Văn Quốc Đống thậm chí không dùng chữ “hận” với Lâm Quyên, bởi vậy có thể thấy, ở trong lòng Văn Quốc Đống hận Lâm Quyên đều xem như có chút bố thí đối với tình cảm của bà ta.
Tô Bối thấy hi vọng trong mắt Lâm Quyên dần thành tuyệt vọng, nhưng cô không có chút đồng tình với Lâm Quyên: “Tự làm bậy.”
Trên đời này có gì so với chính tai nghe thấy người đàn ông mình yêu hơn hai mươi năm, chính miệng nói ra hắn chán ghét bà ta hai mươi năm.
“Vì… Vì… Sao?”
Trong mắt Lâm Quyên tràn ngập nước mắt: “Hai… mươi năm… không… so được với… tiện nhân này?”
Năm đó bà ta dùng sai phương pháp, nhưng bà ta thực sự yêu Văn Quốc Đống, mới có thể bí quá hóa liều đồng ý với Văn Tuyết.
Những năm đó ở Văn gia bà ta nhận hết xem thường và vắng vẻ, bà ta đều chịu đựng… Tất cả mọi chuyện đều vì Văn Quốc Đống…
Văn Quốc Đống thấy trong mắt Tô Bối nhiễm tức giận, xoa đầu Tô Bối trấn an, nhẹ giọng nói: “Lúc trước bà ta và Văn Tuyết hủy diệt không chỉ có nhân sinh của mình anh… Cho nên, bây giờ em đã biết khác biệt giữa em và bà ta…”
Cùng là tính kế, so với lúc trước Lâm Quyên nóng lòng bức chị họ của Liễu Nhứ tự sát, tính kế của Tô Bối nằm trong dự đoán của hắn… Huống hồ… Tô Bối chưa bao giờ nghĩ tới việc chủ động hại người, cho dù là Văn Lê, e ngại cùng với áy náy đều để lại con đường sống cho anh ta, huống chi là đối với Lâm Quyên. Nhưng Lâm Quyên không biết quý trọng…
Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói, thay Văn Quốc Đống mắng những lời thô tục mấy năm gần đây không mắng ra: “Đúng là vừa ngu vừa độc ác… Không có đầu óc…”
Mắng xong, Tô Bối ngửa đầu hôn Văn Quốc Đống: “Hơn hai mươi năm trước Văn tiên sinh chịu khổ rồi.”
“Không chịu khổ một chút, sao hai mươi năm sau có thể gặp được Văn phu nhân…”
Văn Uyển đi ra ngoài dạo một vòng mới dẫn bác sĩ trở về, đúng lúc thấy hai người không biết liêm sỉ ân ái trước mặt “vợ cũ” “mẹ chồng cũ”.
“Xì… Hai người có thôi ghê tởm người khác được không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối vươn tay ôm Văn Quốc Đống, toàn bộ cơ thể dựa vào trong lòng hắn, cho dù bác sĩ tới cũng không buông lỏng ra. Trái lại nhỏ giọng tố cáo với Văn Quốc Đống: “Ông xã… Văn Uyển mắng chúng ta…”
Cơ thể Văn Uyển run rẩy: “Không chịu nổi, em đi! Em đi là được chứ gì!”
Văn Quốc Đống nâng mắt lạnh lùng nhìn cô ấy: “Tối nay cháu ở lại nơi này…”
Vừa mới dứt lời, Văn Uyển lập tức xù lông: “Mẹ kiếp! Dựa vào cái gì? Hai vợ chồng bác gây chuyện, lại bắt cháu phải chịu trách nhiệm?”
Văn Uyển bùng nổ, biểu cảm của Văn Quốc Đống không đổi, chỉ thản nhiên nói hai chữ: “Hoa Nguyên…” Nghe thấy thế, biểu cảm nổi giận trên gương mặt Văn Uyển cứng đờ, gương mặt lập tức trắng bệch.
Tô Bối thấy thế, tay ôm eo Văn Quốc Đống nắm chặt: “Anh đừng dọa người ta…”
Văn Uyển im lặng trừng Văn Quốc Đống mấy giây, phẫn nộ ngồi bên cạnh Lâm Quyên: “Xem như bác lợi hại! Bác không sợ buổi tối cháu chơi chết bà ta à?”
Văn Quốc Đống thu hồi ánh mắt: “Khi cháu cầu xin bác…”
“Ồ…” Văn Uyển hừ lạnh, nhìn chăn trên người Lâm Quyên với vẻ chán ghét, hỏi: “Trúng gió mà thôi, sao có thể mất khống chế tiểu tiện như vậy?”
