Chủ nhiệm Sở lắc đầu cười, không mở miệng giải thích.
Qua cơn mưa trời lại sáng, mây đen tan đi.
Giống như tâm trạng của Tô Bối thay đổi rất nhanh.
Dưới ánh mắt ái muội của chị gái quầy lễ tân, Tô Bối và Văn Quốc Đống một trước một sau ra khỏi công ty luật, vừa mới bước lên xe.
Văn Quốc Đống ở phía sau đã đè lên, lái xe rất có mắt nhìn mở tấm chắn trong xe ra.
“Văn Quốc Đống… Anh…”
Văn Quốc Đống thô bạo kéo quần áo trên người Tô Bối, vội vàng hôn lấy cô, bàn tay không ngừng trêu chọc hoa huy*t.
“Muốn hay không? Hửm…”
Tình dục trên người Tô Bối vốn chưa tản đi, bây giờ lại bị Văn Quốc Đống châm ngòi thổi gió trên người, tình triều tới vô cùng mãnh liệt.
“Không… Ừm.”
Tô Bối còn chưa kịp nói xong, Văn Quốc Đống lại cắm hai ngón tay vào, khàn giọng hỏi: “Thật sự không cần sao? Không cần ông xã rút ra nhé?”
Tô Bối cắn chặt lấy môi, đôi mắt đỏ bừng thấm ra nước mắt sinh lý, tay bóp lấy cánh tay Văn Quốc Đống: “Lão khốn nạn..”
Văn Quốc Đống nhếch miệng: “Haizz… Lão khốn nạn ở đây… Bà xã muốn lão khốn nạn không…”
Tô Bối trừng mắt với hắn, giằng co trong yên tĩnh một lát, cuối cùng vẫn là khát vọng đối với cơ thể của Văn Quốc Đống chiến thắng lý trí: “Muốn…”
Lúc này Văn Quốc Đống mới không nhanh không chậm rút tay ra, quần dưới người đã sớm không cánh mà bay, tách hai chân Tô Bối ra, đẩy hông cắm vào trong hoa huy*t ướt át của Tô Bối.
“Ưm… Ừm… Văn… Ừm… Nhẹ một chút…”
“Đã tới lúc này còn có thể nhẹ được… Còn là đàn ông sao?”
Trong không gian nhỏ hẹp, giọng nói to hơn một chút, tài xế ở phía trước đều có thể nghe thấy được.
Đã một tháng rưỡi không ăn thịt, Văn Quốc Đống không nhẹ được.
“Ừm… Anh… Um…”
Không đợi Tô Bối mở miệng nói xong, Văn Quốc Đống lập tức tăng lực đưa đẩy.
Trong không gian chen chúc, chỉ một lát sau truyền ra tiếng nước “òm ọp”.
Nghe thấy âm thanh mặt Tô Bối đỏ lên: “Văn Quốc Đống… Cầu xin anh… Nhẹ một chút.”
Văn Quốc Đống nhìn gương mặt ửng đỏ của người phụ nữ dưới người, cố ý dùng nhục côn dạo qua hoa huy*t một vòng: “Xấu hổ à? Là vợ chồng già… Có gì phải xấu hổ… Hửm?”
“Văn Quốc Đống… Anh vô liêm sỉ…”
Tô Bối dùng tay cào Văn Quốc Đống: “Cầm thú… Phía trước còn có người…”
Văn Quốc Đống cúi người cắn đôi môi đỏ của Tô Bối, khàn giọng nói: “Yên tâm… Ông ta không nghe thấy được…”
Cho dù nghe thấy được, cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy…
Câu này Văn Quốc Đống không dám nói với Tô Bối, lát nữa thực sự chọc cô nóng nảy, vậy thì mất nhiều hơn được. Tô Bối hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, cắn môi không hé răng.
Nhục côn của Văn Quốc Đống đột nhiên cảm nhận được hoa huy*t bất ngờ mút chặt lấy, thì hít sâu một hơi: “Bà xã… Đừng ép anh…”
Tô Bối lại không nghe, hoa huy*t cắn chặt nhục côn: “Nhanh lên…”
Văn Quốc Đống bị hoa huy*t mút da đầu tê dại, cười khẽ một tiếng xong, bóp eo Tô Bối nhanh chóng đưa đẩy.
Tiếng cơ thể va chạm phát ra âm thanh “bạch bạch”, chỉ trong nháy mắt hoa huy*t cũng phát ra tiếng nước dâm mỹ.
Thấy Tô Bối nghiến răng gương mặt nghẹn tới đỏ bừng, Văn Quốc Đống khàn giọng nói: “Bà xã… Kêu ra đi… Muốn nghe…”
Đôi mắt Tô Bối đỏ đậm trừng mắt: “Vô liêm sỉ…”
“Hơn một tháng không gặp, tiểu tao huyệt của bà xã vừa khít còn có thể cắn… mút ông xã ước gì có thể chết trên người bà xã… Ừm..”
