Sở Từ mất hơn một ngày mới làm ra cái sân có hàng rào tre. Trong sân
dùng tảng đá và cỏ tranh làm một cái ổ gà đơn giản, hai con gà con đang
vui vẻ thoải mái ăn đồ ăn.
Mà Sở Đường cũng bắt đầu chính thức
dạy kèm cho Xuyên Tử. Nhưng thời gian học không vượt quá hai tiếng. Mỗi
lần sau khi kết thúc việc học thì Sở Đường làm việc không biết ngày đêm. Từ khi cậu đến đây thì bữa sáng gần như cậu làm, việc quét dọn trong
nhà cũng không cần tới phiên Sở Từ. Nếu không nàng mãnh liệt yêu cầu
muốn luyện tập nấu nướng, chỉ sợ ngay cả cơm trưa và cơm chiều cũng
không cho nàng chạm vào.
Sáng sớm ngày thứ ba, hai người mang sọt đã đan xong bán ra ngoài, lại bỏ vào gần 6 đồng. Lúc này Sở Từ mới nhìn thấy vài phần biểu cảm thả lỏng ở trên mặt Sở Đường.
Cậu bé này mặc dù nhỏ tuổi nhưng trong lòng cũng giấu chuyện này, xúc động một đứa nhỏ nên có cũng không thấy.
Nhưng hai chị em vừa mới bán đồ về nhà, vẫn chưa bước vào cửa nhà thì tươi
cười trên mặt đã cứng lại. Chỉ thấy cửa rào tre bị người mở ra, có bóng
dáng mấy người khác đứng ở trong sân.
“Chị…” Sở Đường vội vàng kêu nhỏ một tiếng, kéo nàng từ sau một cái.
Sở Từ nhìn xa xa thấy hai con gà con nhà mình nuôi bị con trai cậu cả Sở
Thiên Dũng bóp trong tay, nhất thời lửa giận bốc lên: “Đừng sợ, chị sẽ
gặp bọn họ, xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!”
Sở Đường cười khổ
một tiếng, cậu mà sợ à? Chỉ là hơi chột dạ, lo lắng Sở Từ lại sửa quyết
định muốn cho cậu về nhà họ Sở. Nhưng hiện tại nhìn thấy là cậu suy nghĩ nhiều quá, ánh mắt chị nhà mình nhìn cả nhà ông ngoại thật giống như là nhìn chằm chằm kẻ thù.
“Chị, em dù sao cũng là vãn bối, vẫn là
phải gương mặt tươi cười đón người. Bằng không truyền ra cũng không
tốt.” Sở Đường thấy dáng vẻ dữ tợn của Gặp Sở Từ lại nhắc nhở một câu.
“Chị biết, ý của em là nói tiên lễ hậu binh*.” Sở Từ xoa xoa mặt, vài giây sau hiện lên một nụ cười tươi thấm người.
(*Tiên lễ hậu binh: trước đối xử ôn hòa tôn kính sau mới dùng võ lực.)
Sở Đường bĩu môi, nghĩ rằng: Sở Từ không phải không đọc nhiều sách ư? Tại sao dùng thành ngữ còn trôi chảy hơn cậu vậy?
Nhưng nhìn thấy thái độ của Sở Từ, Sở Đường đột nhiên cảm thấy trong lòng vui sướng không ít. Mặc dù hai người là chị em sinh đôi, tính cậu vẫn luôn
độc lập. Nhưng hiện tại đã có loại cảm giác được người bảo vệ. Mặc dù cô không phải đàn ông, nhưng tự nhiên cảm thấy an tâm.
Hai chị em
cùng nhau đi vào. Lúc này trên tay hai người trống trơn, nhìn qua còn
vài phần cảm giác nhàn nhã. Trong sân, sau khi ánh mắt mấy người rơi
trên người bọn họ rõ ràng hiện ra vài phần sắc mặt ngạc nhiên.
Thật sự là tình huống hai chị em tốt xa hơn dự đoán của bọn họ.
Ba ngày không gặp, Sở Thắng Lợi còn tưởng rằng lúc gặp lại Sở Đường thì nó sẽ cả người chật vật thậm chí vẻ mặt oán hận. Nhưng sự thật là Sở Đường hiện tại mặt đỏ răng trắng, quần áo trên người mặc dù hơi rối loạn,
nhưng còn rất sạch sẽ. Ánh mắt trong veo, vừa thấy rất có tinh thần. Hai chị em hai người sóng vai đi tới, nhìn ở chung cũng không tệ.
Sở Từ nhìn lướt qua tổng cộng nhà họ Sở đến đây năm người, nhìn như đánh nhau.
Cầm đầu là ông ngoại Sở Phúc Sinh. Ngoài ra chính là cậu cả Sở Thắng Lợi,
vợ ông là Vương thị và con trai cả Sở Thiên Dũng. Về phần một người còn
lại là con gái cậu hai Sở – Sở Phương Phương, hẳn là đến giúp vui.
“Em họ cầm gà con nhà chị làm gì thế? Sẽ không cho rằng đây là con gà nở ra từ trứng gà nấu chín mà em mất từ năm trước chứ?” Sở Từ cười như không
cười nói.
Năm trước lúc Sở Từ mập đến nhà họ Sở thì nhìn thấy Sở
Thiên Dũng chỉ vào mũi Sở Đường mắng to, bên cạnh còn có Sở Thắng Lợi
cầm đế giày không ngừng quất đánh vào bắp chân của Sở Đường. Nguyên nhân là bọn họ hoài nghi Sở Đường học theo chị xấu là nàng trộm trứng gà cho Sở Thiên Dũng bồi bổ.