Khi ba người tranh cãi, bác sĩ làm kiểm tra đơn giản cho Lâm Quyên, nhìn mấy người trong phòng nhỏ giọng nói: “Tình hình này của người bệnh, người nhà phải bình tĩnh một chút, bao dung, quan tâm người bệnh nhiều hơn… Cảm xúc của người bệnh rất quan trọng đối với trị liệu… Cho nên…”
Những lời này chỉ kém nói thẳng mọi người nên có thái độ tốt với người bệnh một chút, đừng kích thích người bệnh.
Đầu Tô Bối rúc vào trong lòng Văn Quốc Đống: “Bác sĩ yên tâm, chúng tôi sẽ phối hợp… Phương pháp trị liệu và dùng thuốc đều không cần để ý, chỉ cần có thể chữa trị được, chúng tôi đều nguyện ý thử…”
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, điều dưỡng ở bên cạnh lặng yên không tiếng động dán sát vào Lâm Quyên, tiến lên vén chăn cởi quần trên người bà ta. Lâm Quyên còn chưa lấy lại tinh thần từ trong đả kích do Văn Quốc Đống mang tới, thì cảm thấy dưới người chợt lạnh, điều dưỡng trung niên lưu loát thay quần bị nước tiểu làm ướt trước mặt mọi người trong phòng
“A…”
Tiếng thét chói tai cao vút vang lên, khiến Tô Bối và Văn Uyển bị dọa sợ hãi. “Mẹ kiếp! Bà đột nhiên gào cái quỷ gì?”
Tô Bối không ngờ tới điều dưỡng sẽ đột nhiên ra tay, đôi tay véo mạnh eo Văn Quốc Đống một cái: “Không được nhìn!”
Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật: “Em coi anh là loại người gì?”
Văn Uyển cách Lâm Quyên gần nhất, khi điều dưỡng thay quần áo cho người ta, bị bắt thưởng thức cơ thể trắng bóng của Lâm Quyên: “Mẹ kiếp! Thật ghê tởm… Đôi mắt của bà đây… A…”
Lâm Quyên nghe xong lời Văn Uyển nói, tức tới mức thở hổn hển, đôi tay có thể sử dụng duy nhất nắm chặt lấy ga trải giường dưới người, trên mặt là khuất nhục và không chịu nổi Tô Bối chưa từng thấy.
“Con…con khốn…”
Bác sĩ vội vàng tiến lên trấn an cảm xúc của Lâm Quyên, cuối cùng mới nói với Văn Quốc Đống: “Trạng thái của người bệnh không được tốt, không chịu nổi kích thích… Người chăm sóc…”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển, cô ấy bĩu môi không nói nữa.
Bác sĩ thấy thế không nói gì thêm, kiểm tra xong không thành vấn đề thì rời đi.
Tô Bối cười mà như không cười nhìn Lâm Quyên: “Dì à, nếu dì cứ chết đi như vậy, có thể cam tâm sao?”
“Không phải là bà khinh thường dân quê? Hiện giờ ngủ với người đàn ông của bà là dân quê bà khinh thường nhất… Đánh con trai của bà cũng là dân quê bà khinh thường nhất… Nghênh ngang vào nhà hô mưa gọi gió trên giường của bà cũng là dân quê như tôi…”
Sắc mặt Lâm Quyên càng ngày càng đỏ bừng, thậm chí giãy dụa muốn tự mình ngồi dậy: “Tiện… Tiện nhân… Không biết xấu hổ…”
Thấy thế, Tô Bối không ngừng tiếp tục kích thích: “Tôi nghe thím Vương nói, khoảng thời gian trước bà muốn có đứa thứ hai với ông xã tôi… Chậc chậc… Dì à… Đã một đống tuổi, còn muốn như vậy…”
“Bà còn chưa biết… Tinh hoa nhũ chỗ riêng tư bà bôi mỗi tối là cái gì đúng không.”
Nghe thấy thế, Văn Uyển vẫn luôn ngồi rất quy củ bên cạnh mép giường Lâm Quyên mí mắt giật giật, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lâm Quyên: “Mẹ kiếp! Bà ta còn bôi mỗi ngày! Nôn…”
Văn Uyển nghĩ tới hình ảnh đó lập tức không nhịn được, trực tiếp nôn khan.
Lâm Quyên giãy dụa không đứng dậy nổi đành từ bỏ, sau khi nghe thấy lời Văn Uyển nói, tức giận ngồi thẳng phần bị liệt nửa, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm Tô Bối: “Tiểu tiện nhân! Tôi… Tôi chưa… ly hôn! Tôi còn là… Văn phu nhân!”
