Lâm Uyên Dương giật nảy mình, y cẩn thận ngồi trên người Thẩm Lan tránh đi cánh tay hắn rồi hôn hắn trong sự thấp thỏm lo âu, Thẩm Lan nhận ra y không tập trung nên cắn môi y một cái rồi bất mãn nói: “Em không sợ mà anh sợ gì chứ.”
“Em ngoan ngoãn chút đi.” Lâm Uyên Dương đứng dậy, “Bị thương mà còn dám động tay động chân, không muốn lành nữa à?”
Thật ra khi Thẩm Lan chưa tỉnh, Lâm Uyên Dương đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc bất lực nhất y thậm chí còn nghĩ đến chuyện chia tay Thẩm Lan. Đương nhiên không phải vì bệnh của hắn mà vì Lâm Uyên Dương không thể nào thay đổi hoàn cảnh của mình, tất cả những gì y đang có đều là thành quả sau hơn mười năm vất vả, y không thể tuỳ tiện từ bỏ địa vị, thế lực và các huynh đệ của mình được.
Nhưng y thật sự không muốn để Thẩm Lan bị thương vì mình nữa, đây đã là lần thứ hai rồi, nếu y tiếp tục ngồi ở vị trí này thì tương lai sẽ có lần thứ ba, thứ tư……
Y không biết mình có thể kiên trì thêm bao lâu nữa.
Nhưng khi ý nghĩ chia tay lóe lên trong đầu, chỉ cần tưởng tượng ra phản ứng của Thẩm Lan sau khi nghe chuyện này sẽ bàng hoàng, sẽ đau lòng, sẽ không thể chịu đựng được……
Thì Lâm Uyên Dương thật sự không nói nên lời.
Cứ để y ích kỷ một lần đi……
Y sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người mình yêu thật tốt.
“Ơ,” Thẩm Lan thấy trong ngực trống không thì lập tức tủi thân nhưng cánh tay hắn bó bột không động đậy được, hắn chu mỏ nói: “Nếu anh không hôn em thì em sẽ nhớ lại đấy nhé, không thèm để ý anh nữa đâu.”
Lâm Uyên Dương dở khóc dở cười, ôm mặt Thẩm Lan nói, “Chờ em lành rồi tính sau.”
“Em làm gì cũng được đúng không?”
“…… Ừ, em làm gì cũng được hết.”
Thẩm Lan liếm môi, vẻ mặt và ánh mắt không giấu được vẻ háo hức, quả thực giống hệt lão lưu manh không đứng đắn.
Hắn lung lay cánh tay nũng nịu nói với Lâm Uyên Dương: “Ca, em đau quá à.”
Lâm Uyên Dương lập tức khẩn trương: “Để anh đi gọi bác sĩ tới khám.”
Thẩm Lan quay đầu nhìn y chằm chằm, chẳng biết đây là lần thứ mấy trong đời cảm thán Lâm Uyên Dương thật không hiểu phong tình gì cả!
Lâm Uyên Dương thấy hắn không vui thì dần hiểu ra, dở khóc dở cười thấp giọng dỗ hắn: “Không đau nữa, ngoan nào.”
Thẩm Lan hầm hừ, cánh tay hắn quả thật rất đau, chẳng ai bị đánh gãy xương mà không có cảm giác gì nhưng mức độ này hắn vẫn chịu được, hắn chớp mắt nhìn Lâm Uyên Dương: “Giờ vẫn tạm ổn, mấy ngày tới anh phải dỗ em nhiều vào đấy nhé, lỡ tâm trạng em bất ổn thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó!”
Vẻ diễu võ giương oai kia cực kỳ đắc ý, Lâm Uyên Dương cũng không biết hắn đang đắc ý chuyện gì nữa.
Y chiều theo Thẩm Lan: “Được rồi, em nói cái gì chính là cái đó.”
Y lại hỏi: “Vậy em có biết tại sao mình mắc bệnh này không? Do bẩm sinh hay…… lớn lên mới có?”
“Chắc không phải bẩm sinh đâu,” Thẩm Lan nhíu mày, “Trước kia bác sĩ nói có lẽ bệnh này liên quan đến phản ứng quá mức của em với thuốc mê, vì em không thể gây mê nên chỉ có thể chịu đau, nói không chừng là di chứng sau khi trung khu thần kinh bị đau đớn kích thích quá mức, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì em đến khám ở mấy bệnh viện nổi tiếng cả nước đều không tìm ra.”
