Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 39: 39: Vùng Đất Phước Lành



“Tân nương đẫm máu A Tú.” Vệ Ách thình lình lên tiếng trong bầu không khí ngột ngạt: “Cổ không trở thành thần bảo hộ?”
Rõ ràng là suy đoán, nhưng giọng điệu của thanh niên tóc bạc lại là khẳng định.
Cả nhóm người cục kiểm soát của tổ trưởng Vương còn chưa lên tiếng thì hai đạo sĩ phủ Thiên Sư đã khuyên bảo Vệ Ách tin tưởng sư huynh nhà mình trước đó, bỗng mở to mắt ngạc nhiên bật thốt lên: “Sao cậu biết tân nương đẫm máu A Tú chưa ký khế ước? Cậu cũng biết phương pháp bói toán ngũ hành và bát quái của trường phái Đạo giáo của chúng tôi à? Cậu cũng đi tu rồi?”
Bầu không khí ngột ngạt đột nhiên bị phá vỡ.
Vệ Ách đột nhiên bị bảo đi tu nhìn hai tiểu đạo sĩ với vẻ mặt vô cảm.
Hai người tự dưng thấy lạnh lẽo, thảng thốt lùi về phía sau một bước.
Giải Nguyên Chân còn chưa kịp làm sư huynh dạy bảo lại sư đệ thì người phụ trách phòng liên lạc đã nhịn không được che mặt, vỗ mạnh bả vai hai tên ngốc này, đau lòng nói: “Không phải người ta biết bói toán, mà người ta…!có đầu óc!”
Hai đạo sĩ ở phủ Thiên Sư vừa mới xuống núi ngượng ngùng nở nụ cười.
Hai người họ vừa lên đã bán sạch sẽ tình cảnh của cục kiểm soát.

Tạm thời không đề cập tới việc Giải Nguyên Chân về phủ Thiên Sư sẽ bẩm báo sư trưởng, gia tăng chương trình học đạo lý đối nhân xử thế cho các đệ tử.

Vương Hạ Hà bất đắc dĩ đưa một bản báo cáo khác cho Vệ Ách.
Tiêu đề của báo cáo này là:.
Vệ Ách mở báo cáo điều tra, sự kiện quỷ quái đầu tiên là sự xuất hiện quy mô lớn của “đèn lồng máu” 09-34 ở thành phố X phía Nam quận Phúc Kiến, có 1785 người đã biến thành xác cho giá đèn.
Kèm theo đó là hai hình ảnh.
Hình 1 là một người dân đang hoảng loạn, đầu bị cố định, trên vai mỗi người khiêng một ngọn đèn đỏ rực, đám người xung quanh bị đèn đỏ đuổi theo bỏ chạy tán loạn.
Hình 2 là một ngọn đèn đầu người chảy máu ròng ròng trợn mắt đặt trên một thi thể không đầu.
Ngay sau đó, trang thứ hai của hồ sơ là báo cáo quỷ quái về cửa sông quận X trong bờ biển Phúc Kiến, xuất hiện con hến quỷ ngậm người, nuốt xương nhả thịt, làm hơn trăm ngư dân bị thương.

Hiện nay thị trấn này đã tạm dừng ra biển, ngư dân đánh bắt gần biển sẽ bị rút về phía sau 3 km.
“Chúng tôi không dám công bố với bên ngoài.” Vương Hạ Hà nói: “Nhưng kể từ tháng 6 năm ngoái, tốc độ khôi phục quỷ quái ở toàn bộ khu vực Phúc Kiến không ngừng tăng nhanh.

Hơn nữa chúng tôi nghi ngờ rằng quỷ quái khôi phục ở nam Phúc Kiến sẽ ảnh hưởng đến bắc Phúc Kiến và tây Phúc Kiến, nếu những khu vực nghiêm trọng nhất ở nam Phúc Kiến không bị trấn áp, chỉ sợ một cái tác động dẫn đến nhiều cái.”
Vệ Ách đặt một tay lên đầu gối, mặt không chút thay đổi lắng nghe, đột nhiên ngắt lời tổ trưởng Vương: “Còn bao lâu nữa?”
Tổ trưởng Vương ngớ người.
Lời này của Vệ Ách, rõ ràng là định đến chỗ tân nương đẫm máu A Tú ngay bây giờ.
Vương Hạ Hà là tổ của đội lãnh đạo mười người trong cục kiểm soát, đủ loại người chơi ông đã từng gặp qua.

