Thương Dung lui sang một bên, y giắt trường đao bên hông, tay trái đặt trước người, bày ra tư thế mời.
Lạc Trường Ca đi ở đằng trước, miệng cũng nhanh nhất: “Chắc hẳn các hạ là thành chủ của thành Vân Tụ nhỉ, vừa rồi ngài hỏi nhóc câm sao không dẫn bọn ta vào, nhưng ngài xem ngài treo nhiều sa đỏ như vậy, vừa vào đã chẳng phân rõ phương hướng, sao mà vào được đây?”
Thành chủ dịu dàng cười một tiếng: “Quả là bỉ nhân [1] cân nhắc chưa chu toàn.”
[1] 鄙人 (Bỉ nhân): Kẻ hèn này (Khiêm ngữ, xưa dùng tự xưng mình).
Vừa dứt lời, lớp lớp sa đỏ nháy đứt đoạn, rơi lả tả xuống đất.
Không có sa đỏ, Sở Hàn mới phát hiện thế mà bốn vách tường xung quanh tất cả đều chạm nổi bằng vàng, tinh xảo lại thần bí, ánh nến thì lờ mờ tỏa sáng.
Lòng Sở Hàn thầm than: “Thành chủ này có nhiều tiền ghê.”
Giờ phút này, vị thành chủ có tiền này đứng đối diện bọn họ, mặc bạch y vân mây và đeo mặt nạ trắng, không cầm kiếm cũng chẳng xách đao.
Sở Hàn nhìn từ xa, phát hiện có một đài tiệc bằng đồng sau lưng thành chủ, sa đỏ mềm mại. Xung quanh còn có tám cây trụ đồng dựng thẳng, trên các trụ đều là các loại vân mây. Cuối cùng là một cái ghế bằng vàng, ở giữa là một cái đài cao một thước vuông, trên đó có tám vũ nữ áo đỏ đang đứng. Hai bên trái phải có hai bộ bàn ghế đã bày sẵn trà bánh và đốt bát hương.
Thành chủ đưa tay: “Chư vị, mời.”
Lạc Trường Ca rút cốt địch bên hông ra, xoay trên đầu ngón tay: “Thành chủ đừng gấp, lần đầu gặp mặt phải báo tên nhà trình ra họ và lộ mặt để bày tỏ thành ý chứ. Hình như ngài đã biết tên bọn ta, vậy bọn ta cũng không cần tự giới thiệu nữa. Nhưng bọn ta vẫn chưa biết họ tên của thành chủ là gì, người họ nội ở đâu, dung mạo như thế nào.”
Thành chủ khẽ cười một tiếng: “Không gạt Lạc phong chủ, bỉ nhân không họ không tên, mà thành Vân Tụ chính là người họ nội của ta, về phần dung mạo thì không bằng một phần vạn của Lạc phong chủ, không lộ cũng không sao.”
“Vậy không lộ thì thôi.” Lạc Trường Ca nhướng mày, trái lại cũng chẳng ép hắn ta, không chừng bây giờ không lộ, lát nữa lộ thì sao.
Lạc Trường Ca thả bộ đến cái bàn bên phải, cạnh hắn vẫn còn một chỗ trống, vốn định gọi Sở Hàn đến, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Sở Hàn và Úc Tử Khê đã ở phía đối diện.
Lạc Trường Ca ngoắc tay với Thương Dung: “Nhóc câm, lại đây, ngươi ngồi ở đây này.”
Thương Dung trừng mắt liếc hắn một cái, quay người định đi thì thành chủ bỗng nói: “A Dung, Lạc phong chủ bảo ngươi ngồi thì ngươi ngồi đi.”
Bước chân của Thương Dung khựng lại, Sở Hàn còn tưởng y sẽ làm theo lời thành chủ nói, đến ngồi cạnh Lạc Trường Ca, nào ngờ y chỉ trừng Lạc Trường Ca một cái rồi vẫn rời đi.
Vốn dĩ Sở Hàn cho rằng quan hệ của thành chủ và Thương Dung chỉ đơn thuần là mệnh lệnh và phục tùng, nhưng hiện giờ xem ra có vẻ như cũng không chỉ là thế.
“Tính tình y bướng bỉnh, Lạc phong chủ thứ lỗi.” Thành chủ ngồi lên cái ghế làm bằng vàng, chắp tay với Lạc Trường Ca.
