Sáng hôm sau lúc 8 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức của Ôn Miểu Miểu reo lên.
Ôn Miểu Miểu vẫn còn ngái ngủ, mắt không mở nổi, theo thói quen đưa tay với lấy điện thoại để tắt báo thức rồi định trở mình ngủ tiếp.
Nhưng chỉ sau hai giây, cậu bỗng giật mình mở to mắt và ngồi bật dậy.
Cậu đã hẹn đi xem Tịch Mộ Yên chụp quảng cáo!
May quá… may mà không ngủ quên!
Ôn Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, sau đó với tay lấy điện thoại kiểm tra giờ. Xác nhận vẫn còn sớm, cậu nhanh chóng nhảy xuống giường và vọt vào phòng tắm.
Với tốc độ nhanh chóng hoàn thành việc rửa mặt, Ôn Miểu Miểu khoác tạm chiếc áo choàng tắm mỏng khi sấy tóc. Cầm máy sấy trong tay, cậu đột nhiên khựng lại một chút.
Trong suốt một tuần quay chương trình cùng Tịch Mộ Yên, người sấy tóc cho cậu đều là Tịch Mộ Yên.
Giống như bảy năm trước vậy.
Một ý nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu Ôn Miểu Miểu —— trong bảy năm này, liệu Tịch Mộ Yên có từng sấy tóc cho ai khác không?
Bốn năm trước khi Tịch Mộ Yên bước vào giới giải trí là một khoảng thời gian trống rỗng đối với Ôn Miểu Miểu. Ba năm sau đó, dù Tịch Mộ Yên chưa từng công khai thừa nhận bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, Ôn Miểu Miểu cũng không thể biết chắc chắn.
Chỉ cần tưởng tượng đến việc Tịch Mộ Yên từng ân cần sấy tóc cho một Omega khác thì Ôn Miểu Miểu lập tức cảm thấy trong lòng như có một chai nước chanh với ga đang sủi lên, chua chát đến mức không chịu nổi.
Thực ra nếu là trước khi quay lại với Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu tuyệt đối sẽ không để ý chuyện này.
Không phải không muốn, mà là không dám.
Nhưng trải qua những ngày gần đây, Tịch Mộ Yên thực sự quá đỗi dịu dàng, sự cưng chiều gần như không hề phân biệt ấy đã khiến trong lòng Ôn Miểu Miểu bỗng dâng lên một chút dũng khí và những suy nghĩ không chính đáng.
Nhưng chỉ là một chút thôi. Nếu bảo Ôn Miểu Miểu tự hỏi Tịch Mộ Yên liệu có từng sấy tóc cho ai khác hay không thì cậu vẫn không dám hỏi.
Vì thế, Ôn Miểu Miểu đành tự mình ôm lấy chút cảm giác chua xót ấy rồi lại tự an ủi bản thân ——Dù sao thì trong ba năm qua, không có tin đồn nào về việc Tịch Mộ Yên để ai đến thăm trường quay của hắn!
Hơn nữa, Tịch Mộ Yên còn từng tự miệng nói rằng hắn không thích có người thăm trường quay.
Vậy bây giờ… Bây giờ hắn chủ động mời cậu đến xem hắn chụp quảng cáo, có phải điều này chứng tỏ Tịch Mộ Yên thực sự coi mình là người trong gia đình không?
Ôn Miểu Miểu vẫn nhớ rõ khi Tịch Mộ Yên nói chuyện điện thoại với người đại diện, hắn đã gọi cậu là người nhà.
Lúc đó Ôn Miểu Miểu rất vui, nhưng cũng lo lắng rằng Tịch Mộ Yên chỉ nói vậy vì cậu đang nghe. Giờ đây, xem ra hắn thực sự coi cậu là người nhà!