Có người giống như Giải Nguyên Chân, Đường Tần, vừa nghe cần giúp đỡ là lập tức tới ngay, cũng có người vượt phó bản xong liềm cảm thấy địa phương có quỷ quái chuyển thành thần, không phải mình thì không được thành ra chào giá trên trời và các loại điều kiện với chính phủ.
Thoạt nhìn Vệ Ách có vẻ thờ ơ, không ngờ khi cần cậu giúp đỡ lại dễ nói chuyện như vậy.
Thậm chí còn không hỏi về khoản trợ cấp chính thức của cục kiểm soát khi mời người chơi giúp đỡ mà đã muốn đi luôn rồi.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu sống ba năm trong cấm địa người sống, khi ra ngoài điều đầu tiên cậu hỏi là vì sao cục kiểm soát lại không mở rộng phạm vi học tập phong tục tập quán, đề cao tỷ lệ sống sót của dân chúng chứ không phải bản thân…!Xét cho cùng vẫn là một đứa trẻ tốt.

Vương Hạ Hà không nói thêm gì nữa, chỉ càng cảm thấy áy náy vì ba năm qua không thể tìm kiếm và giải cứu người sống sót trong cấm địa.
Chỉ có điều người người phụ trách liên lạc ở bên cạnh liếc nhìn bộ đồ dính đầy máu của Vệ Ách vẫn có hơi do dự hỏi: “Cũng không vội lắm, chúng ta về căn cứ trước đi, làm chuẩn bị xong lại đi.”
“Đi giải quyết trước.” Vệ Ách thẳng thừng nói.
Cả nhóm tổ trưởng Vương còn chưa kịp nói điều gì, cậu đã dựa vào vách tường, quay đầu về phía ô cửa sổ nhìn xuống qua lớp kính.
“Các người đã từng đến Phúc Kiến chưa?” Thanh niên tóc bạc nói một câu không đầu không đuôi, cậu nghiêng đầu hạ mi mắt nhìn núi sông Phúc Kiến lướt qua bên dưới.
“Tôi đã quên.” Cậu nói.
Ba chữ vô cùng đơn giản vừa dứt, mọi người trong khoang máy bay đều im lặng.

Một người bị nhốt trong cấm địa người sống ba năm, lúc ra ngoài lại thành ra thế này, thật không biết nên nói gì cho phải.

Trong khoảng lặng, tổ trưởng Vương ra dấu tay, bảo trực thăng quay hướng, bay về phía phát hiện tân nương đẫm máu.
Lúc này đã gần chạng vạng, sắc trời nhá nhem tối.

Khi trực thăng bay qua dãy núi có thể thấy rõ có những ánh đèn đỏ thắp lên giữa thành phố và nông thôn.
Đó chính là quỷ “đèn máu đầu người” mà Vệ Ách từng thấy trong phó bản.
Những chiếc đèn lồng đó ở rất xa không trông thấy rõ bộ dáng đầu người, nhưng ánh sáng đo đỏ khiến ngọn núi, làng mạc và thành phố vốn nên đẹp đẽ trở nên âm u, rùng rợn quỷ khí lay động làm cho người ta sởn gai ốc.

Khi chiếc trực thăng bay qua, đám lồng đèn đầu người nhấp nhô như một con rắn máu trong núi, đuổi theo chiếc trực thăng.
Cũng may tốc độ trực thăng nhanh hơn mấy thứ quỷ quái này, chúng nó chỉ nhấp nháy đuổi theo một lát đã bị kéo ra một khoảng cách xa.
Nửa tiếng sau.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trong tiếng ù ù của máy bay trực thăng đã đến lưu vực sông Long Khê ở phía nam Phúc Kiến.

Trong thời kỳ Nam Bắc triều, nếu các thế lực hùng mạnh muốn đóng quân ở Phúc Kiến, trước tiên phải đóng quân trên sông Long Khê, canh giữ phòng thủ bên ranh giới của dòng sông, lấy liễu làm doanh trại.

Do đó, nó còn được gọi là “sông Liễu Doanh”.

