhưng lạnh ngắt.
Dù bây giờ là mùa thu, nhưng hôm nay thực chất là một ngày đẹp trời, Yến Tần mặc không ít, tay lạnh như vậy, chủ yếu là do tâm lạnh.
Yến Tần rút tay lại, nhưng bị Nhiếp chính vương nắm chặt hơn, đành chịu, để Nhiếp chính vương nắm, sưởi ấm tay.
Nhiệt độ truyền đến từ người Nhiếp chính vương dường như sưởi ấm cả trái tim y, Yến Tần im lặng một lúc lâu, mới nói: “Vương thúc cho rằng, chuyện hôm nay là do ai làm?”
Y là hoàng đế, không thể nào thích hết mọi người, chỉ là những người không thích y, thường không nghĩ đến việc ám sát thánh thượng. Hơn nữa, đa số mọi người, chỉ dựa vào một lòng dũng cảm, có lẽ còn chưa đến gần y, đã bị kiếm của Vũ lâm quân chém chết.
Chỉ có những kẻ có ý đồ cướp ngôi, hoặc muốn cả nước nổi dậy, lại có địa vị không thấp, mới dám làm chuyện ám sát có toan tính như vậy.
Yến Vu Ca đáp: “Bệ hạ muốn thần trả lời câu hỏi này, thần cũng không thể nói bừa.”
Những kẻ có lòng phản nghịch, chắc chắn không chỉ một người, nhưng không có bằng chứng, hoàng đế cũng không thể vì nghi ngờ, mà tùy tiện bắt những người đó vào ngục.
Yến Tần cũng biết điều này, y lại im lặng, rồi nghe Nhiếp chính vương nói: “Loại rắn hổ mang trắng này, rất hiếm gặp ở phương Bắc.”
“Cô biết, khí hậu kinh đô khô ráo, ít rừng núi, dù là trại săn bắn này, cũng rất hiếm thấy rắn độc.”
“Rắn hổ mang trắng, quận Sơn Khê có.”
“Quận Sơn Khê không phải là vùng đồng bằng, ít núi sao?”
“Ít núi là ít núi, nhưng cũng không phải là không có. Sơn Khê ở phương Nam, khí hậu ẩm ướt, mưa nhiều, núi ít, nhưng rừng rậm lại không ít.”
Thực ra loại rắn độc này, không phải là loại chỉ có thể tìm thấy ở nơi rừng rậm sâu trong núi cao.
Yến Tần thực ra không muốn liên lụy đến người dân của quận Sơn Khê, y biết nỗi khổ của dân chúng, cũng biết những người dân này dễ thỏa mãn như thế nào.
Xưa nay, triều đại thay đổi, ngoài ngoại địch xâm lược, tức nước vỡ bờ, dân chúng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có chỗ che mưa chắn gió, bị ép đến đường cùng, mới nổi dậy.
Nhưng y rất coi trọng tai họa lần này của quận Sơn Khê. Độc Cô Liễu đi trước, vốn đã cứu được phần lớn mạng người, hơn nữa sau đó y không tiếc bạc, từng đoàn lương thực được chuyển đến, số tiền cứu trợ cũng tuyệt đối không hề ít.
Sau khi Độc Cô Liễu gặp chuyện, y lại bố trí người đến, đều là những người cứng rắn thanh cao, đến giờ, y vẫn luôn duy trì liên lạc với nơi đó.
Đến nay, công tác tái thiết sau động đất ở quận Sơn Khê đã hoàn thành bảy tám phần, dù muốn ngay lập tức trở về cuộc sống trước đây không dễ dàng, nhưng phần lớn người dân bị nạn đã được an cư.
Đa số người dân bình thường không cầu kỳ, chỉ muốn no ấm, có nơi dung thân lập nghiệp. Dù có kẻ cố ý xúi giục, người dân bị nạn đã có được những gì mình muốn, cũng không muốn liều mạng vì chút phú quý hư vô.
