Lúc trước cô và Văn Lê yêu đương ở đại học, mỗi ngày cô đi học làm thêm, Văn Lê cả ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi.
Đồ tình yêu của hai người trên cơ bản là cô trả, cho nên ở trong mắt Lý Nhạc, Văn Lê là một tên phế vật không làm việc đàng hoàng, vẫn luôn nhìn Văn Lê không vừa mắt.
Khi đó người nào cũng không biết thân phận của Văn Lê, đương nhiên có chứa chút thành kiến.
Trái lại sau khi ra ngoài xã hội, Văn Lê bắt đầu gây dựng sự nghiệp, mới có một số ít bạn học biết thân phận “quan nhị đại” của anh ta.
Lúc này, có mấy bạn học nam nhìn thấy Văn Quốc Đống xong, sắc mặt mất tự nhiên hơi đổi.
Nữ sinh ban đầu châm chọc Tô Bối cười nhạo một tiếng, nói với người bên cạnh: “Kết hôn lần hai? Hay là bám được người giàu rồi nên đá Văn Lê… Chỉ có các cậu mới coi cô ta là người tốt.”
“Được rồi, đều là bạn học, thì nói ít hai câu đi.”
“Đúng vậy đúng vậy… Nhiều năm như vậy hiếm khi mới tụ tập, đừng nên nhắc tới mấy chuyện này thì hơn.”
Văn Quốc Đống nâng mắt lạnh nhạt nhìn người phụ nữ kia một cái, đôi mắt lạnh hơn mấy phần: “Bà xã… Em từng đắc tội cô ta à?”
“Không cần phải để ý tới cô ta! Cô ta có đức hạnh như vậy, chỉ cần là người xinh đẹp hơn cô ta đều coi người ta là kẻ thù! Đầu óc có bệnh!”
“Tính tình Bối Nhi tốt… Đều không chấp nhặt với cô ta!”
“Xuỵt… Mình mới nghe nói gần đây cô ta đang ầm ĩ chuyện ly hôn…”
“Không phải là cô ta mới kết hôn sao?”
“Ha ha! Bị lừa hôn! Người đàn ông kia không cứng nổi với phụ nữ! Chồng cũ là gay!”
“Mẹ nó! Kích thích!”
Tô Bối nghe bát quái của chị em tốt, khóe mắt không nhịn được giật giật.
Cũng may… Ít nhất Văn Lê không phải gay.
Văn Quốc Đống thấy Tô Bối có biểu cảm này, lập tức biết Tô Bối đang nghĩ gì: “Ông đây không lừa hôn! Ông đây được không tối nay có muốn thử hay không?”
Nghe thấy thế, Tô Bối trừng mắt với hắn một cái, quay đầu nhìn thoáng qua mấy bạn học nam vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm cô và Văn Quốc Đống.
Đương nhiên là Tô Bối quen bọn họ, trên mặt không có một chút khiếp sợ nắm tay Văn Quốc Đống gật đầu với mấy người kia.
Mấy bạn học nam kia sau khi tốt nghiệp đại học vẫn luôn đi theo Văn Lê gây dựng sự nghiệp, nói là gây dựng sự nghiệp… thực ra chính là lêu lổng.
Mà Văn Quốc Đống là “kim chủ” của bọn họ, đương nhiên bọn họ từng gặp.
Nhưng mà hiện giờ, Văn Lê đã mất tích, bà xã thành mẹ kế của mình…
Văn Quốc Đống nhìn theo tầm mắt của Tô Bối, tùy ý nhìn lướt qua, mấy nam sinh lập tức nơm nớp lo sợ.
Tô Bối véo tay Văn Quốc Đống: “Đừng quá hung dữ.”
Văn Quốc Đống nhướng mày: “Từ đầu tới cuối anh chưa nói một câu nào.”
Người tổ chức họp lớp, Diệp Quân vẫn luôn bận rộn tới giữa trưa mới vội vàng tới đây. “Ngại quá, trên đường chậm trễ chút thời gian nên tới muộn… Thật sự rất xin lỗi.”
Khi người đàn ông nói những lời này, đôi mắt vẫn luôn tìm kiếm gì đó trong đám người.
Mãi đến khi Tô Bối nghe thấy giọng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy ý cười trên mặt anh ta đột nhiên rõ hơn mấy phần.
“Cơm trưa đều đã sắp xếp xong, mọi người hãy đi trước đi… Giữa trưa nghỉ ngơi một lát, buổi chiều tham gia các hạng mục bên ngoài tôi bao hết, mọi người cứ chơi thỏa thích…”
“A a a, Quân Tử đúng là hào phóng!”