“Nhưng em cũng chẳng thèm để ý, sau này cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình là được rồi.” Hắn liếc nhìn Lâm Uyên Dương, nhớ lại hôm qua y cúp điện thoại của mình thì lại nổi cáu: “Nếu anh phát định vị cho em sớm thì em đã chẳng bị vậy rồi.”
Lâm Uyên Dương áy náy nói khẽ: “Xin lỗi……”
Thẩm Lan không hề trách y mà chỉ muốn cằn nhằn để Lâm Uyên Dương nhớ kỹ, lần sau không dám bỏ hắn lại một mình.
Hắn không muốn trải qua nỗi sợ hãi đó một lần nào nữa.
“Em chỉ tha cho anh lần này thôi đấy,” Thẩm Lan đưa tay xoa eo Lâm Uyên Dương rồi nhẹ giọng nói: “Lần sau anh muốn làm gì cũng phải dẫn em theo đấy.”
Lâm Uyên Dương trịnh trọng nói: “Anh hứa.”
“Em…… không định nói chuyện này cho người nhà mình sao?” Một lát sau, Lâm Uyên Dương lại hỏi.
“Thôi, nếu họ gọi điện thì em sẽ nói.” Thẩm Lan nói: “Em không muốn để họ lo lắng, vả lại nếu họ biết em đi chung với anh nên mới bị thương thì lại càng không thích anh hơn.”
Vì đi chung với anh nên mới bị thương.
Mấy chữ này hệt như mũi tên trong nháy mắt đâm thủng tim Lâm Uyên Dương, hung hăng xuyên qua lồng ngực. Con ngươi của y bỗng nhiên co lại, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Lâm Uyên Dương siết chặt tay, mấp máy môi nói không nên lời.
Thẩm Lan nói xong cũng thấy không đúng lắm, hắn có thể đoán được trong lòng Lâm Uyên Dương đang nghĩ gì, nhất định là y đang dằn vặt, do dự, áy náy và tự trách, Thẩm Lan hiểu rõ những điều này nhưng hắn không còn cách nào cả.
Từ khi quyết định ở bên Lâm Uyên Dương, Thẩm Lan đã chuẩn bị kỹ càng.
Lâm Uyên Dương cũng phải hiểu như vậy.
Thẩm Lan thu lại ngữ khí trêu chọc rồi nhìn Lâm Uyên Dương chăm chú: “Ca, anh đừng đoán mò. Bất kể em làm gì vì anh, mất gì và được gì đều là em cam tâm tình nguyện. Anh là người Thẩm Lan em nhận định, em thích anh, bảo vệ anh, trân trọng anh…… muốn có anh. Vì vậy dù có bị thương em cũng không trách anh đâu,” Thẩm Lan dừng lại rồi chân thành nói: “Trái lại đây là vinh hạnh của em và cũng là vinh hạnh của anh nữa.”
Lâm Uyên Dương bị những lời hắn nói làm máu trong tim sôi trào, nếu không phải cánh tay Thẩm Lan đang bó bột thì nhất định y đã lao tới ôm chặt hắn.
Nhưng giờ y chỉ có thể đứng yên như bị đóng đinh vào mặt đất, cứ thế nhìn Thẩm Lan bằng ánh mắt sáng rực, đáy mắt như lóe lên pháo hoa.
Thẩm Lan cười với y: “Ca, nhìn anh cứ như muốn ăn thịt em vậy.”
Lâm Uyên Dương đi đến trước mặt Thẩm Lan, hầu kết nhấp nhô lên xuống, giọng y hơi khàn: “…… Thẩm Lan.”
“Vâng.” Thẩm Lan ôm cổ Lâm Uyên Dương níu y xuống rồi ngẩng đầu hôn lên môi y, hết mút lại liếm, “Ca, anh phải làm em yên tâm, đừng suốt ngày nghĩ chuyện không đâu nữa, dù sao giờ em cũng bị anh ăn sạch rồi, anh không được bỏ em mà phải chịu trách nhiệm với em biết chưa?”
Thẩm Lan nói tỉnh bơ như thể người trên giường bị ăn sạch là hắn vậy.
Ánh mắt Lâm Uyên Dương tràn đầy cưng chiều, quả thực chỉ muốn hòa tan Thẩm Lan vào mắt mình, y vô thức cúi tới gần Thẩm Lan rồi thấp giọng nói: “Được.”