Nhìn từ trên cao, một con sông xanh uốn lượn như một con rồng đang nằm xuyên qua núi nghèo Phúc Kiến.
Có lẽ là do tân nương đẫm máu A Tú tọa trấn.
Ở đoạn sông Long Khê này, không có đèn lồng đầu người trên đỉnh núi.
Chỉ thấy trong khe núi, một vịnh nước sông xanh biếc chảy qua sơn động, đột nhiên chuyển thành màu máu, dưới màn đêm chiếu rọi hẻm núi được chiếu sáng một cách lạ thường ảo diệu.
Bên khe núi, có một chiếc trực thăng khác đậu trên một ngọn đồi, trên ngọn đồi đã dọn sạch một khoảng trống nhỏ, dựng một chiếc lều trại, đèn pha rọi sáng cả ngọn đồi, từ xa đã có thể nhìn thấy.

Khi chiếc trực thăng mà bọn Vệ Ách từ từ đáp xuống, mọi người trong doanh trại lần lượt chào hỏi.
Người dẫn đầu là người quen.
Buộc cao tóc đuôi ngựa gọn gàng, áo jacket có khả năng leo núi chính là Đường Tần cùng Vệ Ách và Giải Nguyên Chân đột phá từ đường trong phó bản “hương hỏa Mân Nam”.

Hóa ra sau khi cô thử nói chuyện với “A Tú” thất bại, vốn đã rời đi phải quay về căn cứ phân cục, kết quả nửa đường nghe nói đã tìm được Vệ Ách bèn thúc giục người cục kiểm soát nhanh chóng quay đầu rồi vòng trở về.
Thấy Vệ Ách không có việc gì, Đường Tần rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiến lên, cảm ơn Vệ Ách đã cứu cô một mạng trong phó bản.
“Cần gì hay không hiểu cứ tìm tôi.” Đường Tần nói, áo jacket màu cam trên người cô đã lấm tấm nước, phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn pha: “Tuy tôi không thần thông quảng đại như đạo trưởng Giải, nhưng tôi biết bí văn cắt giấy hành tẩu giang hồ của Liễu phái, chốc nữa tôi sẽ sắp xếp một bản gửi cho cậu.”
Giải Nguyên Chân và hai sư đệ sau lưng anh nghe thấy Đường Tần muốn chia sẻ “bí văn cắt giấy hành tẩu giang hồ của Liễu phái” thì có hơi kinh ngạc nhìn cô.
Vệ Ách cũng không biết “bí văn” của những nghệ nhân kỳ ba này quan trọng và quý giá cỡ nào, cậu không thấy vẻ kinh ngạc của nhóm người Giải Nguyên Chân sau lưng mà chỉ gật đầu.
Với thói quen trong không gian vô hạn, đây coi như trả xong ân tình.
Khi nói chuyện, tổ trưởng Vương Hạ Hà, người phụ trách văn phòng liên lạc đã hỏi tình hình cụ thể với chuyên viên trại đóng quân ở đây.

Sau khi hỏi xong, sắc mặt hai người không khỏi có chút ngưng trọng đều có chút may mắn khi Vệ Ách kiên trì muốn lập tức chạy tới mời quỷ hóa thần.
Hiện tại cục kiểm soát mới đưa ra tổng kết từ việc quỷ quái khôi phục, từ thấp đến cao: Cấp thứ âm, cấp chính âm là quỷ quái bình thường.

Cấp thứ si, cấp chính si là quỷ quái mạnh mẽ.

Cấp thứ huyết, cấp chính huyết là quỷ quái cao cấp.

Sau đó tăng lên đó là cấp thứ lệ, cấp chính lệ mức độ “quỷ thần” vô cùng kinh khủng.
Quỷ quái tới cấp huyết thì đối với 99% người chơi cũng đã là boss phó bản trăm chỗ chết không đường sống.
“Quỷ thần” có thể gọi là một cấp tai họa khó giải quyết.
Tân nương đẫm máu A Tú tách khỏi thần thai đã không còn là “Tử Mẫu Liên Thần Quỷ” nữa, nhưng bản thân cô là một trong mười ba tân nương lại vượt qua giới hạn của “tân nương”, bởi vậy còn giữ lại chút khí thế của “quỷ thần”.
Kết quả là sau khi cô đến hiện thực, những ngọn núi xung quanh và các sinh vật dưới sông đều bị nhiễm quỷ khí mạnh mẽ, có xu hướng xuất hiện dị hóa.