Nghĩ như vậy, Ôn Miểu Miểu lại càng vui hơn. Cậu nhanh chóng sấy khô tóc, sau đó trở lại phòng ngủ, mở tủ quần áo ra chọn lựa, cuối cùng chọn một chiếc áo thun trắng đơn giản kết hợp với quần jean rồi nhét vạt áo thun vào trong quần.
Trước khi ra cửa, Ôn Miểu Miểu chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức quay lại lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu để che đi mái tóc quá nổi bật của mình, cuối cùng còn đeo thêm khẩu trang.
Sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng, Ôn Miểu Miểu không quên điều quan trọng, cậu cầm một bó hoa tươi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi cuối cùng ra cửa. Vừa đi xuống cầu thang, cậu vừa kiềm chế sự phấn khích gửi tin nhắn cho Tịch Mộ Yên ——
Anh Tịch, em ra cửa rồi, em đến thẳng nơi anh chụp quảng cáo sao?
Ôn Miểu Miểu chưa từng đến thăm trường quay, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên mang theo gì nên cậu đã đặt một bó hoa tươi trước từ cửa hàng hoa.
Nhưng cho đến khi xuống tới tầng một, Ôn Miểu Miểu vẫn chưa nhận được tin nhắn phản hồi từ Tịch Mộ Yên.
Đẩy cánh cửa ra ngoài, ngay khi ngẩng đầu lên, Ôn Miểu Miểu phát hiện có một chiếc xe chưa từng thấy đỗ trước cửa tòa nhà.
Ôn Miểu Miểu chẳng hiểu biết gì về nhãn hiệu xe nhưng điều đó không ngăn được cậu nhận ra chiếc xe này hẳn là rất đắt tiền, với nhãn hiệu sang trọng.
Không biết là xe của ai đang chờ, Ôn Miểu Miểu chỉ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi, chuẩn bị rời khỏi nhưng lại không kìm được mà cúi xuống nhìn điện thoại.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên, Tịch Mộ Yên đã trả lời tin nhắn!
Trái với dự đoán của Ôn Miểu Miểu, Tịch Mộ Yên chỉ trả lời ngắn gọn bốn chữ —— “Miểu Miểu, xoay người.”
Ôn Miểu Miểu ngẩn người, đầu óc chưa kịp hiểu nhưng cơ thể đã phản ứng trước, quay người lại.
Vừa quay đầu, Ôn Miểu Miểu lập tức càng thêm ngạc nhiên.
Cậu trơ mắt nhìn cửa sau của chiếc siêu xe mở ra, từ trong xe bước ra một Alpha cao ráo với vai rộng và vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú.
Là Tịch Mộ Yên!
Khóe môi Tịch Mộ Yên cong lên, cười nói: “Miểu Miểu, chào buổi sáng.”
Ôn Miểu Miểu ngước lên nhìn chằm chằm Tịch Mộ Yên trong vài giây rồi bất chợt cúi đầu và bước nhanh tới, ngạc nhiên hỏi: “Anh… anh Tịch, sao anh lại tới đây?”
Giọng Tịch Mộ Yên điềm nhiên đáp: “Sợ em không tìm được chỗ nên đến đón em.”
Ôn Miểu Miểu lập tức thấy ngượng ngùng, cậu nhỏ giọng đáp: “Em… em có thể tự tìm được, nhưng mà…”
Ôn Miểu Miểu định nói “làm phiền anh quá” nhưng chỉ vừa mới nói từ đầu tiên thì đã bị Tịch Mộ Yên nhẹ nhàng cắt ngang: “Không có phiền, đưa em đi cũng là ý của anh mà.”
Ôn Miểu Miểu ngẩn người ra, khi nhận ra ý của Tịch Mộ Yên, tai cậu lập tức đỏ lên.
Nghĩ tới điều gì đó, cậu lại nhịn không được mà nói: “Nhưng sao anh… không báo trước cho em, nếu biết anh đang chờ dưới nhà, em đã xuống nhanh hơn rồi…”
“Tính cho em một bất ngờ mà.” Tịch Mộ Yên cười không chút để tâm: “Hơn nữa anh cũng không chờ lâu đâu.”
