“Chị câm miệng cho tôi!”
Văn Tuyết tức tới mức đôi tay run lên, tiện tay nắm lấy bộ đồ ăn quăng tới trước mặt Lâm Quyên, nổi trận lôi đình quát: “Chị nghĩ chị là ai? Nếu không nhờ tôi, một “đại tiểu thư” sa cơ thất thế như chị có thể gả cho anh cả tôi ư? Nơi này là Văn gia bọn tôi không phải Lâm gia chị! Ở trước mặt tôi làm ra vẻ cái gì?”
Người phụ nữ bất ngờ tức giận, khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến mức quên phản ứng, đặc biệt là nghe những lời Văn Tuyết không kìm giữ được nói ra.
Nghe thấy thế, mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cúi đầu giấu đi tính toán trong lòng.
Đây là lần đầu tiên Tô Bối thấy Lâm Quyên bị người ta chỉ vào mũi mắng, cho dù là mẹ Văn Uyển, cũng chỉ châm chọc mỉa mai mấy câu.
Hôm nay vừa ra viện, thực sự là khiến cô mở rộng tầm mắt.
Lâm Quyên bị Văn Tuyết chỉ vào mũi chế nhạo trước mặt chị em dâu và đám tiểu bối, gương mặt lúc trắng lúc
xanh.
Nhưng mà bà ta không thể phản bác lại Văn Tuyết, Văn Tuyết chính là người điên, Văn Tuyết phát điên chuyện gì cũng nói ra được, hơn nữa năm đó bà ta thực sự dựa vào Văn Tuyết mới vào Văn gia.
Lúc này Văn Uyển ngồi bên cạnh Liễu Nhứ đột nhiên liếc mắt ra hiệu với Tô Bối, không tiếng động nói. “Bác cả em đang ở bên ngoài.”
Tô Bối nhướng mày, vẫn không mở miệng, tuy hiện giờ là cơ hội ra vẻ đáng thương tốt nhất.
Nhưng cô không muốn lưu lại ấn tượng giúp đỡ người ngoài bắt nạt người trong nhà với Văn Quốc Đống, cho dù thế nào, bây giờ Lâm Quyên cũng là vợ danh chính ngôn thuận của Văn Quốc Đống, mẹ chồng của Tô Bối cô.
Trên bàn cơm giằng co một lát, cuối cùng một số tiểu bối không thể ngồi được nữa, vội vàng đứng dậy rời đi. Tô Bối xem đủ chê cười của Lâm Quyên, cũng đứng dậy rời đi.
Nhưng mà trên đường trở về phòng, khi đi ngang qua phòng làm việc của Văn Quốc Đống, cố ý đi chậm lại. Thậm chí còn phát ra tiếng nức nở cố kìm nén, âm thanh không to…
Văn Quốc Đống ngồi trong phòng làm việc, dùng cồn i-ốt chà lau dấu vết của Tô Bối để lại trên vai, nghe âm thanh rất nhỏ bên ngoài cau mày.
Hắn thả Lâm Quyên ra chỉ vì muốn Tô Bối thành thật một chút, nhưng mà không ngờ tới Lâm Quyên vừa ra lập tức quậy cả nhà chướng khí mù mịt.
Tô Bối cắn rất sâu, vết thương không thể khép miệng nhanh được, cho nên sáng hôm nay ông không dám đi chạy bộ, sợ bị người ta nhìn thấy dấu răng trên vai.
Đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc.
“Ba… Ba ở bên trong sao?”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối khàn giọng ở bên ngoài, tay đột nhiên dùng lực, cồn kích thích khiến lông mày giật giật.
Một lát sau, mới trả lời: “Chuyện gì?”
“Con… Con có chút việc riêng tìm ba…”
Giọng điệu của Tô Bối không lười biếng quyến rũ như tối hôm qua, lộ ra cung kính xa cách, không có một chút ngả ngớn.
Nghe thấy tiếng, Văn Quốc Đống mặc áo vào, vẻ mặt nghiêm túc hơn: “Vào đi…”
Tô Bối đẩy cửa vào xong, vẫn luôn cúi đầu, dùng đỉnh đầu đối diện với Văn Quốc Đống.
“Ba… Chuyện đó… Ừm…”
Văn Quốc Đống không kiên nhẫn nhíu mày: “Có chuyện gì nói thẳng.”
Tô Bối ngẩng đầu, đôi mắt hạnh đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống, trên mặt kìm nén khổ sở, nhỏ giọng hỏi: “Sáng hôm nay Văn Uyển nói… Tối hôm qua là ba đưa con tới bệnh viện?”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối nhắc tới chuyện tối hôm qua, trong đầu không tự chủ nhớ tới dáng vẻ dâm đãng của Tô Bối khi bị sốt đến mơ hồ.
Người đàn ông không nhịn được nín thở một lát, xụ mặt gật đầu.
Thấy thế, Tô Bối khẽ cắn răng, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Vậy… Tối qua hẳn là… Con không làm chuyện gì quá đáng với ba đúng không?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn kỹ Tô Bối, trên gương mặt cô không còn dáng vẻ dâm đãng tối qua.
Dường như tiểu dâm đãng quyến rũ tối hôm qua, là quyến rũ là Văn Lê, mà không phải Văn Quốc Đống ông.
Dưới đôi mắt tràn ngập chờ mong của Tô Bối, Văn Quốc Đống lạnh lùng trầm giọng nói: “Không có.”
Nhận được hai chữ này, đột nhiên Tô Bối thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt… Cảm ơn ba…”
Sau khi nói xong, Tô Bối lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Văn Quốc Đống nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Tô Bối, không có một chút thái độ ái muội, gương mặt âm trầm.
Nghĩ tới tối hôm qua, cô hôn mê cởi hết váy, giữa hai chân lộ ra cảnh sắc lầy lội không chịu nổi.
Mọi chuyện, chẳng lẽ… Thực sự không phải vì quyến rũ ông…
Nhưng mà Văn Quốc Đống lại nhìn phía dưới cứng rắn, đôi mắt âm u.
Tốt nhất là Tô Bối không có tâm tư khác…
Buổi tối Lâm Quyên vốn tưởng là Văn Quốc Đống sẽ vì chuyện cơm tối, nói gì đó.
Ai biết bà ta mới lên giường, người đàn ông đã giơ tay tắt đèn, đè bà ta dưới người.
“A! Lão già này! Đều già đầu rồi, anh gấp cái gì?”
Không đợi người đàn ông đáp lời, nụ hôn vội vàng lại hung mãnh hạ xuống.
Văn Quốc Đống là người không trọng dục vọng, kết hôn nhiều năm như vậy, khi còn trẻ không yêu thích chuyện giường chiếu, sau khi có Văn Lê xong lại càng không xúc động.
Tối nay hiếm khi hung mãnh…
“Ừm… Quốc Đống.”