Theo thời gian, sự ô nhiễm này ngày càng trở nên rõ ràng.

Các nhân viên kiểm soát đóng quân tại đây đã vớt thử mấy con cá bị dị hóa từ dưới sông lên, chúng đều trở thành cá ăn thịt.
Nếu không phải tân nương đẫm máu A Tú đã tự cố gắng hết sức kiềm chế ảnh hưởng của mình trong một cái vịnh nhỏ hẹp, phạm vi ảnh hưởng có lẽ sẽ càng rộng lớn hơn.
Quỷ thần không phải cố ý, đả thương người không phải bản ý, nhưng sự tồn tại của họ đã là một sự ô nhiễm và bóp méo khủng khiếp.

Nếu không nhanh chóng ký khế ước với tân nương đẫm máu A Tú càng sớm càng tốt, chuyển quỷ thành thần, e rằng kế tiếp ngay cả chuyên viên đóng quân trên đỉnh núi cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Vệ Ách giẫm lên đất đỏ trên đỉnh núi nghèo ở vịnh Long Khê, nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Vương Hạ Hà và chuyên viên doanh trại.

Cậu nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện một ít “rêu máu” trông như mạch máu và dây thừng đã bắt đầu mọc trên tường của hẻm núi.

Hai tiểu đạo sĩ cùng đến đây với Giải Nguyên Chân hiển nhiên có nhận thức hơn người bình thường, khi trên trực thăng còn ngơ ngơ vừa đến đây đã nghiêm túc.
“Sư huynh.” Một tiểu đạo sĩ hạ giọng: “Vị tôn chủ này dường như bị lẫn lộn với thứ gì đó.”
Giải Nguyên Chân khẽ phất tay, suỵt một tiếng, ý bảo sư đệ đừng thảo luận chuyện quỷ quái rồi anh nhìn về phía hang đá bên kia sông, cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Đường Tần đứng bên cạnh họ, cũng nói rằng sương máu nặng hơn khi cô ấy đến vào ban ngày.
Lúc này, chỉ có Vệ Ách mới có thể vào hang đá mời tân nương đẫm máu giáng thế.
Chuyên viên cục kiểm soát ở đằng kia đã lấy áo jacket và giây thừng cứu sinh cho Vệ Ách.
Vệ Ách cúi đầu điều chỉnh dây thừng trên người.
Mái tóc bạc dài xõa xuống bên vai, ngọn đèn pha của trại chiếu vào bên hông, ánh sáng như tuyết chiếu vào một bên mặt, cổ và vai của cậu.

Xương quai xanh trắng lạnh dính chút máu, được thân đối xanh đậm tôn lên như tranh cổ loang lổ.

Nhân viên công tác bên cạnh nhịn không được len lén chụp một tấm ảnh cậu vội vã cả đêm mạo hiểm xuống hẻm núi.
Trong lòng tự nhủ, người chơi tiềm năng cao mới xuất hiện đang bị tranh cãi trên diễn đàn rốt cuộc có máu lạnh và làm mấy việc cực đoan hay không, toàn là nói nhăng nói cuội.
Nếu cậu máu lạnh thật thì tại sao còn trực tiếp chạy tới đây khi mình mẩy đang đầy vết thương chứ?
“Một là trò chuyện, hai là chiếu sáng khẩn cấp.” Sau khi Vệ Ách chuẩn bị sẵn sàng, người phụ trách phòng liên lạc đưa một chiếc bộ đàm màu đen cho Vệ Ách, dặn dò: “Nếu cậu cần trợ giúp liền ấn nút màu đỏ.”
Vệ Ách nhét bộ đàm vào đai leo núi quanh eo rồi đi về phía trực thăng, chân dài giẫm lên giá hạ cánh, trực thăng hạ xuống trong khe sông dần tới gần động sương máu đối diện.
Khác với mấy lần không công mà lui trước đó.