Lạc Trường Ca đáp lễ: “Không sao.”
Sở Hàn móc một nắm hạt dưa từ trong ngực ra, lại tanh tách mà cắn. Úc Tử Khê ngồi ở một bên, khuỷu tay đặt trên bàn, tay nâng mặt, nghiêm túc nhìn Sở Hàn.
Thành chủ không nói gì, bọn Sở Hàn cũng không nói chuyện, cứ im lặng như vậy nửa canh giờ, cuối cùng thành chủ cũng mở miệng.
Thành chủ nói: “Ba vị đến thành Vân Tụ là vì có chuyện liên quan đến Cốt Đinh, vừa hay sao bây giờ chúng ta không nói đến chuyện này đi.”
“Không vội.” Sở Hàn dừng cắn hạt dưa, hờ hững nói: “Trước đó, ta tùy tiện hỏi một chút, làm sao thành chủ biết bọn ta đến thành Vân Tụ là vì Cốt Đinh?”
Thành chủ cười cười: “Nếu nói là bỉ nhân biết trước, Sở tiên sư có tin không?”
Sở Hàn lạnh giọng quả quyết nói: “Không tin.”
Đúng là y không tin.
Tuy nói núi này cao ắt sẽ có núi khác cao hơn, nhưng Sở Hàn vẫn không tin trên đời này có người có thể biết trước, ngay cả y cũng phải sống theo quy tắc của thế giới này thì sao người khác có thể được.
Thật ra, từ khi biết cái bóng của Thương Dung tuân theo lệnh của thành chủ đi giết Liễu Vân Đạo, y đã có thể đại khái xâu chuỗi sự việc trước và sau với nhau.
Sự việc không quá phức tạp, chỉ là liên lụy khá nhiều người mà thôi.
Một trăm hai mươi năm trước, phong chủ Khước Trần Phong tức Mộ Khinh Yên trừ tà thất bại, vẫn đạo, bội kiếm thất lạc, không thể tìm thấy hài cốt.
Chín năm trước, phong chủ Đạp Tuyết Phong là Đạp Tuyết trừ tà thất bại, bị Cốt Đinh găm trên núi Ác Linh, vẫn đạo ở Cổ Lăng.
Sáu năm trước, Thường Châu bộc phát một loại dịch bệnh kỳ lạ tên Rỗng Xác, khung xương của toàn bộ bách tính thành Thường Châu biến mất chỉ trong vòng vài tháng, chỉ còn lại một tấm da, cuối cùng lấy kết cục tất cả bách tính nhiễm bệnh tự thiêu trên Duyệt Tiên Đài mà kết thúc công việc.
Bốn năm trước, trấn Thiên Thủy xuất hiện tà ma có thể biến người thành đá, mà cái gọi là tà mà này chính là người duy nhất còn sống sót sau trận dịch bệnh Rỗng Xác ở Thường Châu —— Đỗ Vũ Sơn thân mang linh lực phi thường. Kẻ này chỉ vừa tròn mười tuổi lại có vóc dáng của nam nhân trưởng thành, nếu không săn giết người sống làm tế phẩm thì sẽ nhanh chóng lão hóa. Hắn ta vì tìm ra lý do mình nhanh chóng lão hóa mà bái nhập Vân Xuyên, trong lúc đó, hắn ta còn thèm muốn kiếm bạc trong ao Ác Linh của Thiện Ác Phong, chẳng qua là cuối cùng thanh kiếm bạc đó lại rơi vào tay Úc Tử Khê.
Hai năm trước, Cổ Lăng bỗng xuất hiện một bộ xương cốt thiếu xương sườn, oán khí rất nặng, trước đây chưa từng gặp bao giờ. Sau đó lại phát hiện bộ hài cốt này vậy mà lại thuộc về phong chủ Khước Trần Phong đột nhiên vẫn đạo một trăm hai mươi năm trước, Mộ Khinh Yên.
Mãi đến đây, manh mối lại quay về Mộ Khinh Yên.
Về sau lại có người đứng sau màn điều khiển Triệu Văn Thông thi biến, và sử dụng Cốt Đinh điều khiển Sở Hàn ném Úc Tử Khê vào núi Ác Linh.
Trong đó, dính dáng đến bốn người.
Mộ Khinh Yên, Đạp Tuyết, Đỗ Vũ Sơn, Úc Tử Khê.
