Bên trong phòng khách ngay lúc này là cảnh Âu Dương Tư đang ngồi bên cạnh Mạc Du Uyển và thái độ cực kì tức giận xen lẫn khó chịu của cha mẹ Mạc Ái Ly.
Mặc dù cô không biết trước đó đã xảy ra những chuyện gì nhưng cô hoàn toàn có thể nhìn thấy được em gái của cô đang mang thai, thậm chí cái thai còn lớn hơn của cô mấy tháng…
Mạc Ái Ly chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, vì cô tưởng rằng cha mẹ mình đã giám sát Mạc Du Uyển chặt chẽ nhất có thể để con bé không còn tiếp xúc qua lại với Âu Dương Tư, nào ngờ đâu con bé vẫn lén lút qua lại với anh ta, thậm chí còn mang một cái bụng bầu về để xin cha mẹ gả cho tên đàn ông đó.
Sự xuất hiện của Mạc Ái Ly khiến tất cả mọi người trong nhà có chút sững sờ, ngay sau đó Mạc Hà liền khôi phục dáng vẻ nghiêm túc như mọi ngày để mời hai người vào trong nhà…
“Con đến rồi đấy à? Mau ngồi xuống đây để gia đình chúng ta nói chuyện…”
Mạc Ái Ly đưa mắt nhìn Âu Dương Tư khiến anh ta có chút chột dạ, sau đó cô cùng Phong Cảnh Thần ngồi xuống đối diện cha mẹ mình để xem thử có chuyện gì đang xảy ra trong thời gian cô đi vắng…
“Du Uyển à, em hãy giải thích xem có chuyện gì đang xảy ra?”
Ngày thường Mạc Du Uyển rất khó chịu với Mạc Ái Ly, nhưng bây giờ có lẽ chị của mình là người duy nhất mà cô ta có thể nhờ cậy nên cô ta bắt buộc phải hạ cái tôi của mình xuống để cầu xin sự giúp đỡ của chị gái mình…
“Chị, chị giúp em với, em thật sự rất yêu anh Âu Dương Tư, chị hãy nói với cha mẹ cho em kết hôn với anh ấy được không? Em thật sự không thể sống thiếu anh ấy đâu…”
Mạc Ái Ly nhíu mày nhìn về phía Mạc Du Uyển, cô không nghĩ Mạc Du Uyển là người có thể cầu xin cô một cách khẩn thiết như vậy.
Lúc trước thái độ của con bé đối với cô vô cùng tồi tệ, thậm chí hiếm lắm cô mới nghe một câu xin lỗi của con bé, ấy vậy mà bây giờ con bé lại hạ mình cầu xin cô nói với cha mẹ một tiếng để con bé có thể kết hôn với tên khốn Âu Dương Tư…
“Em thật sự yêu anh ta à? Em đủ lớn để hiểu rằng anh ta là loại người tồi tệ như thế nào mà?”
Âu Dương Tư tỏ thái độ khó chịu trước lời phê phán của Mạc Ái Ly, anh ta cũng không nhẫn nhịn giống như trước đây mà lên tiếng đáp trả cô…
“Này Mạc Ái Ly, tốt hơn hết là em nên chú ý lời nói của mình, tôi là người có lỗi với em trước không có nghĩa là tôi sẽ lặp lại lỗi lầm này với Mạc Du Uyển…!”
Mạc Ái Ly khá bất ngờ trước lời phản bác vô tri của Âu Dương Tư, cô đoán chừng anh ta đang dòm ngó tài sản của Mạc gia đúng hơn là thật lòng quan tâm đến Mạc Du Uyển.
Vì một người đàn ông ngoại tình một lần, ắt hẳn sẽ có lần thứ hai và rất nhiều lần sau đó.
“Thôi không cần nói qua nói lại nữa, chúng ta không đồng ý mối hôn sự này, con đừng mơ tưởng đến việc chúng ta sẽ chấp nhận một đứa con rể như Âu Dương Tư…!”