Lúc này, ngay khi máy bay trực thăng của Vệ Ách đến gần, màn sương mù đẫm máu tràn ngập sông và thung lũng núi liền tản ra hai bên trái phải, nhường ra một con đường rộng rãi —— theo lời của hai sư đệ đạo sĩ để hình dung, chính là còn lồng lộn hơn nhiều so với lần sư huynh Giải nhà họ bay đến Vân Nam mời tộc người A Xương làm thần bảo hộ.
Chờ đến khi tới gần cửa hang, một tay Vệ Ách kéo dây thừng, một tay xách ba lô leo núi màu đen cục kiểm soát đã chuẩn bị sẵn, giẫm lên giá máy, đạp một cái rồi trực tiếp chộp lấy sợi dây thừng quăng tới cửa hang đối diện.
Cậu vừa bước vào cửa hang đá ẩm ướt lạnh lẽo, sương máu sau lưng đột nhiên khép lại.

Trái tim các chuyên viên cục kiểm soát trên đỉnh trực thăng đối diện lập tức nhấc lên cao.
“Sẽ không sao chứ? Sư huynh.” Một sư đệ nhỏ giọng hỏi: “Tôn chủ này sát khí rất nặng, cậu ấy có thể áp chế được sao?”
Giải Nguyên Chân không nói gì, vẫn toát mồ hôi vì Vệ Ách.
Trong hang đá trong núi, sau khi sương máu khép lại, trước mắt Vệ Ách lập tức tối sầm lại.

Cái lạnh của hang đá ập tới, nhưng ngay khi chạm vào da thịt của Vệ Ách liền bị xiềng xích sắt gỉ đỏ trong máu thịt và tượng thần quỷ quái cắn nuốt.

Trong lúc mơ hồ, thậm chí Vệ Ách còn có thể cảm nhận được sự thèm ăn với cái lạnh trong sơn động của bức tượng do Chủ Thần hóa thành.
Vừa suy nghĩ Vệ Ách đã hiểu vì sao trong phó bản hương hỏa Mân Nam, Chủ Thần lại thay thế thân phận của “Thần Lang Quan hộ gia ban phúc”.
—— Chủ Thần, có thể hấp thu quỷ quái để chữa lành vết thương.
Tượng đá do Chủ Thần hóa thành trong máu thịt mơ hồ có khuynh hướng muốn thoát ra khỏi cơ thể Vệ Ách cắn nuốt tân nương đẫm máu A Tú.
Một tay Vệ Ách cầm đao một tay xách túi leo núi, cụp mắt xuống không chút do dự dồn sức điều khiển xiềng xích sắt đỏ rỉ sét trong cơ thể, trấn áp vững chắc tượng thần đã khảm vào máu thịt.
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng xương trắng vỡ vụn khiến người ta sởn gai ốc vang lên.

Hang động tối om, hai bên vách đá đỏ rực máu, mặt đất trải một lớp xương trắng, dường như cảm nhận được xương trắng trên mặt đất chắn đường của Vệ Ách.

Sương máu tràn ngập hang động kéo lê mấy thứ trên mặt đất, quét sạch một con đường sạch sẽ không còn sỏi đá cho Vệ Ách.
Cuối con đường đầy xương, Vệ Ách gặp được tân nương đẫm máu A Tú của ngày hôm nay.
Y không còn là bộ dáng cồng kềnh xấu xí trong quan tài máu.
Cơ thể y đã trở lại bình thường.
Một nửa y khảm vào vách đá như tôn thần vừa giáng thế được một nửa lại bị ép dừng lại.
Chiếc váy cưới đẫm máu buông thõng từ tảng đá vỡ vụn, sương đen bốc lên từ mép váy cưới, màn sương máu quấn quanh y, lượn múa chập chờn, lờ mờ hiện ra bóng cuống rốn “Tử Mẫu Liên Thần Quỷ” đang nhảy múa.
Có lẽ chính khí vận còn sót lại của “Tử Mẫu Liên Thần Quỷ” mới khiến y sát khí quá nặng, khó có thể giáng thế.
Vệ Ách bước vào, tân nương đẫm máu A Tú trong tảng đá vỡ một nửa quay đầu lại, mở lời trước:
“Ân nhân, xin hãy mượn cho ta một danh hiệu.”
Vệ Ách khẽ gật đầu lấy ra những thứ đã được cục kiểm soát chuẩn bị sẵn từ trong chiếc túi leo núi.
Một mâm cỗ bằng gỗ gụ, một chồng sáu miếng bạc kim và một sợi dây treo bùa để lập khế ước.
Đồ vật nhìn như đơn giản, nhưng khi đến mời quỷ xuống núi, chuyển quỷ thành thần thì vật sử dụng không phải vấn đề lớn mà quan trọng là —— ai, đến làm “danh hiệu” này.
Cái gọi là “danh hiệu” còn gọi là “khế ước tên”.
Đó là người phàm dựa vào nhân quả, công đức của bản thân đạt thành ước định với quỷ quái.