Văn Quốc Đống khom người, cái trán chạm vào trán Tô Bối: “Cái miệng nhỏ phía trên của bà xã nói không muốn, nhưng cái miệng nhỏ phía dưới lại mút ông xã chặt muốn chết…”
“Hơn một tháng qua… Có phải nhớ nó hay không? Hửm?”
Tô Bối tức giận trừng hắn một cái, hơn một tháng nay Văn Quốc Đống mất tích cô luôn lo lắng đề phòng.
Muốn nói không lo lắng cho Văn Quốc Đống là giả… Cho dù cô tin Văn Quốc Đống… Cho dù Diệp Liệt Thanh nói Văn Quốc Đống sẽ không sao… Cho dù người của Văn gia vẫn đối xử với cô đối xử với Văn Ngọc như bình thường.
Nhưng mà cô biết, người Văn gia là người Văn gia, bọn họ không phải Văn Quốc Đống, luôn không phải người một nhà chân chính với cô và Văn Ngọc.
Bọn họ để ý Văn Quốc Đống, lo lắng Văn Quốc Đống, trong đó có bao nhiêu chân tình bao nhiêu ích lợi, chỉ có bọn họ hiểu rõ trong lòng.
Đối với cô mà nói, Văn Quốc Đống là ông xã của cô, cha của Văn Ngọc, sau đó mới là đại ca, anh em, bác cả… của người khác.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Bối nghẹn một hơi, kéo cổ áo Văn Quốc Đống cắn một cái.
“Tê… Tiểu tao hóa… Hai cái miệng trên dưới cùng cắn sao? Không sợ ‘cắn hỏng” ông xã sao?”
“Cắn chết anh đáng đời…”
Tô Bối phẫn nộ trừng người đàn ông trước mặt, mới mắng xong, Văn Quốc Đống đẩy nhục côn vào sâu frong hoa huy*t dùng sức thao.
“A…”
Tiếng rên rỉ vừa truyền ra, Tô Bối lập tức che kín miệng, Văn Quốc Đống này thao càng mạnh hơn. Nhục côn ra ra vào vào trong hoa huy*t nhỏ hẹp trơn ướt, Tô Bối chỉ cảm thấy phía dưới ướt một mảng.
“Văn… Ừm…”
Tô Bối nhắm mắt lại, tận tình cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người đàn ông, phía dưới hai người tiếp xúc với cự ly âm.
Lúc này, vừa kích thích vừa an tâm.
Mãi đến khi Văn Quốc Đống bắn vào bên trong hoa huy*t của Tô Bối, xe đều không biết đã đi lòng vòng bao lâu.
Tô Bối lau tinh dịch chảy từ hoa huy*t ra, Văn Quốc Đống lười biếng nằm ngửa trên ghế ngồi, lúc này còn không quên nhìn cho đã mắt.
“Bà xã… Thật đẹp mắt…”
Trong không khí còn tràn ngập hơi thở mới làm xong việc, Tô Bối nhíu mày: “Lưu manh..”
Chỉ một lát cũng không nhịn được, hai mươi năm trước sống kiểu gì.
Văn Quốc Đống nhân lúc Tô Bối không chú ý, bàn tay lại vươn về phía hoa huy*t, ngón tay lại ra vào trong hoa huy*t một lát.
“Ừm… Anh làm gì thế?”
Tô Bối than nhẹ một tiếng, hoa huy*t mới làm xong nhạy cảm không chịu được, tay Văn Quốc Đống lại trêu chọc loạn bên trong.
“Ừm… Đừng…”
Ngón tay của Văn Quốc Đống trêu chọc hoa huy*t của Tô Bối, đầu ngón tay kéo ra từng dòng chất nhầy trắng đục: “Con cháu đời đời của ông đây đi vào nhiều như vậy… Sao bụng của bà xã dâm đãng… vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Nghe thấy thế, biểu cảm của Tô Bối mất tự nhiên quay đầu đi: “Ai biết anh làm gì… Nói không chừng bên ngoài có niềm vui mới… Ừm…”
Còn chưa nói hết câu, một tay của Văn Quốc Đống kéo cô vào trong lòng.
“Em đây gọi là gì? Đánh đòn phủ đầu sao?”
Tô Bối chột dạ dời mắt: “Em không có.”
“Ồ… Không hổ là lăn lộn với luật sư hơn hai năm, công phu đổi trắng thay đen được, nhưng đừng quên tập luyện biểu cảm… thần thái nhiều một chút… Tiểu tao hóa!”