Ôn Miểu Miểu còn định nói thêm điều gì nhưng bỗng nhiên thấy Tịch Mộ Yên nhìn cậu từ đầu đến chân rồi bất ngờ hỏi: “Nhưng mà, tại sao em lại che kín mít thế này, sợ bị nhận ra à?”
Ôn Miểu Miểu không chỉ mặc quần dài, mà còn đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, che kín từ đầu tới chân. Nhưng thật ra, bộ đồ này chẳng thể che giấu được đôi chân thon dài hoàn mỹ của cậu, ngược lại, chiếc áo thun cắm vào quần còn khiến chân cậu trông dài hơn và eo càng nhỏ nhắn hơn.
Ôn Miểu Miểu không hề nhận ra ánh mắt Tịch Mộ Yên đang lướt qua eo mình, cậu chỉ gật đầu rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: “Em không nghĩ anh sẽ đón em, sợ bị người ta phát hiện là em đi thăm anh.”
Thật ra Ôn Miểu Miểu không hề lo lắng sẽ bị nhận ra, cậu vẫn là người mới, đi trên phố không cần che mặt cũng chẳng sợ ai nhận ra. Nhưng hiện tại, chương trình hậu trường đã phát sóng, hơn nữa, màu tóc của cậu quá nổi bật nên cậu sợ rằng nếu mình không che kín, xuất hiện trước nơi Tịch Mộ Yên quay quảng cáo sẽ gây phiền phức cho hắn.
Tịch Mộ Yên biết rõ điều Ôn Miểu Miểu lo lắng nhưng hắn lại cố ý “chậc” một tiếng, hỏi lại: “Không muốn cho người khác biết em đến thăm anh à?”
Ôn Miểu Miểu vội vàng lắc đầu, lập tức phủ nhận: “Không không không, không phải, chỉ là… chỉ là em sợ sẽ gây phiền cho anh…”
“Hư.” nhưng Tịch Mộ Yên giơ ngón trỏ dài lên môi, cắt ngang lời nói khách sáo của Ôn Miểu Miểu, giọng điệu ấm áp nhưng nghiêm túc: “Miểu Miểu, nếu anh thấy phiền, anh đã không gọi em đến xem anh chụp quảng cáo. Anh rất vui và hoàn toàn không bận tâm nếu ai đó phát hiện.”
Ôn Miểu Miểu lại ngẩn người ra.
Tịch Mộ Yên làm sao có thể… Làm sao có thể tốt như vậy!
Không đợi Ôn Miểu Miểu nói thêm gì, Tịch Mộ Yên cuối cùng cũng chuyển chủ đề sang điều hắn đã để ý từ lúc Ôn Miểu Miểu vừa xuất hiện —— bó hoa trong tay cậu.
“Miểu Miểu.” Tịch Mộ Yên cười hỏi: “Hoa này là tặng anh sao?”
Ôn Miểu Miểu: “!”
Tịch Mộ Yên vừa nhắc đến, cậu mới nhận ra mình vẫn đang ôm bó hoa trong tay!
Ban đầu, Ôn Miểu Miểu chỉ định sau khi đến nơi Tịch Mộ Yên quay quảng cáo, vì biết hắn rất bận nên sẽ đưa hoa cho trợ lý Hà Viên.
Ôn Miểu Miểu hoàn toàn không ngờ Tịch Mộ Yên sẽ đón mình, lại còn hỏi thẳng hoa có phải là dành cho hắn!
Cậu nhanh chóng đưa bó hoa về phía Tịch Mộ Yên, cúi đầu thấp hơn nữa, lí nhí nói: “Là… là tặng anh, em không biết nên tặng gì nên mua hoa.”