Lúc này làng du lịch đang trong thời gian đông khách nhất, vào loại thời gian này bao hết không thể nghi ngờ là bỏ vốn gốc.
“Ha ha ha… Ai bảo người ta ý của Túy Ông không phải ở rượu.”
Sau khi nói xong, đám người ồn ào hơn.
Tô Bối hơi nhíu mày, Văn Quốc Đống mới đi ra ngoài nghe điện thoại trở về, lập tức nghe thấy tiếng ầm ĩ ở trong đại sảnh.
Hắn lập tức đi đến bên cạnh Tô Bối, liếc mắt nhìn người xung quanh: “Làm sao vậy?”
Tô Bối chủ động nắm tay Văn Quốc Đống, hai người mười ngón tay đan xen: “Không sao… Có khả năng có chút hiểu lầm…”
Trong trí nhớ của cô không có nhiều tiếp xúc với Diệp Quân, càng chưa nói tới chuyện yêu thầm hay không.
Diệp Quân được các bạn học vây quanh nhìn thấy Văn Quốc Đống xong, ý cười trên mặt phai nhạt đi, chủ động đi về phía Tô Bối.
“Bạn học Tô Bối, đã lâu không gặp…”
Tô Bối kéo Văn Quốc Đống cười với anh ta, giới thiệu: “Đã lâu không gặp, đây là ông xã của tôi, Văn Quốc Đống.”
Nghe thấy thế, Diệp Quân chủ động vươn tay với Văn Quốc Đống: “Chào ngài.”
Chữ “ngài” này khiến khóe miệng người nghe đều không nhịn được giật giật.
Tay Văn Quốc Đống nắm nhẹ một cái, cười nói: “Cũng chào ngài.”
“Chúng ta đi ăn cơm trước đi… Biết bạn học Tô Bối thích ăn hải sản, cơm trưa hôm nay lấy hải sản làm chủ…”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống âm u, ánh mắt nhìn về phía Diệp Quân không được tốt lắm.
Tô Bối im lặng véo Văn Quốc Đống một cái: “Ông xã… Em đói bụng…”
Nghe thấy một tiếng “ông xã” này, mới kéo Văn Quốc Đống trở về từ cảm xúc không vui, ngón tay gãi lòng bàn tay của Tô Bối.
“Đi thôi… Không phải là em thích ăn tôm sao? Lát nữa ông xã bóc tôm hùm đất cho em…”
“Hửm? Giữa trưa hôm nay không chuẩn bị tôm hùm đất, giữa trưa đều lấy hải sản nhập khẩu làm chủ, nếu Bối Nhi thích thì buổi tối mình sắp xếp.”
Nghe thấy thế khóe miệng Tô Bối giật giật, trừng mắt với Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống.”
Người phụ nữ chưa đi xa nghe lời Văn Quốc Đống nói, trong mắt tràn ngập khinh thường: “Ồ… Còn tưởng cô ta ôm được người giàu có… Đẹp trai thì có ích lợi gì, kết hôn lần hai còn không phải gả cho một tên vừa già vừa nghèo muốn chết!”
“Ha ha! Lưu Hân, hôm nay cô muốn tới đây tìm xui xẻo sao? Nhàn rỗi không có chuyện gì làm à?”
Tô Bối chưa bao giờ để ý tới những lời trào phúng của người phụ nữ này, nghe xong những lời này. Tô Bối nhích lại gần Văn Quốc Đống: “Ông xã… Chúng ta vất vả lắm mới tới một chuyến, lát nữa phải ăn nhiều một chút.”
“Kẻ có tiền như cô ta, mấy thứ này đều ăn ngấy, lát nữa chắc chắn không thích…”
Văn Quốc Đống nghiêm túc gật đầu! “Ừm… Nghe bà xã ăn nhiều một chút.”
“Ngoan…”
Sau khi nói xong, Tô Bối kiễng chân hôn lên mặt Văn Quốc Đống một cái: “Em chỉ thích vừa già vừa nghèo như ông xã…”
Văn Quốc Đống nhướng mày: “Ừm.”
Lý Nhạc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày: “Như vậy mà cậu có thể nhịn sao?”
Tô Bối vỗ bả vai của Lý Nhạc, dán sát lại gần nói: “Người đàn ông lớn tuổi thương bà xã, anh ấy già rồi cậu còn trẻ, cho dù muốn ngoại tình cũng hữu tâm vô lực, như vậy còn không tốt sao?”
Nghe thấy thế, đôi mắt Văn Quốc Đống tối hơn, nhìn Tô Bối nói: “Anh không dám ngoại tình, của cải vốn không nhiều lắm, lại ngoại tình không phải táng gia bại sản sao?”
