Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 29: Châu chưa ngủ dậy là vì có một đêm tuyệt vời?



Những ngày Châu Giang Hành đi công tác, buổi chiều trợ lý sẽ đến thay anh.

Đồ đạc trong nhà nhiều lên bằng một cách thần kì nào đó, thoạt đầu Đường Uông còn lấp liếm nói rằng mình đặt hàng về, nhưng nếu tiếp tục như thế thì chuyện này cũng chẳng giấu giếm được bao lâu.

Một buổi chiều hôm nào đó, Dụ Doãn vốn nói mình tăng ca lại bất chợt trở về nhà, làm Đường Uông với người trợ lý đang chuyển đồ giật bắn người.

Người bị dọa cũng bao gồm luôn Dụ Doãn, nhìn mặt chú trông còn hết hồn hơn cả cậu con trai.

“Ba… ba nhỏ, sao ba lại về rồi ạ?” Đường Uông lắp bắp hỏi, nói xong mới ngộ ra ba nhỏ cố tình quay về để đánh úp cậu.

Thấy trợ lý lúng túng không biết phải làm sao và người cha chỉ biết tròn mắt nhìn trợ lý Lư, Đường Uông vội vàng xua tay phân bua.

“Ba nhỏ, đây không phải là Châu Giang Hành, mà là trợ lý của anh ấy ạ! Mấy ngày nay Châu Giang Hành đi công tác nên mới bảo trợ lý đến đưa đồ cho con.”

“…” Dụ Doãn thở phào một hơi, suýt chút nữa đã tưởng lầm con trai mình bị thứ ất ơ nào đó lừa mất.

“Ngài họ Đào?” Sau khi biết rõ sự thật, Dụ Doãn mới đưa mắt quan sát người trợ lý trước mặt, thiếu quả quyết hỏi.

“Không ba ạ, đây là trợ lý Lư.” Đường Uông đáp thay.

“Họ Lư?” Dụ Doãn nhớ bên cạnh người nọ chỉ có một trợ lý Đào trẻ tuổi đi theo, xem ra chỉ là trùng tên thôi, chú cả nghĩ quá rồi.

Sau khi trợ lý rời đi, Đường Uông mới nhận ra được sự kì lạ của ba nhỏ, cậu không kìm được hỏi dò.

“Không có gì, ba biết một người trông hao hao trợ lý Lư nên tưởng là người ta ấy mà.” Thân phận của người kia rất đặc biệt, Dụ Doãn không muốn con trai mình biết quá nhiều.

Dạo này ba lớn rất bận nên bữa tối nay sẽ do Dụ Doãn đảm đương, rau cải Châu Giang Hành đưa tới vô cùng sạch sẽ, lúc lặt rau còn chả thấy mống sâu nào. Đồ ăn nấu xong dù không bỏ quá nhiều gia vị nhưng ăn vào lại ngọt miệng tươi ngon, Đường Uông cũng không có cảm giác buồn nôn nên ăn nhiều hơn bình thường một chút.

Sau khi xuống lầu đi dạo một vòng với ba nhỏ, Đường Uông mới bắt tay vào sự nghiệp học tập.

“Ngủ sớm đi con, ngày mai còn phải dậy sớm.” Dụ Doãn gõ cửa phòng nhắc nhở con trai.

Đường Uông bèn đáp “vâng”, sau đó thu dọn sách vở trên bàn, còn không quên nhắn tin cho Châu Giang Hành.

[Tiệm chè: Ngày mai phải dậy sớm làm tình nguyện viên, tôi ngủ trước nhé.]

Đoán chừng công tác quá bận rộn nên Châu Giang Hành không trả lời nhanh như mọi khi, những lúc thế này thường phải đợi hai, ba tiếng nữa, Đường Uông cũng không chờ anh mà tắt đèn đi ngủ luôn.

Sáng hôm sau, khi trời chỉ vừa tờ mờ sáng, chuông báo thức đã reo vang đánh thức Đường Uông.

Lúc ở trường cậu còn chưa dậy sớm thế này bao giờ, Đường Uông nằm ì trên nệm không muốn cựa quậy, rề rề cầm điện thoại chơi một hồi chứ chưa dậy hẳn.

Qua một đêm rồi mà Châu Giang Hành chẳng thèm trả lời tin nhắn của mình.

“Lạ quá… anh ấy chưa bao giờ như thế cả…”

Đường Uông click vào Khoảnh khắc của Châu Giang Hành, trạng thái vẫn dừng lại tại bức ảnh chụp trà sữa ở sân bay.

Có lẽ… tối hôm qua Châu Giang Hành có một đêm tuyệt vời, thế nên mới không rảnh trả lời cậu?

Dẫu sao thì với địa vị cao vời vợt đó, chân anh có tàn tật đi chăng nữa thì vẫn sẽ có vô vàn cám dỗ vây lấy Châu Giang Hành, huống chi với gương mặt điển trai ấy, cho dù không biết thân phận thật sự của anh thì người ta vẫn đổ xô nhào tới, bản thân cậu không phải là một minh chứng đấy hay sao.

Đường Uông ném điện thoại sang một bên, nhanh chóng ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân, không nằm nướng thêm nữa.

Cậu nhìn bản thân trong gương, hai mắt đỏ hoe vì không ngủ đủ giấc, tóc tai bù xù vểnh hết cả lên, bờ môi tái nhợt đang bất mãn mím chặt.

Cậu bóp vùng thịt dưới cằm, rồi lại nhớ tới cái lần gặp được chàng thanh niên sở hữu gương mặt trái xoan xinh đẹp ấy. Cũng phải thôi, nhìn chán rồi thì dù có hứng thú nhường nào cũng chỉ đến thế là cùng, cậu chỉ hơn người khác một đứa nhóc thôi mà.