Tịch Mộ Yên không chút ngại ngần giơ tay nhận lấy bó hoa, cười nói: “Cảm ơn Miểu Miểu, anh rất thích.”
Nói xong, Tịch Mộ Yên cúi xuống mở cửa sau xe, ra hiệu cho Ôn Miểu Miểu lên trước.
Ôn Miểu Miểu lập tức ngoan ngoãn khom người và bước vào xe.
Vì lo Tịch Mộ Yên sẽ không có đủ chỗ, Ôn Miểu Miểu ngồi sát vào cửa sổ.
Từ ghế lái, Hà Viên quay đầu chào hỏi: “Miểu Miểu, lại gặp nhau rồi.”
Ôn Miểu Miểu lập tức gật đầu, lễ phép đáp: “Chào anh!”
Tịch Mộ Yên bước vào ngồi cạnh, thấy khoảng trống giữa hai người khá lớn, lập tức trêu chọc: “Miểu Miểu, em ngồi xa anh thế này, sợ anh ăn mất à?”
Ôn Miểu Miểu: “!!!”
Hà Viên… Hà Viên vẫn đang ngồi đằng trước, Tịch Mộ Yên đang nói cái gì vậy!
Ôn Miểu Miểu vội vàng lắc đầu như cái trống bỏi, nhỏ giọng giải thích: “Không… không phải, em chỉ định chừa chỗ cho anh, để anh để hoa!”
Nhưng Tịch Mộ Yên thản nhiên đáp: “Hoa anh có thể cầm, ngồi gần lại đây.”
Ôn Miểu Miểu hơi chần ngừ rồi nhịn không được quay đầu nhìn Tịch Mộ Yên.
Thấy Tịch Mộ Yên thật sự vẫn ôm bó hoa mà không có ý định đặt xuống, Ôn Miểu Miểu mới rón rén ngồi dịch lại gần hắn hơn.
Thấy cả hai đã ổn định chỗ ngồi, Hà Viên mới quay đầu lại nói: “Anh Tịch, Miểu Miểu, em bắt đầu lái xe nhé!”
“Lái đi.” Tịch Mộ Yên đáp: “Đi theo đường cao tốc ấy.”
“Rõ rồi!” Hà Viên lập tức đáp lại, đạp chân ga và lái xe ra khỏi khu dân cư.
Tịch Mộ Yên quay đầu nhìn Ôn Miểu Miểu, khóe môi nở nụ cười, bất chợt nói: “Miểu Miểu, em có biết khi em ôm bó hoa đi từ trên lầu xuống, trông em giống gì không?”
Ôn Miểu Miểu theo phản xạ hỏi: “Giống… giống gì?”
Nụ cười trên môi Tịch Mộ Yên càng đậm hơn, rồi hắn bất ngờ tiến sát lại gần Ôn Miểu Miểu, ghé vào tai cậu, thì thầm bốn chữ: “Giống như cầu hôn.”
Ôn Miểu Miểu: “!!!”
Cứu cứu a a a a!
Ôn Miểu Miểu dựa đầu vào cửa sổ kính, tâm trí rối bời sau câu nói bất ngờ của Tịch Mộ Yên. Cả người Miểu Miểu như nóng bừng lên, hơi say xe và cảm giác xấu hổ làm cậu bối rối.
Khi xe gần đến nơi, Hà Viên đột nhiên hỏi Tịch Mộ Yên: “Anh Tịch, em nhớ hôm nay anh chụp quảng cáo cho máy sấy phải không?”
Ba chữ “máy sấy” lọt vào tai Ôn Miểu Miểu khiến cậu lập tức nhớ lại cảm giác khó chịu hồi sáng, làm cậu tỉnh táo hơn hẳn. Tịch Mộ Yên đáp lại bằng một tiếng “Ừ.” rồi hỏi lại: “Sao vậy?”