Văn Quốc Đống không rối rắm trong vấn đề này nữa, thay Tô Bối lau sạch phía dưới rồi mặc quần áo vào cho cô. Tô Bối chột dạ một lát, thấy Văn Quốc Đống không có ý truy cứu, tự tin lại đột nhiên trở về: “Anh biến mất lâu như vậy… Em đều không tìm anh tính sổ!”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhướng mày: “Vậy tối hôm nay ông xã mặc bà xã xử lý, bà xã phải tìm ông xã tính toán cẩn thận đấy.”
Tô Bối: “Cút…”
Văn Quốc Đống bình an không có việc gì trở về, lúc này áp lực u ám trên không biệt viện Văn gia mới tiêu tan đi. “Anh cả… Đã trở về…”
Thím hai Văn gia nhìn hai người như đôi tình nhân tình yêu cuồng nhiệt, mười ngón tay đan vào nhau tiến vào cửa, mí mắt không nhịn được giật giật.
“Um…”
Văn Quốc Đống thản nhiên đáp, Tô Bối thấy trên mặt hắn không giấu được mệt mỏi, nhỏ giọng nói: “Đi ngủ một lát trước… Có chuyện gì buổi tối lại nói.”
“Ừm… Nghe bà xã…”
Mới nói xong, bảo mẫu ôm Văn Ngọc đi xuống lầu.
Khi Văn Quốc Đống đi Văn Ngọc còn là đứa bé hơn ba tháng, hiện giờ đã sắp sáu tháng, đã biết bò còn biết “a a a”, “oa oa oa”
Nhìn thấy Văn Quốc Đống, Tiểu Văn Ngọc ở trong lòng bảo mẫu sửng sốt một lát.
Khi Văn Quốc Đống tiến lại gần, “oa” một tiếng khóc to.
Bảo mẫu vội vàng dỗ đứa bé: “Tiểu Ngọc đừng khóc… Đây là cha… Cha…”
Văn Quốc Đống tiến lên nhận lấy Văn Ngọc, cúi đầu ôm Văn Ngọc vào trong lòng: “Tên nhóc thối, con không nhận ra được cha ra ruột nữa sao?”
“Oa ô… Ô… Ô…”
Văn Ngọc múa may tay nhỏ, gương mặt nhỏ khóc tới đỏ bừng, nước mắt xen lẫn nước mũi dính lên người Văn Quốc Đống.
“Tên nhóc thối.”
Tô Bối thở dài, tiến lên ôm đứa bé trong lòng Văn Quốc Đống: “Ai bảo anh vừa đi là đi lâu như vậy… Đứa bé đâu có ký ức tốt như thế.”
Văn Ngọc vừa vào lòng Tô Bối lập tức ngừng khóc, ngoan ngoãn cọ Tô Bối. Nhưng mà quay đầu, thoáng thấy gương mặt của cha, thì mím môi muốn khóc.
Văn Quốc Đống tiến lên hôn lên mặt Văn Ngọc một cái, râu cọ vào khiến Văn Ngọc giơ tay muốn cào người.
“Tê… Tên nhóc thối! Con là bé trai! Thích cào người y như mẹ con…”
Văn Ngọc không cam lòng yếu thế rống “a… a a…” trở về.
Tô Bối nhìn một già một trẻ đùa nhau, cảm thấy đau đầu. “Được rồi, nhanh nhân lúc chưa ăn cơm tối đi ngủ một lát đi…”
Văn Ngọc ôm Tô Bối, thấy Văn Quốc Đống muốn đi, lại bắt đầu mím môi.
Văn Quốc Đống thấy thế vươn tay ôm Tô Bối: “Một nhà ba người cùng nhau ngủ.”
Những người khác của Văn gia thấy thế, nhao nhao dời mắt đi.
Tô Bối ôm đứa bé bất đắc dĩ đi theo lên lầu, Tiểu Văn Ngọc ở trong lòng nhìn Văn Quốc Đống một lúc lâu, vậy mà quen với sự xuất hiện của hắn lần nữa.
Khi Văn Quốc Đống rửa mặt xong lên giường, Văn Ngọc còn chủ động bò về phía Văn Quốc Đống.
“Tên nhóc thối… Bây giờ nhận ra cha con rồi sao?”
“A… A…” Văn Ngọc cười hì hì nhìn Văn Quốc Đống.
Một tay của Văn Quốc Đống đẩy ngã đứa bé lên giường, vùi đầu trước ngực Văn Ngọc, trêu đứa bé không ngừng cười “ha ha ha”.
“Thằng bé còn nhỏ… Anh đừng trêu thằng bé…”
Tô Bối nhìn hai cha con, không nhịn được cảm khái sự cường đại của quan hệ huyết thống.
Đã lâu rồi Văn Ngọc không gặp Văn Quốc Đống, nhưng Văn Ngọc chỉ khóc hai tiếng lúc mới đầu, sau đó lại thân thiết với cha.
Dường như là đứa bé có trực giác trời sinh, biết người nào là cha người nào là mẹ.