“Coi như anh thức thời!”
“Được rồi được rồi, biết hai người ngọt ngào rồi!”
“Đã chịu đủ, mùi vị tình yêu thật thối!”
Mấy người hùng hùng hổ hổ xóa đề tài.
Tô Bối liếc mắt nhìn về phía Lưu Hân, ý cười trên mặt không đạt tới đáy mắt.
Đại học vốn là xã hội nhỏ, bên cạnh Tô Bối và Văn Quốc Đống ngoại trừ đám bạn học lúc trước chơi thân như đám Lý Nhạc ra, bạn học còn lại đều tụ tập một chỗ.
Diệp Quân sắp xếp bạn học xong, ngồi xuống bàn của Tô Bối.
“Văn tiên sinh, đừng câu nệ…” Sau khi nói xong, thì nói với Tô Bối: “Mình nhớ rõ bạn học Tô Bối thích ăn cua nhất, nên cố ý gọi cua hoàng đế tới…”
Sắc mặt Tô Bối có chút khó coi, những lời này của Diệp Quân đặt cô lên lửa nướng: “Cảm ơn… Thực ra tôi không quá thích ăn…”
“Không sao, bà xã em chỉ cần phụ trách ăn là được…”
Nghe thấy thế, Lưu Hân ngồi cách đó không xa hừ lạnh một tiếng: “Không có chuyện gì tự nhiên lại ân cần…”
“Cô đủ rồi đấy…”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống, cùng với bạn học nam ngồi trong một góc, lại nhìn Diệp Quân rõ ràng không để Văn Quốc Đống vào mắt, nhíu mày.
Diệp Quân có thể là lực lượng mới xuất hiện ở thành phố Lâm, mấy người biết thân phận của Văn Quốc Đống, cho dù thế nào cũng không có khả năng không đề cập và nhắc nhở một tiếng.
Bữa cơm trưa này trái có Diệp Quân ân cần “khéo léo” “chiếu cố”, phải có Văn Quốc Đống “cẩn thận tỉ mỉ” chiếu cố, Tô Bối ăn vô cùng gian nan.
Sau khi ăn cơm trưa xong, phần lớn bạn học đều chọn phòng hai người.
Văn Quốc Đống vốn định tự mình đổi phòng cao cấp, kết quả biết được phòng của Diệp Quân được xếp ngay bên phòng Tô Bối xong, thì sửa lại chủ ý ở phòng được sắp xếp.
Mùa hè nóng bức, người trong thành phố đều thích đến nơi sơn thủy.
Buổi chiều có hoạt động trên nước, Tô Bối đang chọn áo tắm, Văn Quốc Đống ôm lấy cô từ phía sau đẩy cô ngã lên giường.
“Bạn học này của em, anh thật sự không thích!”
Biết rõ đối phương có gia đình, còn trắng trợn táo bạo lì lợm la liếm như thế.
“Được rồi… Chút dấm như vậy mà anh cũng ăn?” Tô Bối đáp trả lại những lời Văn Quốc Đống từng nói với cô.
“Cậu ta đều như vậy, còn là một chút ư? Nếu hôm nay ông đây không tới, em có tin buổi tối cậu ta dám tới gõ cửa phòng em hay không?”
“Buổi chiều em sẽ tìm thời gian gặp mặt hỏi xem cậu ta có ý gì?”
Vẻ mặt Văn Quốc Đống phức tạp nhìn Tô Bối: “Hỏi cậu ta cái gì? Hỏi vì sao cậu ta biết rõ em là phụ nữ có chồng, còn muốn theo đuổi em sao?”
“Hửm? Nếu không thì sao?”
Tô Bối nhìn Văn Quốc Đống với vẻ nghi ngờ: “Có gì hiểu lầm, không phải giải thích rõ ràng là được rồi sao?” Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối mấy giây, bất ngờ cười nói: “Bạn học Tô Bối…”
“Cái gì?”
“Haizz…” Văn Quốc Đống thở dài thật sâu: “Anh biết vì sao cậu ta thích em! Diệp Quân này có ý nghĩ giống nó…”
Tô Bối nheo mắt lại hỏi: “Văn Quốc Đống… Anh có ý gì?”
“Người phụ nữ xinh đẹp, vừa ngây thơ đơn thuần như em cưới về nhà, vừa có mặt mũi vừa có thể ấm giường, nhưng cậu ta tuyệt đối không biết Bối Nhi nhà anh là bề ngoài đơn thuần bên trong là đồ lẳng lơ!”