Tô Bối nhìn Văn Ngọc ở trong lòng vẫn luôn ôm ngựa gỗ nhỏ: “Cha Văn Ngọc nói tháng trước mới làm tiệc sinh nhật 1 tuổi cho Tiểu Ngọc, sinh nhật thì thôi…”
“Sao chuyện này có thể giống nhau được, Tiểu Ngọc là Tiểu Ngọc, anh cả là anh cả, đâu có chuyện làm tiệc sinh nhật cho con trai, thì không làm cho cha?”
Liễu Nhứ vẫn luôn ngồi bên không hé răng đột nhiên nói: “Không làm thì không làm! Các chị ăn ít một bữa thì trên người mất miếng thịt sao?”
Tô Bối nghe thấy thế không nhìn sắc mặt của mấy người, trái lại nói: “Du lịch gia đình năm nay sắp xếp sau trừ tich.”
Sau khi nói xong, Tô Bối ôm đứa bé lên lầu.
Nếu không phải trừ tịch phải tế tổ, Văn Quốc Đống đã sắp xếp du lịch vào trừ tịch.
Tô Bối vẫn luôn biết Văn Lê qua đời, Văn Quốc Đống không phải không khổ sở, hắn khổ sở, chẳng qua chuyển dời phần khổ sở đó lên người Văn Ngọc.
Trong khoảng thời gian này, trước đây Văn Quốc Đống không cho Văn Ngọc ngủ cùng cô, bây giờ mỗi ngày sẽ ôm Văn Ngọc ngủ, bổ sung toàn bộ “tình thương của cha” thiếu hụt trên người Văn Lê lên người Văn Ngọc.
Có lẽ… Sau khi Văn Lê chết, Văn Quốc Đống đã ý thức được là vấn đề của mình, nhưng hắn sẽ không nói ra.
Văn Quốc Đống một mình đến viện điều dưỡng Thanh Sơn, khi gặp lại Lâm Quyên, buồn bực cất giấu trong lòng mấy chục năm lập tức như tan thành mây khói.
“Văn Lê đưa cho cô…”
Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống đặt thư lên đầu giường Lâm Quyên, Lâm Quyên như có dự cảm nhìn Văn Quốc Đống mãi mà không nói, sau đó nói: “Tôi muốn gặp A Lê…”
“Nó không tới được…”
Văn Quốc Đống đặt thư xong không ở lại, xoay người rời đi.
“Văn Quốc Đống… Tôi hận anh! Tôi hận anh!”
Giọng nói của Lâm Quyên bay xa, sau khi Văn Quốc Đống lên xe buồn bực hút thuốc không hé răng.
Tài xế nhìn hắn qua gương chiếu hậu, thở dài.
Ngày sinh nhật của Văn Quốc Đống, Tô Bối dẫn theo Văn Ngọc đến đảo Phù Dung.
Một năm này cảnh đời đổi dời, không đổi chính là mọi thứ trên đảo Phù Dung.
Hàng năm phòng trên đảo đều có người xử lý, vẫn y như năm trước, thay đổi duy nhất chính là bánh bao năm đó bây giờ đã trưởng thành.
Văn Ngọc chỉ tranh sơn dầu trên tường, miệng không ngừng nói: “Mẹ…”
“Cha… Cha… Cha…”
Tô Bối cười sờ đầu Văn Ngọc: “Ở trước mặt cha con sống chết không chịu gọt nhiều, sao ở sau lưng gọi nhiều như thế?”
Văn Ngọc ôm cổ Tô Bối, cười tủm tỉm dán sát vào trán cô, nói: “Mẹ… Mẹ.”
Tô Bối hôn trán Văn Ngọc: “Tiểu Ngọc thật ngoan…”
Không biết là trong lòng lạnh lẽo, hay là mùa đông ở thành phố Lâm thật sự lạnh. Tô Bối liếc mắt nhìn cây mai, luôn nghĩ tới rừng mai bên cạnh đập chứa nước ở Văn gia.
Buổi tối khi Văn Quốc Đống trở về, Tô Bối mới làm cơm xong.
Văn Ngọc ngồi trên ghế, nhìn thấy Văn Quốc Đống thì vươn tay, miệng không ngừng nói: “Ôm… Ôm…”
Văn Quốc Đống ôm Văn Ngọc ra khỏi ghế, đi tới bên cạnh Tô Bối cúi người hôn môi cô: “Bà xã vất vả rồi…”
“Con trai anh còn vất vả hơn em, khi em nấu cơm vừa khóc vừa gào cả chiều…”
Tô Bối muốn ba người ở riêng với nhau, cố ý không mang theo bảo mẫu, chuyện này cũng dẫn tới Văn Ngọc gân cổ lên gào cả chiều.
“A ô” “a ô” chưa từng nghe thấy, một mình ở bên cạnh Tô Bối nói ngôn ngữ trẻ con, líu ríu không ngừng.
