Sau khi Văn Quốc Đống ly hôn, nuôi người như Lâm Quyên, với tài lực trước mắt của Văn gia căn bản không phải là vấn đề.
Vấn đề duy nhất chính là… Vẻ mặt mấy người không đổi nhìn về phía Tô Bối.
Tô Bối uống một ngụm sữa bò không mở miệng, dù sao hiện giờ người Liễu Nhứ hỏi không phải là cô, lửa không thiêu được tới người cô.
Văn Quốc Đống vươn tay về phía Tô Bối, kéo tay Tô Bối mười ngón tay đan xen nói: “Văn phu nhân chỉ có em, còn Lâm Quyên… Sau này anh sẽ đưa bà ta tới viện dưỡng lão, còn chi phí…”
Sau khi hắn nói xong liếc mắt nhìn Diệp Liệt Thanh bên cạnh Văn Uyển, vẫn đang cúi đầu ăn cơm: “Cậu phụ trách…”
“Khụ khụ khụ.”
Diệp Liệt Thanh đột nhiên bị điểm danh, canh còn chưa uống được hai ngụm đã bị sặc trong cổ họng, kìm nén nước mắt chảy ra.
Văn Uyển ở bên cạnh đưa giấy ăn qua với vẻ ghét bỏ: “Đức hạnh…”
“Em… Nhưng… Có thể…”
Tô Bối thấy gương mặt Liễu Nhứ âm trầm, lắc đầu, Diệp Liệt Thanh ra mặt bỏ tiền thực sự không phải dùng tiền của “người Văn gia”.
Nhưng bên “mẹ vợ tương lai” của Diệp Liệt Thanh, thì không thể dễ ăn nói.
Tô Bối ngoái đầu nhìn đôi tay của cô và Văn Quốc Đống mười ngón đan xen: “Dù sao cũng có hai mươi năm… Chuyện bà ta ở viện dưỡng lão sau này, giao cho em xử lý đi…”
Cô sẽ khiến Lâm Quyên vô cùng “an tường” khi về già.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống kéo tay Tô Bối hôn một cái: “Anh biết bà xã của anh là người thiện lương nhất trên đời mà.”
“Khụ khụ…”
Mấy anh em Văn gia không được tự nhiên ho khan hai tiếng: “Anh cả… Chị dâu cả… Ăn… Ăn cơm đi…”
Liễu Nhứ nâng mắt nhìn Tô Bối, khóe miệng ngậm ý cười như có như không.
Diệp Liệt Thanh nhìn Liễu Nhứ, chỉ thấy bà ta cười mỉa với ông ta một cái, không nói nữa.
Trong lúc nhất thời Văn Uyển không rõ mẹ mình nháo ra chuyện này làm gì, vươn tay chọc bà ta ở dưới bàn: “Mẹ… Mẹ muốn làm gì thế?”
Liễu Nhứ không để ý tới Văn Uyển, bữa cơm này ăn xong, đa số thời gian là mấy anh em Văn gia nói biến động của đám tộc nhân với Văn Quốc Đống, cùng với rung chuyển trên quan trường ở thành phố Lâm.
Thỉnh thoảng sẽ hỏi Liễu Nhứ mấy câu chuyện kinh doanh.
Lúc này Tô Bối mới biết, trên tay Liễu Nhứ nắm giữ không ít kinh doanh của Văn gia.
Đây cũng là lý do tuy ba chị em dâu Văn gia không thân thiện với Liễu Nhứ, nhưng lại cung kính đối với Liễu Nhứ.
“Bên ông chú hai vẫn như cũ… Bên ông chú ba… Có không ít dự án vốn đã tiến hành gần xong xuôi, tôi nghe được tiếng gió nói bọn họ tìm nhà kế tiếp ở bên ngoài…”
Từ xưa tới nay tông tộc ôm nhau làm lũng đoạn, làm xa lánh trên thương trường, Văn gia ở trên một khối việc nhân đức không nhường ai.
Hiện giờ phân chia, cũng có ích đối với việc Văn Quốc Đống muốn thanh lý môn hộ.
Văn Quốc Đống nghe thấy thế biểu cảm trên mặt không thay đổi một chút: “Các dự án bên ông chú hai, tất cả đều là lợi 40%… Cho dù là dự án đang quan sát hay hủy bỏ, tất cả đều chuyển cho ông chú hai. Nếu bên ông chú hai không có dự án, thì để ông chú hai tự mình giật dây…”
Nghe thấy thế, Liễu Nhứ nhíu mày: “40%… Có cao quá hay không?”
Tô Bối nhếch miệng: “Không dùng được lâu đâu.”
Tiền tài lay động lòng người, lợi nhuận kếch xù đưa ra ngoài, có người muốn lại quay đầu lại, không còn là giá thị trường hiện tại.