Mô Khinh Yên vẫn đạo đầu tiên, về sau hài cốt được người ta đào ra ở Cổ Lăng, mà lúc đào ra, xương sườn đã không cánh mà bay.
Đạp Tuyết bị găm trên núi Ác Linh, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm, nguyên nhân cái chết cũng vô cùng kỳ lạ. Vốn dĩ mọi người cảm thấy nguyên nhân cái chết rất kỳ lạ là vì có hai lý do: Một, lấy tu vi của Đạp Tuyết, cơ bản thì Cốt Đinh chẳng thể làm gì hắn, dù có găm vào tim thì nhiều nhất cũng chỉ tổn hao tu vi, không đến mức chết. Hai, là ai đã găm đinh của Cốt Đinh vào người hắn? Lúc ấy trong Tu Chân giới làm gì có ai năng lực găm Cốt Đinh vào cơ thể Đạp Tuyết?
Nguyên nhân thứ hai này, trái lại còn có người có suy đoán còn nghe được, là cái tên tà ma đeo mặt nạ bạc đã đồ sát ba toà thành làm, lời giải thích này có ít khả năng nên tạm thời xem là thế. Nhưng một trong những nguyên nhân này vẫn luôn là bí mật, không ai có thể giải thích được, ngay cả suy đoán gần đúng cũng chẳng có.
Nhưng… Sở Hàn đột nhiên nghĩ, sở dĩ Đạp Tuyết chết do Cốt Đinh khoan tim, có lẽ vấn đề không phải chính hắn, cũng chẳng phải do người đóng đinh, mà bản thân Cốt Đinh mang sát khí đã là vấn đề rồi?
Trên Cốt Đinh có oán khí, thậm chí còn rất nặng, nhưng bình thường sẽ không đạt tới tình trạng khó khống chế, nhưng nếu oán khí trên Cốt Đinh găm vào tim Đạp Tuyết là oán khí mà ngay cả Vân Xuyên cũng không trấn áp được thì sao?
Ví dụ như… Cốt Đinh được làm ra từ oán khí của Mộ Khinh Yên.
Còn nhớ năm đó lúc mang thi thể của Đạp Tuyết về, oán khí tứ phía, phải hợp lực toàn bộ phong chủ của Vân Xuyên, bỏ ra gần một tháng trời mới có thể trấn áp được. Lúc ấy bọn họ đều xem đây là vì Đạp Tuyết chết trong không cam lòng, từ đó oán khí sinh sôi, nhưng lỡ đâu oán khí này không phải là của hắn, mà là trên Cốt Đinh thì sao?
Cứ như vậy, lấy tu vi của Đạp Tuyết, dù Cốt Đinh bó tay hết phép với hắn nhưng vẫn bị nó ghim lên núi mà chết.
Lại sau đó, Đỗ Vũ Sơn.
Đặc trưng của dịch bệnh Rỗng Xác ở Thường Châu giống hệt với những kẻ rỗng xác của thành Vân Tụ, có thể nói chuyện, có thể đi lại, nhưng cả người lại chẳng có xương, chỉ có một tấm da. Một lúc sau, ngũ quan trên mặt sẽ dần biến mất, biến thành một tấm da bằng phẳng. Vì họ chẳng thể tiêu hóa nên chẳng thể cơm nước gì, còn phải gặp đủ loại đau đớn, tóm lại là sống không bằng chết.
Trước giả sử Thường Châu có liên can đến thành Vân Tụ, mà lúc trước cũng đã xác định, Đỗ Vũ Sơn đến thành Vân Tụ, còn từng ước nguyện.
Đếm kỹ, trên người Đỗ Vũ Sơn có ba chuyện xảy ra khác với người thường, một, tế vật người sống để cải lão hoàn đồng. Hai, linh lực thân thể hắn ta còn mạnh phi thường hơn so với Khương Tuyệt. Ba, thân pháp lúc dùng kiếm cực nhanh và tư thế chém đơn hướng của hắn ta.
Dựa theo quy tắc lúc cầu nguyện của thành Vân Tụ, nếu Đỗ Vũ Sơn muốn biến từ hơn bảy mươi tuổi thành hai mươi mấy tuổi, như vậy thì sẽ có một kẻ khác từ hai mươi mấy tuổi biến thành hơn bảy mươi tuổi, nhưng người bình thường cũng chẳng có mấy ai sống hơn bảy mươi nên phần lớn những người bị tước đoạt thời gian đều chết luôn, dù không chết thì Đỗ Vũ Sơn cũng sẽ giết họ để giữ bí mật.