Cấp bậc của quỷ càng thấp thì cần ít nhân quả và công đức hơn, nhưng cấp bậc càng cao thì lại càng cần nhiều nhân quả và công đức.

Trước đó, chưa từng có ai lập khế ước với “quỷ thần”.
Hiện tại, tân nương đẫm máu A Tú muốn mượn việc Vệ Ách đã trảm đứa bé quỷ, xét xử họ Hồ thổ lâu và có ân tình với mình để áp chế khí vận còn sót lại của Tử Mẫu Liên Thần Quỷ.
Không chỉ cả nhóm Giải Nguyên Chân và Vương Hạ Hà lo lắng! Tân nương đẫm máu A Tú cũng cho rằng nhân quả của Vệ Ách muốn chấn nhiếp Tử Mẫu Liên Thần Quỷ còn sót lại trên người mình cũng miễn cưỡng như thường.
Chỉ là y đã thành quỷ, trước khi chuyển hóa thành thần, quỷ nhìn phải trái khác biệt với người sống, hết sức máu lạnh thờ ơ.
Tuy biết Vệ Ách muốn trợ giúp mình cũng không dễ dàng gì nhưng cũng không có dấu hiệu ngăn cản.
Trong nháy mắt, Vệ Ách đã buộc một đầu của sợi dây bùa hộ mệnh ký kết khế ước vào nửa bên mặt của pho tượng mặc áo máu, một đầu còn lại đặt ở gỗ lim trong khay.

Còn cậu cầm lấy sáu bạc kim rồi quẹt diêm lập tức thay mặt người dân Phúc Kiến hỏi tân nương đẫm máu A Tú có chịu nhận một nén hương và xua đuổi tai ương hay không.
Sau khi nhận được câu trả lời của tân nương đẫm máu A Tú, Vệ Ách đốt sáu miếng bạc kim, đặt nó lên khay gỗ gụ.
Lấy sáu miếng bạc kim đã thỏa thuận này làm đầu mối, đốt sợi dây đã ký kết khế ước.
Ngọn lửa tới gần sợi dây, nhưng cả nhóm Giải Nguyên Chân và Vương Hạ Hà lại không biết rằng, “danh hiệu” bình thường tương ứng với quỷ quái, chỉ cần xem nhân quả hoặc công đức có đủ hay không, nhưng hung sát quá nặng lại liên quan đến “quỷ thần” thì còn phải xem một chuyện khác, đó chính là —— “mệnh cách”!
Nếu người đến làm “danh hiệu” có mệnh cách quá nhẹ, không gánh chịu nổi số mệnh tương ứng với “quỷ thần” thì vẫn sẽ thất bại như bình thường, thậm chí là mất mạng.
Sáu bạc kim bốc cháy đốt dây của sợi dây ký khế ước, ngọn lửa bùng lên, tàn ảnh quỷ quái Tử Mẫu Liên Thần Quỷ nhảy múa quanh thân tân nương đẫm máu A Tú bỗng lao về phía Vệ Ách như bầy rắn.
Song ngay sau đó, ngọn lửa bùng lên dữ dội.
—— “danh hiệu” do Vệ Ách đích thân đốt sáu bạc kim, dĩ nhiên so với tân nương đẫm máu A Tú vốn là mệch cách của Tử Mẫu Liên Thần Quỷ còn nặng hơn, thế cho nên sáu bạc kim phừng lên dây ký kết khế ước liền bị đốt cháy đến ngọn! Những tàn ảnh cuống rốn vốn ẩn hiện, nhất thời giống như con rắn chết đều rơi lốp bốp xuống đất.
Bên ngoài hang động, máu sông lập tức sôi trào.
—— —— ——
Khi máy bay trực thăng của cục kiểm soát bay đến đỉnh núi Long Khê thì trong thành thị phía nam Phúc Kiến đang đồn ầm lên.

Sau khi vượt phó bản, hệ thống thần linh bảo hộ một phương chậm chạp không cập nhật, vì thế liền có tin đồn rằng, sau khi Vệ Ách ra phó bản không bao lâu do bị thương nặng mà đã chết rồi.

