Văn Quốc Đống cố gắng bơi vào bờ, kéo Tô Bối lên bờ. Kết quả tay Tô Bối vẫn không chịu buông lỏng, bộ ngực sữa đáng kiêu ngạo kia càng cố ý vô tình cọ vào mặt ông.
“Tô Bối!”
Tô Bối nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của ông, hàm răng run rẩy: “Ô… Ba… Con… Rất lạnh..”
Cô vừa nói, vừa rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống.
Văn Uyển bày ra vẻ mặt vô tội, cầm áo khoác chạy tới: “Chị dâu, thay quần áo đi… Nếu không sẽ lạnh…”
Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, nói: “Văn Uyển! Con bé là chị dâu cháu!”
Văn Uyển nhún vai đầy vô tội: “Bác cả, cháu chỉ muốn tốt cho chị dâu thôi… Quần áo ướt không thay ra, chị ấy sẽ bị cảm…”
“Thời tiết như thế này mà bị cảm, trong chốc lát sẽ không khỏi ngay được…
Văn Quốc Đống lấy di động ra muốn gọi cho Văn Lê, lúc này mới kịp phản ứng, vừa rồi chỉ lo cứu Tô Bối, quần áo chưa kịp cởi.
“Gọi điện thoại cho anh cháu! Bảo nó đưa quần áo tới đây…”
Văn Uyển liếc mắt nhìn con gái đang bị đông lạnh đến run lẩy bẩy trong lòng Văn Quốc Đống: “Bác cả… Có phải đầu óc của bác bị choáng váng rồi không, anh cả tới đây và chúng ta thay quần áo rồi trở về có khác gì nhau?”
Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn Tô Bối đang không ngừng cọ loạn trong lòng mình, nhỏ giọng trách mắng: “Đừng lộn xộn…”
“Ba… Con… Con thực sự… Rất lạnh…”
Tô Bối ấm ức đến mức sắp khóc thành tiếng, không phải cô cố ý muốn rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống, mà là thực sự quá lạnh.
Nhiệt độ cơ thể trên người Văn Quốc Đống cao hơn cô nhiều, con người ở trong lạnh lẽo, tới gần nguồn nhiệt là phản ứng bản năng nhất của cơ thể.
Đặc biệt là hiện giờ hai chân cô còn đang lõa lồ bên ngoài, không thể không quấn hai chân lên người Văn Quốc Đống.
“Tô Bối!”
Văn Quốc Đống cảm nhận được dưới thân bị Tô Bối dây dưa, vốn cơ thể bị cứng lạnh cóng lại bị người ta cọ ra lửa nóng.
“Ba…”
Đôi mắt của Tô Bối ấm ức, trước đây gương mặt còn quyến rũ động lòng người, lúc này không nhìn ra được chút huyết sắc.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển bên cạnh: “Còn không mau tới đây giúp đỡ.”
“…”
Văn Uyển tiến đến trước mặt hai người, tự mình cởi cúc áo sườn xám của Tô Bối.
Tô Bối hơi kháng cự với Văn Uyển, Văn Quốc Đống thấy cô ấy cởi quần áo của Tô Bối trước mặt mình, gương mặt lập tức âm trầm: “Văn Uyển! Đừng hồ nháo!”
“Bây giờ chị dâu bị thế này, chậm trễ chút nữa sẽ không đơn giản là cảm mạo phát sốt…”
Văn Uyển bị Văn Quốc Đống quát to, cũng không chột dạ: “Cháu chỉ muốn tốt cho chị dâu mà thôi, độ ẩm trong núi thấp, mặc áo khô đi vào một đường rồi đi ra ngoài còn bị ẩm, trên đường còn có gió thổi lạnh, không phải vẫn sẽ bị cảm mạo sao, huống chi người chị dâu ướt nhẹp…”
“Bác cả, bác da dày thịt béo không sao, nhưng chị dâu cháu mảnh mai!”
Nghe thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm quay đầu đi: “Nhanh thay đi.”
Văn Uyển nhếch miệng, tiến lên nhìn Tô Bối với đầy thâm ý: “Chị dâu… Chỗ này vừa vặn cản gió, có em và bác cả chống đỡ không sao đâu, cởi quần áo ra…
Tô Bối nhìn Văn Uyển, sau khi nhận được ám chỉ trong mắt cô gái cuối cùng cô cũng hiểu rõ.
Lúc trước cô cho là ảo giác, nhưng thực ra không phải ảo giác.
Thực sự Văn Uyển đã nhìn ra…
Nghĩ như vậy, lúc này không chỉ cơ thể Tô Bối lạnh lẽo, trái tim cũng không nhịn được rét run…
Văn Uyển đều có thể nhìn ra tâm tư của cô, vậy Văn Quốc Đống thì sao…
Đôi tay Tô Bối run rẩy cởi cúc áo, nhưng đôi tay đông lạnh cứng đờ làm thế nào cũng không cởi ra được. Văn Uyển thấy thế, mở miệng nhắc nhở: “Bác cả, bác làm ấm tay giúp chị dâu đi…
Văn Quốc Đống nhíu mày nhìn Văn Uyển, cô ấy lập tức giơ tay lên cao.
“Chị dâu không cho cháu chạm vào chị ấy…”
Tô Bối run rẩy nói: “Chị tự mình làm được.”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống giơ tay chà xát cánh tay lạnh lẽo của Tô Bối, xúc cảm da thịt non mịn dưới bàn tay khiến lông mày Văn Quốc Đống nhíu thật chặt.
“Bảo anh trai cháu cầm quần áo tới đây…”
Dư luận có sức mạnh ghê gớm, làm sao có thể để cả người con dâu ướt đẫm mặc quần áo của ba chồng được.
Cho dù bên cạnh có Văn Uyển, cũng không ngăn được người ta cố tình đặt điều linh tinh.
Tô Bối thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống không khác thường, ý trong lời nói cũng không nghĩ sâu, trái tim hơi bình tĩnh lại.
“Ba cánh tay của con có thể cử động được rồi.”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế đang định rút tay về, thì nghe cô nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chân bị đông lạnh đau quá…”
Tô Bối giơ tay cởi cúc áo, mắt hạnh rưng rưng, đôi mắt đẫm lệ nhìn Văn Quốc Đống, giọng mũi kéo thật dài: “Thực sự đau quá…”
“Chịu khó một chút.”
Đương nhiên là Văn Quốc Đống biết Tô Bối đang nghiêm túc, nhưng ông cũng không có khả năng xoa chân cho cô.
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống quay lưng đi.
“Vâng…”
Tô Bối ấm ức đáp lại ông, động tác cởi quần áo luôn trong lúc lơ đãng chạm vào lưng cứng đờ của Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống cảm nhận được động tác của người sau lưng, lông mày luôn nhíu chặt chưa từng buông lỏng.
“Ba, con xong rồi.”
Tô Bối biết lúc này không thể làm quá mức, tử tế thay xong quần áo, cuối cùng không tác quái.
“Ừm…”
Vẻ mặt của Văn Quốc Đống không đổi nhìn thẳng vào mắt Tô Bối.