Mạc Du Uyển khóc lớn, cô ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Mạc Ái Ly để cầu xin một lần nữa, nếu cô ta không cưới được Âu Dương Tư thì cuộc đời của cô ta sẽ chấm dứt mất…
“Em cầu xin chị mà, chị giúp em một lần này thôi được không? Con em không thể không có cha, em xin chị hãy cầu xin cha mẹ giúp em với! Em chưa từng xin chị bất cứ chuyện gì, nhưng lần này em sẽ chất mất đấy, em không chịu được đâu chị…!”
Mạc Ái Ly đỡ Mạc Du Uyển ngồi lên ghế nhưng em cô cứ nhất quyết phải quỳ cho đến khi cô đồng ý thì mới thôi…
“Nếu hai người kết hôn với nhau, vậy sau này cuộc đời của em có sướng hay khổ thì em phải tự chịu lấy, em đừng bao giờ trở về đây than thở với cha mẹ bất cứ câu nào, em có đồng ý không?”
Mạc Du Uyển gật đầu lia lịa, cô ta vội vàng nắm lấy tay Mạc Ái Ly lặp lại câu đó thêm một lần nữa…
“Vậy chị cầu xin cha mẹ giúp em được không? Cầu xin họ tác thành cho chúng em với…”
Mạc Ái Ly nhìn cha mẹ của mình, cô cũng đành phải lên tiếng nói giúp Mạc Du Uyển một tiếng, bây giờ cách tốt nhất chính là để con bé phải tự nếm trải đau thương thì nó mới có thể trưởng thành và chín chắn lên được.
Lúc này dù có nói thêm bất cứ câu nào nữa thì Mạc Du Uyển chỉ nghĩ rằng gia đình đang quay lưng lại với mình, con bé sẽ nảy sinh suy nghĩ hận thù với tất cả mọi người…
“Cha mẹ cứ đồng ý với Du Uyển đi, sau này sướng hay khổ thì con bé tự chịu, bây giờ cha mẹ có nói thêm bất cứ điều gì đi chăng nữa thì nó nhất quyết không nghe đâu…”
Mạc Hà nghe Mạc Ái Ly nói thế nhưng ông vẫn không chấp nhận, ông lớn tiếng quát vào mặt cả hai con người dại dột đang hiện diện trước mặt…
“Cả hai đứa mày muốn cưới thì tự đi mà cưới, từ nay về sau Mạc gia không còn đứa con gái ngỗ nghịch như mày! Cút về Âu Dương gia của mày đi!”
Mạc Hà tức giận bỏ lên lầu trước, bây giờ chỉ còn mỗi Thôi Thanh Trúc là bật trưởng bối duy nhất còn ở lại đây, bà vô cùng thất vọng nhìn về bộ dạng thấp hèn của Mạc Du Uyển…
“Con ngu ngốc thật đấy! Sao con lại muốn kết hôn với một người để con quỳ rạp xuống cầu xin một cách thấp hèn như vậy hả?”
Thôi Thanh Trúc nói vậy để Mạc Du Uyển tự hiểu, nếu con bà và Âu Dương Tư thật sự kết hôn với nhau thì bọn họ đừng bao giờ mong rằng sẽ nhận được lời chúc phúc từ bà…
Mạc Ái Ly nghĩ có lẽ hôm nay cô cần phải nói chuyện riêng với cha mẹ mình nên cô khẽ quay sang nhìn Phong Cảnh Thần, sau đó nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn…
“Chúng ta ra ngoài một lúc nhé! Em có chuyện muốn nói với anh…”
Phong Cảnh Thần gật đầu, hắn nắm tay Mạc Ái Ly để cả hai ra bên ngoài hít thở không khí trong lành.
Trước khi rời đi cô cũng không quên dặn dò hai người kia…
“Nếu anh thật sự yêu thương Mạc Du Uyển thì đỡ con bé ngồi dậy đi, đừng lộ ra bản tính khốn nạn sớm như thế!”