Còn tân nương đẫm máu A Tú lại quá hung sát, không ai có thể xứng đáng đi mời “quỷ thần” chuyển “danh hiệu”.
Không ai xứng đáng đảm nhận “danh hiệu” này, quỷ quái không thể chuyển hóa thành thần linh.
Vậy không phải vượt ải vô ích rồi sao?
Không chỉ vượt ải vô ích mà còn nhiều thêm mấy tôn quỷ quái khủng bố.
Danh sách chuyên viên tổ tinh anh chính thức của cục kiểm soát đã lâu không cập nhật, càng làm cho lời đồn chuyện bịa như thật này thêm xác thực.
Nhất thời lòng người cả khu vực phía nam Phúc Kiến đều hoảng sợ.
Hoàng Tố Cần là một nhân viên văn phòng 996 bình thường ở thành phố X miền nam Phúc Kiến.
Mấy tháng gần đây, tần suất xuất hiện đèn lồng đầu người của thành phố X ngày càng cao hơn.

Trong khi đó, các chuyên viên cục kiểm soát và người chơi ổn định canh giữ ở đây ngày càng sốt sắng hơn.
—— nếu không phải như thế thì cũng không đến mức khu thành Nam cấm địa người sống bị hỏng camera giám sát lại thiếu người sửa chữa.
Tuy rằng cục kiểm soát đã cố gắng hết sức để ổn định tình hình nhưng mưa gió sắp ập tới vẫn khiến người ta thấy vô cùng ngột ngạt.

Sau khi tan việc Hoàng Tố Cần ngồi tàu điện ngầm trở về nơi ở, nhìn ai cũng là vẻ mặt căng thẳng.

Thậm chí có mấy người còn đang tranh cãi về việc “Vệ Ách rốt cuộc có bị sao không”, “Thần bảo hộ có thể chuyển hóa thuận lợi hay không” tới mặt đỏ tới mang tai.
Hoàng Tố Cần không dám thảo luận những chuyện này lại càng không dám nghĩ tới những chuyện này.
Sau khi tàu điện ngầm đến nhà ga, cô vội vã rời khỏi lối đi ngầm cùng những người khác.

Khi đến nhà kho màu đỏ của tàu điện ngầm, Hoàng Tố Cần theo thói quen rùng mình, trong lòng biết cửa ải khó khăn nhất của ngày hôm nay đã tới.
Sau khi tan sở còn một chặng đường dài để ra khỏi tàu điện ngầm.
Đèn lồng đầu người không xuất hiện trên tàu điện ngầm nhưng có thể xuất hiện trên đường.
…! Đừng nghĩ đừng nghĩ đừng nghĩ! Hoàng Tố Cần cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi, liều mạng nhớ lại các quy tắc an toàn được đề cập trong sổ tay an toàn công dân của cục kiểm soát, đừng nghĩ tới quỷ, càng nghĩ càng dễ xuất hiện ở bên cạnh.
Chỉ có điều, Hoàng Tố Cần còn chưa đọc hết mười hai quy tắc an toàn trong đầu, một tiếng thét chói tai hoảng sợ liền truyền tới từ phía trước.
Từ khóe mắt của Hoàng Tố Cần, cô trông thấy một ánh sáng nhuốm máu âm u chiếu lên vai của một nữ công nhân ở bên cạnh mình.

Trái tim cô đập lỡ một nhịp, cô còn chưa kịp chạy trốn đã thấy mặt đất phía trước mình cũng tỏa ra ánh sáng đỏ thăm thẳm!
Đèn lồng đầu người vốn là quỷ quái xuất hiện trước khi phó bản Mân Nam ra đời.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, tuy đã vượt phó bản hương hỏa Mân Nam, nhưng chưa từng trấn áp hoặc giải trừ nó!
Đừng quay đầu, đừng quay đầu! Chạy mau!
Ý nghĩ sợ hãi bùng lên trong đầu, Hoàng Tố Cần kiềm chế phản ứng bản năng quay đầu lại, nhấc chân chạy về phía khu dân cư.