Nên mới xuất hiện chuyện sau khi tế người sống sẽ cải lão hoàn đồng.
Sau đó là linh lực lạ thường.
Lúc Sở Hàn đối chiêu với Đỗ Vũ Sơn ở miếu hoang, linh lực của hắn ta cũng trên tầm của Khương Tuyệt, nếu không phải hắn ta vừa gặp Úc Tử Khê linh lực đã bị áp chế thì ai chết vẫn chưa biết đâu.
Mà nhìn khắp Tu Chân giới, dù cho quay ngược lại hai trăm năm trước thì linh lực cao hơn Sở Hàn có không quá mười người, cao hơn Khương Tuyệt không quá ba người. Mà cả ba người này đều đến từ Vân Xuyên, theo thứ tự là Mộ Khinh Yên, Đạp Tuyết và Liễu Vô Duyên.
Nếu Đỗ Vũ Sơn đạt được linh lực thông qua cách đến thành Vân Tụ cầu nguyện, vậy thì tất nhiên sẽ lấy được từ ba người này.
Trước kia lúc Liễu Vô Duyên bế quan đã xảy sự cố, tự bạo Kim đan, tan hết cả một thân tu vi, nên không thể nào là hắn.
Còn Đạp Tuyết, dù chết vì Cốt Đinh xuyên tim nhưng linh lực toàn thân của hắn tự động bị phong ấn trong cơ thể, cũng không thể nào là hắn.
Vậy thì chỉ còn Mộ Khinh Yên mà thôi.
Hẳn là Đỗ Vũ Sơn đã cầu nguyện đạt được linh lực của Mộ Khinh Yên.
Nếu đúng là thế, điều khác thường thứ ba có thể giải thích được —— Khi Đỗ Vũ Sơn lấy linh lực của Mộ Khinh Yên đã đồng thời chiếm được kiếm thuật phi thường của nàng.
Kiếm thường rèn giũa cả hai bên, hai bên đều có thể giết người nên chiêu thức khá đối xứng. Mà kiếm thuật của Mộ Khinh Yên rất đặc biệt, dù chiêu thức có thay đổi ra sao thì cơ bản mánh khóe vẫn chẳng thay đổi, vì kiếm của nàng là kiếm Đơn Phong, chỉ rèn giũa một bên và cũng chỉ có bên đó mới có thể giết người.
Mà Đỗ Vũ Sơn, dù dùng kiếm rèn giũa hai bên nhưng tư thế ra chiêu của hắn ta vẫn có một số đặc trưng của kiếm Đơn Phong nên rất có khả năng hắn ta còn chiếm cả kiếm thuật của Mộ Khinh Yên.
Về phần tại sao người sau màn muốn giết Úc Tử Khê, tạm thời Sở Hàn nghĩ chưa ra, có điều kẻ muốn giết Úc Tử Khê, kẻ giết Đạp Tuyết và kẻ giết Mộ Khinh Yên hẳn là cùng một người, tạm thời gọi hắn ta là người sau màn vậy.
Suy đoán như thế, rất nhiều nghi vấn phía trước đã được giải thích.
Nhưng vẫn còn lại ba vấn đề khá lớn: Người sau màn là ai? Nguyên nhân của dịch bệnh Rỗng Xác là gì? Liễu Vân Đạo là ai?
Mà mấu chốt để giải đáp ba vấn đề này chính là vị thành chủ đang ngồi trên ghế vàng trên kia.
Sở Hàn bỏ hạt dưa trong tay xuống, phủi sạch tay rồi hỏi thành chủ: “Chuyện Cốt Đinh không vội, trái lại trước tiên ta muốn thỉnh giáo thành chủ một chút, thân phận thật sự của cái tên Liễu Vân Đạo cùng bọn ta vào thành kia là gì?”
Thành chủ lại cười: “Không dám nhận thỉnh giáo, nhưng sao Sở tiên sư lại cảm thấy ta sẽ biết thân phận thật sự của tên đó?”
Sở Hàn thản nhiên nói: “Bởi vì ngươi muốn giết hắn ta.”