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống vươn tay véo má Văn Ngọc: “Tên nhóc thối, sao càng ngày càng nói nhiều như thế?”
Văn Ngọc vươn tay nắm lấy tay Văn Quốc Đống, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt không vui.
“Đừng đùa nó, hiện giờ tính tình cũng không nhỏ…”
“Ô, cha còn không thu thập được con sao?”
“А a… А а оа… A…”
Tuy Văn Ngọc chưa nói được nhiều, nhưng công phu miệng chưa từng sợ ai.
A ô a ô lên là không để yên.
“Được rồi, anh đừng trêu nó nữa…”
Buổi tối hai cha con đấu trí đấu dũng một trận, Văn Quốc Đống mới dỗ Văn Ngọc ngủ.
Khi Tô Bối tắm rửa xong đi ra, thì thấy Văn Quốc Đống canh giữ ở mép giường của Văn Ngọc, nhìn chằm chằm Văn Ngọc đang ngủ say tới thất thần.
“Ngày nào cũng nhìn không nhìn đủ sao?”
Nghe thấy thế, Văn Quốc Đống lắc đầu: “Không đủ.”
“Đợi thằng bé lớn hơn chút nữa, mỗi ngày chọc tức anh, có lẽ như vậy là đủ…”
Văn Quốc Đống khom lưng hôn lên gương mặt đầy thịt của Văn Ngọc: “Thằng bé sẽ không.”
Văn Ngọc khác biệt, hắn vẫn luôn biết.
Hắn sẽ không ngã cùng một nơi hai lần, Văn Ngọc sẽ là đứa bé ưu tú nhất của hắn.
Tô Bối tiến lên ôm eo Văn Quốc Đống, vùi đầu cọ cổ hắn một lát, buồn bực nói: “Không phải là lỗi của anh.”
Văn Quốc Đống vẫn luôn tự cho Văn Lê cơ hội, nếu không hắn đã có thể đưa Văn Lê ra nước ngoài, cách xa ngàn dặm, Văn Lê sống hay chết hắn đều không để trong lòng.
Nhưng mà Văn Quốc Đống không có, hắn vẫn luôn muốn dùng phương thức của mình “cứu lại”.
Chẳng qua đã không kịp… “Tình thương của cha” của Văn Quốc Đống đến muộn hơn hai mươi năm.
Vừa nói, trong tay Tô Bối như biển ảo thuật, biển ra một cái hộp nhỏ hình trái tim, nhẹ giọng nói: “Ông xã, sinh nhật vui vẻ.”
Văn Quốc Đổng nhìn hộp nhỏ ngắn ra một lát, sau khi lấy lại tinh thần cổ họng khô khốc: “Bối Nhĩ… Rất xin lỗi.”
Vậy mà hắn quên chuyện quan trọng như vậy..
Rõ ràng hắn vẫn luôn muốn Tô Bối gả cho hắn một cách vẻ vang, rõ ràng là hắn muốn nói với mọi người Tô Bối là bà xã của hắn.
Tô Bối lắc đầu, cầm chống lên bả vai của Văn Quốc Đổng, thúc giục: “Nhanh mở quà ra đi”
Năm trước quả của Văn Quốc Đổng là “Văn Ngọc”, năm nay…
Bên trong hộp nhưng nhỏ hình trái tim có hai chiếc nhẫn gỗ, trên nhẫn khắc rất nhiều hình hoa mai, bên trong còn hai chữ cái B & D.
“B & D.”
“Bối & Đống”
Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm nhẫn gỗ trên tay một lúc lâu, mới nắm tay Tô Bối, đeo một chiếc trong đó vào ngón áp út của Tô Bối: “Hum?”
“Gả cho anh.”
“…” Tô Bối im lặng rất lâu, mới mắng một câu: “Văn Quốc Đống, anh không biết xấu hổ! Em không gả”
Cầm đồ của cô, cầu hôn với cô.
Văn Quốc Đổng vươn tay ôm Tô Bối vào lòng đè cô dưới người, đôi mắt phiếm hồng: “Em gả thì gả, không gả cũng phải gả”
“Văn Quốc Đống anh sinh ra là người của Tô Bối, chết cũng là quỷ của Tô Bối.”
Nghe thấy thế, tay Tô Bối vào eo Văn Quốc Đồng: “Sinh nhật nói mấy lời đen đủi như vậy làm gì!”
“Anh mặc kệ, em chỉ có thể gả cho anh.”
Tô Bối nâng mặt Văn Quốc Đổng lên, ngày ngốc nhìn thẳng vào mắt Văn Quốc Đổng một lát, nghiêm túc nói: “Um, em gả.”
Văn Quốc Đổng bất ngờ cúi đầu, hôn lên môi Tô Bối một cái, nhỏ giọng nói: “Tô Bối, anh yêu em.”
Tô Bối ôm cổ Văn Quốc Đống, làm nụ hôn này trở nên sâu hơn: “Văn Quốc Đống, em cũng yêu anh.”
(HOÀN)