Liễu Nhứ nhìn hai vợ chồng, cho tới nay bà ta đều cảm thấy làm người làm ăn, trái tim bà ta đen tối nhất.
Hiện giờ nhìn Tô Bối, mặt hiền tim xấu xa, cái từ mỹ nhân rắn rết này rất hợp với Tô Bối.
Trong bữa tối, Liễu Nhứ nhắc tới Lâm Quyên, Tô Bối mới nhớ tới trong khoảng thời gian này bận rộn, cho nên cô đều đã quên mất Lâm Quyên.
Trở về phòng, Văn Quốc Đống vẫn luôn trêu Văn Ngọc, đứa bé ở trong lòng cha cách thật xa vẫn nghe thấy tiếng cười.
“Tiểu Ngọc… Gọi cha… Cha…”
Văn Tiểu Ngọc nể mặt đáp hai tiếng: “A… A…”
“Cha… Cha…”
Văn Quốc Đống vẫn luôn trêu đùa, trêu đứa nhóc thấy phiền, Văn Tiểu Ngọc trực tiếp mím môi khóc: “Oa oa…”
“Được rồi được rồi… Không gọi, không gọi… Tên nhóc thối!”
Tô Bối cầm mặt nạ đi tới, nói với Văn Quốc Đống: “Để Tiểu Ngọc vào giường em bé, anh… Đi rửa mặt xong trở về nằm xuống. ”
Văn Quốc Đống nhướng mày, ngoan ngoãn đi rửa mặt, sau khi trở về ngoan ngoãn nằm xuống, buồn bã nói: “Lại chê anh già?”
Tô Bối tức giận trừng hắn một cái: “Em mới bảo thím Trương định ra phần ăn dinh dưỡng cho anh, sau này mỗi ngày sẽ ăn như vậy…”
“Ở nhà kiêng thuốc kiêng rượu… Nghe thấy không? Từ giờ trở đi… Bổ sung lại thịt mất đi hơn tháng nay lại cho em!”
Trên mặt Văn Quốc Đống đắp mặt nạ, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười: “Được được… Đều nghe bà xã, sáng sớm ngày mai anh rời giường rèn luyện cơ thể, đảm bảo khiến bà xã trăm phần trăm hài lòng!”
Nghe thấy lời nói ái muội này, Tô Bối chửi nhỏ: “Già mà không đứng đắn.”
Mắng xong, cô cúi người hôn lên môi Văn Quốc Đống.
“Ừm… Bà xã… Lúc trước đã nói…”
Tô Bối thấy trong mắt Văn Quốc Đống tràn ngập dục sắc, cự vật phía dưới vì nụ hôn này mà cứng lại.
“Hôm nay đã muộn rồi… Tiểu Ngọc còn chưa ngủ… Ngày mai lại nói…”
Văn Quốc Đống nghe thấy thế không mở miệng, nhưng đôi mắt u oán vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Bối với vẻ chờ mong.
Mới đầu Tô Bối còn có thể làm lơ, nhưng tầm mắt bên cạnh quá mức nóng bỏng.
Tô Bối xuống giường bế Văn Ngọc đi ra cửa.
Sau khi đưa Văn Ngọc cho bảo mẫu, Văn Ngọc ở trong lòng bảo mẫu “a… a…” hai tiếng, Tô Bối quay đầu lại xoay người rời đi.
Văn Uyển vẫn luôn ngủ rất muộn thấy cảnh này, không nhịn được lắc đầu.
“Chậc chậc chậc… Đôi vợ chồng già mới là chân ái, Văn Tiểu Ngọc của chúng ta là ngoài ý muốn…”
Nghe thấy thế, Tô Bối đỏ mặt liếc Văn Uyển: “Nói thêm câu nữa, xem chị thu thập em thế nào!”
“Ai da… Không có thiên lý… Chỉ cho phép hai người làm không cho phép người khác nói à…”
Văn Uyển tiến tới bên cạnh bảo mẫu: “Ai da… Tiểu Văn Ngọc đáng thương… Buổi tối ngủ với chị, chị thương em…”
“Văn Uyển! Còn chưa ngủ đứng ở chỗ này làm gì?” Giọng nói uy nghiêm của Liễu Nhứ truyền từ phía sau hai người tới.
Nghe thấy thế, bảo mẫu ôm Văn Ngọc trở về phòng.
Biểu cảm của Liễu Nhứ không được tốt, không nhìn nổi dáng vẻ cà lơ phất phơ của Văn Uyển.
Tô Bối nghĩ một lát, gật đầu với Văn Uyển, cô ấy im lặng rời đi.