Đã muốn giết thì tất có lý do, thành Vân Tụ cũng chẳng phải tổ chức sát thủ nên không thể nào vô duyên vô cớ mà giết người mình không quen biết được. Thành chủ này đã nhằm vào Liễu Vân Đạo như vậy thì hẳn là hiểu rõ về hắn ta, đồng thời còn có thù oán với hắn ta, hoặc là Liễu Vân Đạo biết chút bí mật không thể cho ai biết của thành chủ.
Úc Tử Khê tách vỏ một đĩa hạt dưa nhỏ, đặt ở trước mặt Sở Hàn: “Sư tôn, ăn hạt dưa đi ạ.”
Sở Hàn xoa đầu Úc Tử Khê, khẽ nói ngoan lắm, sau đó lại nói với thành chủ: “Sao thế, chẳng lẽ thân phận thật sự của Liễu Vân Đạo có gì không tiện nói trước mặt mọi người à?”
Thành chủ lắc đầu: “Cũng không phải vậy, mà là bỉ nhân cũng không biết quá rõ về thân phận của hắn ta.”
Ánh mắt Sở Hàn run lên, nếu lời của thành chủ là thật thì cơ bản đã có thể xác định được rằng Liễu Vân Đạo biết bí mật của thành chủ. Suy cho cùng thì xác suất không rõ thân phận của đối phương, kết thù đến mức không nói hai lời đã giết là không lớn lắm.
Lạc Trường Ca tựa tay vịn ghế, cau mày: “Không rõ lắm, chín phần không rõ lắm, nhưng dù sao cũng biết nhiều hơn chúng ta.”
“Lạc phong chủ quả là dí dỏm.” Thành chủ cười nói, “Thật ra bỉ nhân biết chuyện này có ba phần liên quan đến ba vị, à, nhất là có quan hệ rất mật thiết với Sở tiên sư và quý đồ.”
Úc Tử Khê dịch đến bên cạnh Sở Hàn, nghiêng đầu tựa lên vai y, vừa nghịch tay y vừa thờ ơ hỏi: “Bọn ta?”
Thành chủ nói: “Chính xác. Cái người tên Liễu Vân Đạo này rất thạo huyễn thuật, có thể biến thành đủ loại dáng vẻ, hơn nữa hắn ta cũng không phải chỉ theo các vị cả đường từ Cổ Lăng đến thành Vân Tụ thôi đâu.”
Lạc Trường Ca cười khẩy: “Không phải theo cả đường, chẳng lẽ còn theo nửa đường rồi đổi người à?”
Thành chủ nói: “Là bỉ nhân dùng từ không hợp, phải nói là hắn ta không chỉ theo các vị từ Cổ Lăng đến đây thôi đâu.”
Sở Hàn: “Ý của thành chủ là lúc trước hắn ta đã đi theo bọn ta?”
Thành chủ gật đầu: “Cũng đúng. Không biết Sở tiên sư có còn nhớ trong trấn Thiên Thủy, có một tên tiều phu được coi là tế phẩm chạy trốn không thành, cuối cùng vẫn bị tu sĩ trong trấn đưa đến trước miếu hoang trong rừng Xác Đá không?”
Hai tay Úc Tử Khê ôm lấy eo Sở Hàn, sốt ruột nói: “Ta không thích nghe người khác thừa nước đục thả câu, một hơi nói cho rõ đi.”
Sở Hàn: “Vẫn nhớ. Thành chủ đang muốn nói tên tiều phu này chính là Liễu Vân Đạo biến thành sao?”
Thành chủ lắc đầu: “Tên chạy trốn ban ngày thì không phải, nhưng tên bị coi là tế phẩm và đưa vào miếu hoang vào ban đêm thì phải. Về phần Cổ Lăng, có phải Sở tiên sư từng gặp một ông lão tóc trắng đố đèn ở am Thái Vân không, cũng chính là hắn ta đấy.”
Lạc Trường Ca sặc ngụm nước trà: “Hả? Mấy năm nay A Sở ngươi chỉ xuống núi có hai lần, thế mà chỗ nào cũng có mặt hắn ta, tên này cố ý đi theo ngươi đấy à? Biến thái thật đấy.”
“Là rất biến thái.” Sở Hàn thản nhiên nói. Nhưng Liễu Vân Đạo không nên đi theo y, mà là… Y quay mặt nhìn bé biến thái đang tựa đầu lên vai mình như cô vợ nhỏ, cau mày trách: “Ngoan, đừng nghịch tóc ta nào.”