Ở cổng khu dân cư có một trận pháp do chuyên viên cục kiểm soát bố trí, chỉ cần cô chạy đến đó là an toàn.
Song Hoàng Tố Cần còn chưa kịp cất bước thì chiếc đèn lồng đầu người thứ hai đã rơi xuống vai cô.
Mà trước người cô, một người đàn ông mập mạp không kìm nén được phản ứng bản năng của mình đã bị đèn lồng quỷ “đổi” đầu.

Chiếc đèn lồng đỏ rực đè lên đầu vai của người đàn ông béo rơi xuống dưới chân Hoàng Tố Cần.
“Á á á ——”
Giữa những tiếng hét kinh hoàng, đèn lồng đầu người từng chiếc từng chiếc xuất hiện.
Hoàng Tố Cần có thể cảm giác được hai chiếc đèn lồng đầu người trên hai vai mình đang hấp thu dương khí của mình.

Cô dốc cả sức tiến về phía trước nhưng cơ thể cô ngày càng lạnh lẽo và nặng nề.

Chiếc đèn lồng đầu người thứ ba lờ mờ bay về phía cô ——
Chiếc đèn lồng đầu người thứ ba đáp xuống đỉnh đầu Hoàng Tố Cần, ngay khi cô đang tràn đầy tuyệt vọng, chiếc đèn lồng đầu người trên vai cô đột nhiên vỡ ra thành một mảnh da người xẹp lép giống như một chiếc túi rách rơi xuống!
Lúc đầu, Hoàng Tố Cần còn tưởng là chuyên viên cục kiểm soát đến.
Nhưng ngay sau đó, cô liền mở to hai mắt.
Đột nhiên, bóng đỏ của những “tân nương” xuất hiện trên đường phố! Những tân nương thổ lâu xuất hiện trong phó bản “mối thù nợ máu”, lúc này đều đeo mặt nạ sắt của quỷ dữ, nhưng họ lại mặc xiêm y vàng óng tràn ngập một loại khí vận khó giải thích.
Các y đều ngậm khóa sắt trong miệng nhanh chóng băng qua đường!
Người họ Hồ thổ lâu từng dùng khóa sắt trói họ lại, giờ đây lại trở thành pháp khí trấn quỷ xua đuổi âm binh.
Nơi nào các y đi qua, đèn lồng đầu người đều rơi xuống.
Dường như đèn lồng đầu người cũng cảm nhận được mối đe dọa nào đó, chúng lần lượt tách ra khỏi người sống, hướng về phía những “tân nương” ngậm khóa sắt trong miệng.
Chỉ có điều vào lúc này, trên bầu trời thành thị đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói lóa.

Ánh sáng rực rỡ chính là nguồn gốc của khóa sắt trong miệng các tân nương.
Lại thấy —— trên đầu vô số tân nương ngậm khóa, thình lình xuất hiện một pháp tướng thần bảo hộ mặc váy cưới thêu chỉ xanh vàng, mũ mão vòng tay vàng.

Khi các “tân nương” giằng co không dứt với đèn lồng đầu người, pháp tướng thần bảo hộ khoác váy cưới thêu chỉ xanh vàng đột nhiên mở mắt ra, tất cả đèn đường ở địa điểm quan trọng về phong thủy ở khu vực miền nam trung Phúc Kiến chợt xuất hiện từng bàn tay trắng nõn hư ảo của phụ nữ.
(*) “Pháp tướng” là một thuật ngữ Phật giáo chỉ hình tướng của tất cả các pháp, bao gồm cả thể tướng (bản chất) và nghĩa tướng (ý nghĩa).

Đôi tay của phụ nữ từ trên trời đưa ra, mỗi tayđều giữ một bảo nến.
Nơi bảo nến tỏa sáng, đèn lồng đầu người không tự chủ được bị hấp phụ về phía cột đèn đường, hoàn toàn treo cổ trên cột, không thể động đậy nữa!
” —— thần, thần bảo hộ, xuất hiện!”
Tiếng reo mừng trong nước mắt liên tiếp vang lên.
Lúc này trang web chính thức của cục kiểm soát đã cập nhật danh sách tên của các thần bảo hộ và mười ba vị thần bảo hộ đã thêm vào khu vực Phúc Kiến.
Bảo vệ một vùng đất, trấn giữ cả vùng bình an.
Phong danh —— Huyết Chân Thập Tam Nguyên Quân hiển linh bảo hộ Phúc Kiến an yên!.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.