“Không có gì, em chỉ nhớ là anh sẽ chụp chung với Nguyễn Vân nên tự hỏi không biết hai người có cảnh nào sấy tóc cho nhau không.” Hà Viên trả lời.
Tim Ôn Miểu Miểu bỗng đập nhanh. Cậu biết Nguyễn Vân, một Omega nổi tiếng, đi theo hình tượng nhẹ nhàng, dễ thương và được rất nhiều người yêu thích. Người đó lại sắp chụp quảng cáo cùng Tịch Mộ Yên, còn cậu đến tận bây giờ mới biết Tịch Mộ Yên quay quảng cáo cho máy sấy.
Cảm giác tự ti khiến Ôn Miểu Miểu chợt thấy buồn, nhiệt huyết ban đầu đã tắt ngấm. Cậu nín thở chờ đợi câu trả lời của Tịch Mộ Yên.
Ngay sau đó, Tịch Mộ Yên thản nhiên trả lời: “Không có cảnh đó, cũng không có động tác thân mật, quảng cáo này có bối cảnh khoa học viễn tưởng.”
Nghe đến đây, Ôn Miểu Miểu thở phào nhẹ nhõm. May quá, sẽ không có cảnh Tịch Mộ Yên sấy tóc cho một Omega khác.
Trong lòng cậu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, đang định góp lời về sự “cao cấp” của quảng cáo thì Tịch Mộ Yên bất ngờ nói thêm: “Hơn nữa, ngoài Miểu Miểu ra, tôi chưa từng sấy tóc cho ai khác.”
Ôn Miểu Miểu sững người, nhìn chằm chằm Tịch Mộ Yên. Không ngờ rằng hắn chỉ sấy tóc cho một mình mình! Trái tim cậu như muốn bùng nổ vì vui sướng.
Cảm giác ánh mắt của cậu, Tịch Mộ Yên quay sang nhìn lại và tự nhiên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của Miểu Miểu, nửa đùa nửa thật hỏi: “Miểu Miểu, em có để ai khác sấy tóc cho không?”
Ôn Miểu Miểu lập tức lắc đầu. Cậu không thể tưởng tượng ai khác ngoài Tịch Mộ Yên sẽ làm điều đó cho mình. Sau một chút do dự, cậu rụt rè bổ sung: “Chỉ có… chỉ có anh thôi.”
Tịch Mộ Yên lặp lại: “Chỉ có anh?”
Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch Mộ Yên lại vuốt nhẹ đầu Miểu Miểu, nghiêm túc nói: “Ngoan lắm.”
Trong lòng, Tịch Mộ Yên thầm hy vọng rằng từ giờ về sau, chỉ mình hắn mới là người được sấy tóc cho Miểu Miểu.
Xe nhanh chóng đến nơi. Tịch Mộ Yên cầm bó hoa định xuống xe thì Miểu Miểu vội vàng nhắc: “Anh… anh Tịch, anh định mang hoa vào sao?”
Tịch Mộ Yên chưa kịp trả lời, Hà Viên đã xen vào: “Anh Tịch đi chụp quảng cáo, sao mà ôm hoa được? Để Miểu Miểu ôm cũng không tiện, bên trong còn đông người, lỡ bị va vào thì phí quá.”
Nghe vậy, Tịch Mộ Yên đành phải từ bỏ ý định mang hoa vào, đặt chúng lên ghế phụ và bảo Hà Viên: “Vậy cậu trông hoa giúp tôi.”
Hà Viên lập tức vẫy tay làm dấu hiệu an tâm: “Anh Tịch cứ yên tâm, rơi một cánh hoa thì tính cho em!”
Ôn Miểu Miểu lúc này mới nhận ra Hà Viên không xuống xe cùng họ thì hỏi: “Anh Tịch, không có trợ lý theo giúp anh có sao không?”
Tịch Mộ Yên cúi nhìn Miểu Miểu, cười đáp: “Không được, hôm nay muốn em làm trợ lý cho anh, được không?”