Yến Tần không phải là người âm thầm trả tiền, đương nhiên cũng muốn người dân nhớ ơn y, đặc biệt bố trí một vài người soạn thảo của Hàn lâm viện, viết một số bài ca ngợi hoàng đế, lại viết một số bài hịch văn, đánh bại những kẻ gièm pha người dân bị nạn.
Bài viết của các đại thần viết rất hay, nhưng quá văn hoa, những văn nhân trong giới văn học đọc có lẽ sẽ khen hay, nhưng người dân nghe, có lẽ chỉ cảm thấy mù mờ, căn bản không hiểu viết những gì.
Yến Tần mang bài viết đến chỗ Nam Quốc tiên sinh, một năm nay, dưới sự giúp đỡ âm thầm của Yến Tần, Nam Quốc tiên sinh đã phát triển một tiệm sách nhỏ thành một tiệm sách có tiếng tăm.
Dù sao trước đó, sau khi bị Nhiếp chính vương mỉa mai, phần lớn các tiệm sách ở kinh đô không dám đăng những tiểu thuyết “không đàng hoàng”, nhưng Nam Quốc tiên sinh có hoàng đế chống lưng, đương nhiên quan phủ không thể xử lý hắn.
Đương nhiên, tiệm sách là tiệm sách đàng hoàng, dù rất khuyến khích những người viết của mình dũng cảm sáng tạo, nhưng những thứ dâm tục lộn xộn, họ đều từ chối.
Vì tiểu thuyết nhiều, vở kịch được cải biên từ tiểu thuyết có độ lan truyền rộng, hơn nữa một số tiểu thuyết còn thỉnh thoảng bôi đen một chút những người có quyền thế, rõ ràng là đứng về phía người dân, thường dân không nghĩ đến việc sau lưng tiệm sách này có hoàng đế, đối với những điều “phơi bày” trong tiểu thuyết của tiệm sách, cũng tin tưởng không nghi ngờ gì.
Lần này, Yến Tần bảo những người trong tiệm sách viết thêm vào câu chuyện “tiên đoán” động đất, cứu người dân quận Sơn Khê của y, không trực tiếp nêu tên, chỉ viết một vai diễn mà ai nhìn cũng biết là hoàng đế. Sau đó, thêm vào chuyện quận Sơn Khê lần này, ca ngợi hoàng đế là chân long giáng thế, đứa con của thiên mệnh.
Còn vai phản diện, đương nhiên là gia tộc Tiêu gia bị tịch biên, phản quốc, gián điệp của kẻ địch, đều là những điểm cực kỳ có thể chạm đến người dân.
Người dân quận Sơn Khê, dù không mua nổi tiểu thuyết để giải trí, nhưng luôn có những “văn nhân” tốt bụng, những “hiệp khách” đi khắp nơi, những gánh hát rong, sẽ vô tình truyền bá những câu chuyện này.
Yến Tần tính toán, những người y bố trí, hẳn là cũng ở quận Sơn Khê được một thời gian, cộng thêm sự giúp đỡ của quan phủ, không thể có người dân bình thường nào còn oán hận hoàng đế y.
Y lắc đầu: “Cô không nghĩ ra, ai sẽ luôn để mắt đến quận Sơn Khê?”
Nhiếp chính vương lại nói: “Không phải chỉ có quận Sơn Khê thôi, bệ hạ suy nghĩ kỹ, nơi xa hơn quận Sơn Khê, còn có gì đặc biệt quan trọng?”
Yến Tần vẽ bản đồ Đại Yến trong đầu, mắt y sáng lên: “Ý vương thúc là, ải Ca Nam?”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Đã chỉnh sửa, không nói những lời vô nghĩa, giờ tôi bắt đầu viết, tối nay tám giờ sẽ mang đến cho các bạn một bất ngờ lớn.
Cảm ơn đại gia đã tặng bất ngờ lớn năm mới.
Bù thêm một tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Nhiếp chính vương: Bệ hạ bệ hạ
Yến nhát gan: Sao vậy?
Nhiếp chính vương: Không có gì, chỉ là muốn gọi người thôi, nghe nói có người nhớ ta, kêu một tiếng, ngươi cũng gọi một tiếng đi.
Yến nhát gan: Xì xì xì