Tuy nói không rõ ràng, nhưng nhấn mạnh mình là “Văn phu nhân”.
Tô Bối nhếch miệng, không cho là đúng “ồ” một tiếng, không giải thích chuyện cô và Văn Quốc Đống đã đi đăng ký với Lâm Quyên.
Văn Quốc Đống vẫn luôn không mở miệng, đột nhiên nói: “Không còn sớm nữa, cần phải đi…”
“Ôm em đi ra ngoài…”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống khom lưng bế cô lên, không thèm liếc mắt nhìn Lâm Quyên.
Nhạc đệm của Lâm Quyên không tạo nên sóng lớn ở Văn gia, ngoại trừ Văn Uyển “không câu oán hận” quy củ canh giữ ở bệnh viện.
Tô Bối cũng tò mò vì sao Văn Uyển sẽ nghe lời như vậy, quấn Văn Quốc Đống cả đêm.
Văn Quốc Đống xoa giữa mày: “Hoa Nguyên là bạn trai nhỏ Văn Uyển bao nuôi ở bên ngoài lúc trước.”
Tô Bối nhớ tới những lời Văn Uyển nói lúc trước, nhướng mày.
Bạn trai nhỏ này, e rằng không phải dã nam nhân Văn Uyển tìm bên ngoài. “Bạn trai nhỏ của nó cũng không phải đèn cạn dầu, dã tâm lớn…”
Văn Quốc Đống nói tới đây, thở dài một hơi: “Hiện giờ Diệp Liệt Thanh còn chưa biết Hoa Nguyên… Không đại biểu sau này không biết…”
“Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh… Anh thấy thế nào?”
Trước đây Tô Bối chưa từng hỏi Văn Quốc Đống đề tài này, cũng vì quan hệ của bọn họ lúc ấy còn không bằng Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Văn Quốc Đống im lặng một lát, chỉ nói: “Diệp Liệt Thanh ấy à… Điên lên không muốn sống.”
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Liệt Thanh vội vàng từ nơi khác trở về đến bệnh viện đón Văn Uyển.
Tô Bối: “ …”
Đúng là một giây đều luyến tiếc tách ra.
Liễu Nhứ thấy hai người ở bên nhau, lạnh lùng không nói câu nào xoay người rời đi.
Mùng 3 qua đi, người tới cửa chúc tết nhiều hơn.
Toàn bộ hành trình Văn Quốc Đống đều đi theo bên cạnh Tô Bối, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, ở nhất tộc Văn Thị có Văn Quốc Đống hộ giá hộ tống, khi Tô Bối lui tới trong đám chị em dâu, không còn xuất hiện không thoải mái như đêm trừ tịch.
Trong vô hình, tộc nhân của Văn gia dường như hoàn toàn quên đi vị “Văn phu nhân” trước đây.
Rừng mai năm nay, hoa mai nở kiều diễm hơn năm trước.
Hiếm khi Văn Quốc Đống rảnh rỗi lấy ghế nhỏ ra, kéo Tô Bối đi tới đập chứa nước chốn cũ dạo chơi.
Rừng mai kia là khi Văn Quốc Đống còn rất nhỏ tự tay gieo, hiện giờ đã qua mấy chục năm, mấy mẫu hoa mai rất dễ trông thấy trong trời tuyết.
Văn Uyển mặt dày mày dạn kéo Diệp Liệt Thanh theo tới đây, nhìn biển cánh hoa không nhịn được cảm khái: “Chậc chậc… Anh nhìn xem… Hoa mai này đều biết chủ nhân nhà nó có mùa xuân thứ hai!” Trong đầu Tô Bối không nhịn được nghĩ tới câu kia của Văn Uyển.
Văn Quốc Đống không để ý tới hai bóng đèn chói lọi bên cạnh, vẫy tay với Tô Bối: “Lại đây… Dạy em câu cá…”
Tô Bối luôn tránh xa mấy hoạt động cần nhẫn nại và định lực: “Bọn em còn trẻ tuổi… Không quá yêu thích loại hoạt động của mấy ông già…”
Cô còn nhớ rõ năm trước Văn Quốc Đống ở bên này câu cá, cuối cùng câu cô đơn.
Đương nhiên, “cô đơn” đó không thể thiếu bút tích của Văn Uyển.
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối, vẻ mặt âm trầm liếc dượng và cháu gái “ve vãn đánh yêu” ở một bên.
Diệp Liệt Thanh nhận được “cái nhìn chăm chú đầy tử vong” của Văn Quốc Đống, kéo Văn Uyển đi vào trong rừng mai.