Miểu Miểu, với tính cách ngoan ngoãn và thật thà, hoàn toàn không nhận ra Tịch Mộ Yên đang trêu chọc mình. Cậu lập tức gật đầu và nghiêm túc nói: “Anh cần em làm gì, cứ bảo em!”
Tịch Mộ Yên không nhịn được cười, tính Alpha tinh nghịch của hắn lại trỗi dậy, cất tiếng trêu: “Làm gì cũng được à?”
Ôn Miểu Miểu không chút do dự gật đầu tiếp.
Tịch Mộ Yên không kìm nén được nữa, liếm môi một cách tinh quái rồi khẽ nói với giọng khàn khàn: “Anh sao nỡ để em làm trợ lý chứ.”
Ôn Miểu Miểu sững lại, mãi sau mới nhận ra Tịch Mộ Yên đang trêu mình!
Nhưng thực tế, Hà Viên đã không đi cùng họ. Ôn Miểu Miểu nghĩ thầm, nếu Tịch Mộ Yên cần gì, cậu chắc chắn có thể giúp hắn.
Tịch Mộ Yên dẫn Ôn Miểu Miểu đi qua lối đặc biệt đến phòng trang điểm. Họ đến sớm nên các chuyên viên trang điểm vẫn chưa có mặt.
Tịch Mộ Yên không vội, hắn chỉ tay về phía một chiếc ghế sofa mềm gần đó và nói: “Miểu Miểu, ngồi đây đợi, lát nữa anh sẽ trang điểm ngay bên cạnh em.”
Ôn Miểu Miểu gật đầu nói “Được”, chưa kịp hỏi thêm gì thì cửa phòng trang điểm đã bị đẩy ra.
Theo bản năng, Miểu Miểu nhìn lên và thấy không phải là chuyên viên trang điểm mà là Nguyễn Vân – người cùng quay quảng cáo với Tịch Mộ Yên. Nguyễn Vân còn mang theo một bó hoa tươi!Ôn Miểu Miểu bất chợt có dự cảm không lành.
Và dự cảm của cậu nhanh chóng trở thành sự thật — Nguyễn Vân không thèm liếc nhìn Ôn Miểu Miểu, lập tức đi thẳng đến trước mặt Tịch Mộ Yên, dâng bó hoa lên và nói với giọng vui vẻ xen chút ngượng ngùng: “Chào thầy Tịch, thật vinh hạnh khi được hợp tác cùng anh! Hoa này em mua trên đường, là một món quà nhỏ gửi tới thầy Tịch.”
Ôn Miểu Miểu theo bản năng kéo mũ xuống thấp hơn, không muốn chứng kiến cảnh tượng chói mắt này. Đôi môi hồng hồng dưới khẩu trang của cậu khẽ mím lại.
Rõ ràng… rõ ràng cậu là người đầu tiên tặng hoa mà! Dù biết Tịch Mộ Yên rất được yêu mến nhưng khi thấy một Omega khác không phải fan đưa hoa cho Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không khỏi cảm thấy tủi thân. Nỗi buồn dâng lên trong lòng như một cơn gió lạnh luồn qua khe hở, thổi mạnh vào tim.
Nhưng điều bất ngờ là, Tịch Mộ Yên không nhận bó hoa đó.
Tịch Mộ Yên giơ tay ra với một cử chỉ lịch thiệp từ chối, giọng hắn ôn hòa nhưng xa cách: “Cảm ơn, nhưng tôi không nhận đâu, tôi đã có hoa rồi.”
Nói xong, Tịch Mộ Yên quay người đi về phía Ôn Miểu Miểu, nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy lẽ ra em nên mang hoa tới đây.”
Ôn Miểu Miểu không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, cậu ngơ ngác đứng yên, chưa kịp đáp lời. Tịch Mộ Yên lấy điện thoại ra, bấm vài dòng tin nhắn.
