Tảm Hựu Nhi bị bắn lên trên người liền sợ tới mức sững sờ tại chỗ, cô còn chưa kịp kéo áo lót mình lên thì đã giống như bị ấn nút tạm dừng, lập tức yên lặng bất động.
Hàng Tễ Duẫn vừa mới cởi áo lót của cô liền “tốt bụng” giúp Hựu Nhi đã bị hù dọa ngơ ngác mặc áo lại.
Hắn lại đưa tay vói vào bên trong lớp áo lót, vén lên một nửa để thuận tiện cho mình.
Hết sức tự nhiên kéo dây áo lên trên bờ vai trắng mịn như ngọc của Hựu Nhi, ngón tay lại khẽ kéo móc áo lên gài lại ngay ngắn, bao bọc lấy nửa bầu ngực tròn trịa kia, lòng bàn tay còn không biết cố ý hay vô tình cọ qua đầu v* cô.
Toàn bộ động tác cũng chỉ khoảng không đến một phút đồng hồ, nhưng lúc ngực mình bị Hàng Tễ Duẫn đụng tới, Tảm Hựu Nhi liền lập tức tỉnh táo lại.
Cô dùng sức đánh vào móng vuốt Hàng Tễ Duẫn, vội vội vàng vàng tìm giấy muốn lau chất lỏng trên người đi.
Còn bên kia Kha Hoằng Danh đã mặc quần xong chuẩn bị chạy lấy người, sau khi chà lau côn th*t sạch sẽ xong, liền đưa khăn giấy còn chưa dùng tới cho cô: “Ôi, trên mặt cũng dính một chút này, lau đi.”
Hắn rút giấy cầm đưa qua, rồi vội nhanh chóng lấy thêm mấy tờ ra lau chùi tiếp trên người mình.
A a a cái tên Kha Hoằng Danh này, sao lại có thể bắn ra nhiều như vậy… Trên bụng nhỏ của cô đều bị dính đầy hết cả, quá đáng!
Thật vất vả lắm mới lau hết được số tinh dịch trên bụng mình, cô cúi đầu thứ chất lỏng sền sệt trên khăn giấy, có hơi ngơ ngẩn.
Không có mùi tanh, nàng nghe mấy cô bạn nhỏ của mình nói tinh dịch đàn ông là khó ngửi nhất, nhưng mà tên Kha Hoằng Danh này đại khái là quái vật hay sao, thế mà không có một chút mùi vị gì.
“Hựu Nhi, trên mặt còn chưa lau kìa.”
Tống Loan lại rút thêm mấy tờ giấy, chồm người qua cái bàn ngăn cách hắn và cô, nhẹ nhàng lau mặt cho cô, túm hết toàn bộ hạt giống con cháu của Kha Hoằng Danh vào khăn giấy, sau đó lấy khăn giấy trên tay Hựu Nhi tới, bỏ cả vào thùng rác.
Động tác của hắn vô cùng dịu dàng, giống như đang vuốt ve trân châu quý báu của chính mình.
Cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ cho mình xong, may mắn thứ dịch kia của hắn không có mùi vị, nếu không Tảm Hựu Nhi hôm nay chắc phải khóc thét lên.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nắm tay Hàng Tễ Duẫn giũ giũ: “Sao cậu lại đột nhiên cởi áo lót của tôi ra, thực là làm tôi sợ muốn chết!”
Sau đó lại giống như chưa hết giận lại dùng sức đánh hai cái.
Hàng Tễ Duẫn duỗi tay túm lấy nắm tay cô rồi đặt lên lòng bàn tay, hơi nhéo nhéo: “Châm cho hắn thêm chút củi mà thôi, hiệu quả cũng tốt lắm.”
Hắn lại quay sang nhìn thẳng vào Tảm Hựu Nhi, dùng ánh mắt trước sau như một bình tĩnh không hề gợn sóng, nhìn chằm chằm cô, phun ra hơi thở hơi lạnh giá: “Cậu giận thật à?”
Tảm Hựu Nhi rút tay mình về, vẻ mặt là “cậu đang nói lời vô nghĩa”, phồng má lên trả lời: “Đổi lại là ai cũng đều sẽ tức giận!”
“Nếu cậu tức giận như vậy, tôi lấy chỗ đó của tôi cho cậu tùy tiện chơi được chứ…” Hắn chỉ chỉ hạ thể của mình, không hề đùa giỡn nói.
Tảm Hựu Nhi không thể hiểu nổi, đây là kiểu nhận lỗi chó má gì thế này, Hàng Tễ Duẫn đang trêu mình sao?
Thấy cô kiên quyết lắc đầu từ chối, Hàng Tễ Duẫn khóe miệng hơi cong, miệng lưỡi chuyển sang dụ dỗ: “Không phải rất có lời sao? Toàn thân tôi từ trên xuống dưới yếu ớt nhất chính là chỗ đó, mặc sức cho cậu muốn chơi thế nào cũng được, đây là sự trả thù tốt nhất đối với một người đàn ông đó.”
Sự trả thù tốt nhất… có hơi động lòng nha, Tảm Hựu Nhi nghĩ như thế.
“Mặc kệ cậu làm gì nó tôi cũng sẽ không từ chối, một khi thả nó tự do thì giao cho cậu hết… Toàn bộ đều do cậu quyết định… tùy cậu điều khiển.”
Giọng Hàng Tễ Duẫn càng ngày càng thấp, đến cuối cùng gần như đang thôi miên, âm điệu thì thầm chậm chạp bay vào trong tai cô.
Tảm Hựu Nhi bị thuyết phục!
Nghĩ kỹ lại, người mà cả lớp đều không không dám chọc đồng thời cũng không thể chọc nhất chính là Hàng Tễ Duẫn, để cho mình đùa bỡn chỗ yếu ớt nhất trên thân thể hắn, dù mình làm gì hắn cũng sẽ không phản kháng thì…
Trong đầu hiện ra hình ảnh, mình nắm lấy chỗ đó kéo tới kéo lui, hắn cau mày nhưng không dám cử động, khó chịu đến nỗi y như một cậu em trai xin mình tha cho hắn…
Tảm Hựu Nhi liền cảm xúc mênh mông.
Các vị khán giả! Tôi có thể trở mình vùng lên làm chủ nhân rồi!
Cô gật đầu như gà con mổ thóc, không hề phát hiện bộ dạng Giang Thái Nhiên đang ở phía sau lưng cô che miệng cố nín cười.