Im lặng một lát xong, Tô Bối mở miệng trước: “Chuyện Lâm Quyên…”
Liễu Nhứ mở miệng trước Tô Bối, cắt ngang câu chuyện: “Nếu chị dâu không có ý kiến gì đối với bà ta, tôi càng không có ý kiến gì với bà ta…”
Nói tới đây, Liễu Nhứ lại mở miệng nói: “Chị gái của Lâm Quyên… lúc trước tìm tới cửa, phàn quyền phụ quý là thứ nhất, thứ hai là trên tay ba anh em Lâm gia có mảnh đất… Người nhà kia muốn bám Văn gia đi nhờ xe lấy quyền sở hữu miếng đất kia…”
Tinh thần của Tô Bối xao động: “Ba anh em Lâm gia… Bọn họ… Còn sống sao?”
“Rút củ cải ra mang theo bùn, ngày chết của bọn họ chị dâu đừng hỏi tôi…”
Sau khi nói xong những lời này, Liễu Nhứ quay đầu rời đi.
Đương nhiên là Tô Bối biết Liễu Nhứ không phải tới tìm cô nói chuyện phiếm, nghĩ tới thái độ của Liễu Nhứ đối với Lâm Quyên.
Nghĩ thông suốt tầng quan hệ của Lâm Quyên với chị họ Liễu Nhứ, không biết vì sao Tô Bối lại có chút đồng tình với Văn Tuyết…
Có câu nói rất đúng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Liễu Nhứ báo thù, hai mươi năm sau đều giẫm kẻ địch vào bùn mới an tâm.
Lâm Quyên đều rơi vào kết cục này, Văn Tuyết… kết cục có thể khá hơn Lâm Quyên?
Văn Uyển không hổ là con gái của Liễu Nhứ, hai mẹ con đều tàn nhẫn độc ác như nhau.
Sau khi trở về phòng, Tô Bối nói chuyện Liễu Nhứ với Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống nhắm mắt nằm trên giường, an nhàn hưởng thụ phục vụ mát xa của Tô Bối, nghe thấy thế chua xót nói: “Liễu Nhứ đều biết ra mặt thay chị họ mình… Nhưng em thì sao… dấm đều không… Tê…”
Tô Bối không đợi Văn Quốc Đống nói xong, thu lại sức lực trên tay, ấn mạnh lên đỉnh đầu Văn Quốc Đống: “Lâm Quyên giao cho em… Người nào cũng đừn mơ hỏi được một câu… Bà ta sống hay chết anh hỏi một câu thử xem?”
Văn Quốc Đống im lặng một lát nói: “Được… Sau này Tiểu Ngọc lớn lên, anh cũng không muốn nghe em nhắc tới Văn Lê trước mặt thằng bé.”
Tô Bối dừng động tác lại: “Đang êm đẹp nhắc tới anh ta làm gì.”
“Không phải nhắc tới nó…” Văn Quốc Đống mở mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào mắt Tô Bối: “Là sợ em mềm lòng…”
Tô Bối ngơ ngác nhìn thẳng Văn Quốc Đống mấy giây, quay đầu đi: “Em sẽ không.”
Từ lúc Văn Lê muốn thương tổn Văn Ngọc, từ lúc Văn Lê ngoại tình, “Văn Lê” trong trí nhớ của cô đã chết.
Cho dù… Anh ta có quá nhiều lý do thay đổi thành như vậy…
Cô sẽ không tha thứ cho anh ta.
Thấy Tô Bối thất thần, Văn Quốc Đống đột nhiên mở miệng nói: “Bối Nhi…”
“Hum?”
“Văn Lê có hôm nay không phải lỗi của mình anh… Cũng không phải chúng ta sai.”
Là người kia từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân đã hỏng…
“Cho dù năm đó anh trở về từ bộ đội, nghiêm túc quản giáo nó, nó cũng không thể quay đầu…”
“Ừm…” Tô Bối nhẹ nhàng đáp một câu, không nói nữa.
Trên đời này không có nếu, cũng không có ví dụ… Chỉ hi vọng kiếp sau, Văn Lê đầu thai tốt, đừng gặp người mẹ như Lâm Quyên.
Tuy Tô Bối đưa Văn Ngọc đi, nhưng vì những lời tối nay, thì không có tâm tư làm gì.
Văn Quốc Đống ôm Tô Bối vào trong lòng nằm trên giường, hưởng thụ yên tĩnh hiếm có này.
Một đêm này, Tô Bối nói rất nhiều, chuyện khi còn nhỏ, chuyện thời học sinh, cùng với… chuyện đại học.
Văn Quốc Đống im lặng lắng nghe, mãi cho đến khi Tô Bối nhắc tới đại học…
Khi Tô Bối hồi ức đến lúc quen Văn Lê, đột nhiên nhìn về phía Văn Quốc Đống với ánh mắt không tốt lắm.