Văn Quốc Đống lại lắp mồi câu lên cần câu tiếp: “Câu cá… Tốn là thời gian, hưởng thụ là quá trình, kết quả là thứ không quan trọng nhất.”
Người nọ nghe xong những lời này mới hiểu ra: “Vẫn là anh cả cao minh!”
“Văn gia hiện giờ như nước ở đây… Em biết bên trong nuôi bao nhiêu con cá không? Lại có bao nhiêu con cá béo mập như con vừa rồi?”
Lâm thị nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Ông từ bộ đội chuyển nghề trở về, lên được vị trí ngày hôm nay, trong mắt người khác có lẽ đỏ hết lên rồi.
Chỉ có người trong nhà mới hiểu, ngoài mặt thì lên như diều gặp gió, nhưng ai biết sau lưng bị tính kế thảm thế nào? Từ hệ thống công an đến hệ thống tư pháp, thâm ý ngầm có bên trong chỉ có ông biết.
Người đàn ông nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Văn Quốc Đống: “Cây to đón gió, ở trong dòng nước xiết chọn tới chọn lui cũng không phải chuyện xấu…”
Văn Quốc Đống vẫn nhìn mặt hồ, trên gương mặt không nhìn ra được vui buồn: “Em một thân một mình nên rảnh rỗi, đương nhiên có thời gian tới câu cá.”
“Ha ha…” Người đàn ông cười mấy tiếng, nhìn cần câu kiểu cũ của Văn Quốc Đống, cẩn thận đề nghị: “Hay là em đổi cần câu cho anh?”
“Không cần.”
Văn Quốc Đống ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, trầm giọng nói: “Câu cá… Phải dựa vào bản lĩnh, mà không phải công cụ…”
…
Ánh mắt của Tô Bối vẫn luôn nhìn về phía Văn Quốc Đống, đương nhiên cô thấy rõ hành động ông, câu được cá lên rồi lại thả cá đi.
Thấy thế, Tô Bối thở dài trong lòng, dường như con đường mà cô chọn ngay từ lúc bắt đầu đã không hề dễ đi.
Nhưng cô thích khiêu chiến thứ có độ khó cao, người đàn ông nắm tới tay dễ như trở bàn tay, đâu còn lạc thú gì đáng nói.
Văn Quốc Đống… Cô, Tô Bối sẽ quyến rũ được!
Tuy trên đùi Tô Bối có dán túi giữ ấm, nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài.
Khi Văn Uyển vẽ xong, hai chân Tô Bối đã đông lạnh đến cứng đờ.
“Chị dâu lạnh à?”
Trong lúc lơ đãng Tô Bối liếc nhìn áo khoác đặt bên cạnh Văn Quốc Đống cách đó không xa, nhẹ nhàng gật đầu. Người đàn ông ngồi bên cạnh Văn Quốc Đống không biết đi lúc nào, chỉ còn lại một mình Văn Quốc Đống. Văn Uyển thấy thế hơi nhướng mày, cao giọng nói to với Văn Quốc Đống: “Bác cả… Chị dâu lạnh…”
Đôi mắt Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm mặt nước, không nhìn hai người một cái nói: “Tự mình tới đây lấy đi…”
“Ơ?” Văn Uyển cười tủm tỉm nhìn Tô Bối: “Chị dâu, còn thất thần làm gì, qua đó lấy đi…”
Dưới cái nhìn chăm chú của Văn Uyển, biểu cảm trên mặt Tô Bối cứng đờ một giây, lúc này mới nhấc chân đi về phía Văn Quốc Đống.
Không biết có phải có tật giật mình hay không, cô luôn cảm thấy hành vi và lời nói của Văn Uyển, lộ ra một chút ảo giác hiểu rõ kế hoạch tính kế của cô.
Nhưng rõ ràng cô ấy mới 17 tuổi, nghe nói còn mấy tháng nữa mới tròn 18.
Tô Bối kéo hai chân cứng đờ bước từng bước đi tới bên cạnh Văn Quốc Đống, nhỏ giọng gọi: “Ba…”
Văn Quốc Đống không nhìn Tô Bối: “Tự lấy đi.”
Tô Bối nhìn áo khoác bên cạnh Văn Quốc Đống, gương mặt đỏ lên.
“Ba… Chân con đông lạnh đã tê rần… Không khom xuống được…”
Mảnh đất bên cạnh đập chứa nước trống trải, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, còn lạnh hơn ở rừng mai.
Tô Bối co rụt người, run lẩy bẩy trong gió lạnh. Ở trong mắt bất cứ người đàn ông nào, dáng vẻ nhu nhược đáng thương đó đều khiến trái tim lạnh lẽo mềm nhũn mấy phần.
Nhưng cô lại gặp phải lão cán bộ Văn Quốc Đống cương trực cổ hủ.
Văn Quốc Đống lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tô Bối một cái, nhặt áo dưới đất lên đưa qua cho cô.
Tô Bối vươn tay đang định nhận lấy, cần câu của Văn Quốc Đống giật giật, người đàn ông nhét áo vào trong lòng Tô Bối vươn tay kéo cần câu.
Văn Uyển khoác dụng cụ vẽ tranh đi về phía hai người: “Ồ! Bác cả, có cá to à? Có phải tối nay có thể ăn canh cá hay không?”
Tô Bối lảo đảo lắc lư cầm áo, còn chưa đứng vững đã bị Văn Uyển ở phía sau đẩy một cái.
Trọng tâm cả người không vững rơi xuống đập chứa nước bên cạnh.
“A…”
Tô Bối sợ hãi kêu lên, muốn vươn tay kéo Văn Uyển, dường như cô gái đã có đoán trước nên né tránh bàn tay của Tô Bối.
“Ba…”
Khi Văn Quốc Đống kéo cần câu xong muốn kéo Tô Bối, tay mới vươn ra cả người Tô Bối đã ngã vào trong nước.
“Ba… Cứu… Cứu mạng.”
Còn chưa kêu xong, nước ở trong hồ nước lạnh như băng đã qua đỉnh đầu, Tô Bối ở trong nước không ngừng giãy dụa, nước lạnh khiến toàn thân cô đông cứng, người cũng không giãy dụa được, lao thẳng xuống dưới đáy.
Ngay khi cô cảm thấy sắp hít thở không thông, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô, nâng cô lên khỏi mặt nước.
“Ùm…”
Tô Bối nâng cánh tay đông cứng ôm chặt lấy cổ Văn Quốc Đống, hàm răng vì lạnh mà run cầm cập: “Ba… Lạnh…”
Văn Quốc Đống vốn muốn nâng Tô Bối lên để Văn Uyển kéo cô lên, kết quả lại bị Tô Bối ôm chặt lấy ông không chịu buông tay.
“Tô Bối… Buông tay… Nếu không ba không thể đưa con lên…”
Vị trí của hai người còn cách bờ một khoảng, Văn Uyển ở trên bờ chỉ tay tới một chỗ khác có địa thế thấp hơn.
“Bác cả, bên kia…”
Văn Quốc Đống hung dữ trừng mắt với Văn Uyển, một tay ôm Tô Bối, một tay bơi qua bên đó.
“Ba… Ba…”
Miệng Tô Bối không ngừng kêu Văn Quốc Đống, đôi bồng đào đầy đặn dính sát vào người ông.