Chỉ hai phút sau, cửa phòng trang điểm lại mở ra.
Lần này, Hà Viên bước vào, trên tay ôm bó hoa mà Ôn Miểu Miểu đã tặng.
Vừa bước vào, Hà Viên đã nhìn thấy bó hoa trên tay Nguyễn Vân, lập tức hiểu ra lý do vì sao Tịch Mộ Yên lại bảo mình mang hoa tới. Cậu ta không nói gì nhiều, chỉ vui đùa: “Anh Tịch, kiểm tra xem đi, tuyệt đối không thiếu một cánh hoa!”
Tịch Mộ Yên mỉm cười nhận lấy bó hoa. Trước khi hắn kịp nói gì, Nguyễn Vân đã bước tới, ngẩng đầu hỏi: “Thầy Tịch, đây là hoa fan tặng anh phải không? Em cũng là fan của anh, sao anh không nhận thêm bó này?”
Nhưng Tịch Mộ Yên một lần nữa không do dự lắc đầu rồi nhìn sang Ôn Miểu Miểu, nói thong thả: “Đây không phải hoa fan tặng, là từ một người bạn nhỏ trong nhà.”
Ôn Miểu Miểu vội vàng kéo mũ xuống thấp hơn nữa, lần này không phải vì muốn tránh nhìn thấy cảnh tượng khó chịu, mà vì… quá xấu hổ!!!
Tịch Mộ Yên chỉ nhận bó hoa của cậu thôi! Hơn nữa, hắn còn gọi cậu là… “người bạn nhỏ trong nhà”!!!
Nỗi buồn trong lòng Miểu Miểu ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự ngọt ngào, dịu dàng lan tỏa. Cậu không ngờ Tịch Mộ Yên còn chưa dừng lại!
Sau khi nói xong, Tịch Mộ Yên không quan tâm đến phản ứng của Nguyễn Vân, hắn xoay người đặt bó hoa của Ôn Miểu Miểu lên bàn trang điểm, cẩn thận điều chỉnh góc độ sao cho phù hợp để chụp ảnh. Sau đó, hắn mở khóa điện thoại, chụp một bức ảnh.
Rồi tiếp tục thao tác vài lần trên điện thoại.
Ôn Miểu Miểu nhìn động tác của Tịch Mộ Yên, mơ hồ đoán ra điều gì, vừa lo lắng vừa háo hức. Cậu cũng mở điện thoại ra, lướt vào Weibo.
Cập nhật trang.
Ngay lập tức, trên màn hình hiện lên bài đăng mới của Tịch đại ảnh đế ——
Tịch Mộ Yên V: Anh chấp nhận rồi. 【 Hình ảnh 】
Đi kèm với bức ảnh là bó hoa mà Ôn Miểu Miểu tặng.
Nhưng mà… bốn chữ “Anh chấp nhận rồi” này…
Những người không hiểu chuyện có thể nghĩ rằng Tịch Mộ Yên chỉ đang thông báo nhận hoa mà thôi. Nhưng Ôn Miểu Miểu thì không nghĩ như vậy!
Cậu bất giác nhớ lại lời Tịch Mộ Yên nói trên xe trước đó rằng việc cậu ôm hoa từ trên lầu xuống giống như muốn cầu hôn. Vậy bây giờ… câu “Anh chấp nhận rồi” này có phải là ý hắn nhận lời cầu hôn không?!
Ôn Miểu Miểu tự tưởng tượng đến mức sắp nổ tung.
Cậu cố kéo mũ xuống thấp hơn rồi dùng khẩu trang che kín khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, gần như muốn giấu hết tất cả.
Đứng đó, cậu đỏ bừng cả mặt như một quả cầu lửa nhỏ.
*Tác giả nói thêm:
Tiểu Tịch: Vợ cầu hôn rồi, tôi muốn lập tức kết hôn!