Đường Uông tức tối đánh răng thật mạnh, xong xuôi mới vác cái miệng còn tanh tưởi mùi máu đi ăn sáng.

Ăn xong lại cầm theo sữa đậu nành, được ba lớn đưa đến trường để tập hợp.

“Đường Uông!” Liêu Nguyên Tân bước xuống xe khách, cậu chàng bước nhanh tới chỗ cậu, đưa mắt quan sát một lượt rồi phán, “Hình như mập lên chút này, xem ra sức khỏe hồi phục cũng khá đấy chứ?”

“Cũng tàm tạm.” Đường Uông xách theo hai túi đậu nành nên chia cho Liêu Nguyên Tân một phần.

Biết thân thể Đường Uông không khỏe, Liêu Nguyên Tân cố ý giữ cho cậu chỗ ngồi đằng trước để không bị say xe, Đường Uông ngồi cạnh cửa sổ, có thể phóng tầm mắt nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

“Hôm nay hai chúng ta sẽ ghi chép thành tích với nhau, có chuyện gì mình sẽ làm thay cậu, chắc chắn sẽ để cậu khỏe khoắn lành lặn trở về nhà.” Liêu Nguyên Tân vỗ ngực đảm bảo.

Tình nguyện viên thống nhất mặc đồng phục giống nhau, đều là áo cộc tay màu xanh trắng có in logo của nhà tài trợ, chất liệu cũng khá thoải mái, chẳng qua có hơi mỏng, gió buổi sớm thổi tới là Đường Uông lại thấy lạnh.

Còn một chốc nữa mới tới giờ khai mạc, Đường Uông mặc áo khoác của mình vào, thò tay sờ sữa đậu nành còn nóng hổi trong túi.

Bàn bục đã được dựng sẵn, việc của bọn họ bây giờ chỉ là bày biện sản phẩm của nhà tài trợ ra và ghi nhận quy trình một lần nữa là xong.

“Để mình đi bưng nước lại đây, cậu ngồi đây kiểm tra lại danh sách xem có sai sót gì không nhé.” Liêu Nguyên Tân chủ động đảm nhận công việc khuân vác nặng nhọc.

Một lát sau, Liêu Nguyên Tân bê nước tới, đi cùng cậu chàng là Từ Văn mà lúc nãy ở trên xe Đường Uông không nhìn thấy.

“Đường Uông!”

“Sức khỏe của em thế nào rồi? Đi tụ họp sau khi kết thúc cuộc thi với bọn anh không?”

“Tụ họp ấy ạ?” Đường Uông hoàn toàn không biết chuyện này, “Em phải kiêng ăn nhiều thứ lắm, thà rằng không đi đỡ làm mọi người mất hứng thì hơn ạ.”

Liêu Nguyên Tân cũng phụ họa thêm vài câu, thế là Từ Văn chỉ đành từ bỏ.

“Hôm nay anh bận nhiều việc, Liêu Nguyên Tân giúp anh chăm sóc Đường Uông nhé, anh đã cam kết với chú chắc chắn phải xem chừng em ấy rồi.”

Liêu Nguyên Tân ngơ ngác gãi đầu đồng ý, đến khi hắn rời đi, cậu ta mới ngồi xuống bên cạnh Đường Uông hỏi chuyện.

“Từ khi nào mà cậu với Từ Văn thân nhau đến thế?”

“Đâu có, tại cách biểu đạt của anh ấy thôi.” Đường Uông lắc đầu, tay bắt đầu khui thùng giấy, lấy nước khoáng ra sắp xếp lên bàn theo như yêu cầu.

Hai người phân công với nhau theo trình tự một người đưa một người xếp, chẳng mấy chốc, hai thùng nước đã được bày gọn trên bàn đúng theo yêu cầu hướng nhãn hiệu ra ngoài.

“Nước suối này đắt thật, một chai như thế những mười mấy tệ, thà mua trà sữa uống còn hơn.” Liêu Nguyên Tân vừa nói vừa vặn nắp chai, “Hê hê, còn tình nguyện viên thì được uống miễn phí.”

Một hơi uống hết nửa chai xong, Liêu Nguyên Tân mới tắc lưỡi.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt, mua chai 2 tệ có phải tốt hơn không.”

“Chả hiểu luôn, trong khi Khoa Việt có nước suối 2 tệ mà, sản xuất thêm loại mười mấy tệ này làm gì, vị thì lại y chang nhau.”

“Khoa Việt? Nước này là của công ty họ à?” Đường Uông từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng nghe Liêu Nguyên Tân chê bai thì thình lình nghe được cái tên quen thuộc.

“Đúng vậy, nhà tài trợ kim cương cho cuộc thi Marathon lần này của chúng ta.” Liêu Nguyên Tân chỉ tay vào logo Khoa Việt to nhất trên đồng phục, “Tiền càng nhiều, hình in càng lớn.”

Nhắc tới Khoa Việt, tâm trí Đường Uông lại nghĩ đến Châu Giang Hành vẫn chưa có động thái nào trên WeChat.

[Tiệm chè: Thì ra các anh là nhà tài trợ cho cuộc thi Marathon lần này.]

Cậu lại gửi thêm một tin nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhận lại được gì.

Đường Uông ngẩng đầu nhìn mặt trời đã dâng lên cao, giận dỗi ném điện thoại vào lại trong túi.

Đã mấy giờ rồi mà còn chưa dậy, hôm qua kịch liệt đến nhường nào, hay là trai nước ngoài tốt hơn?

Tưởng tượng đến đó, Đường Uông giận dỗi xoay nước khoáng nửa vòng, dù cho đã cất công sắp xếp chỉnh tề ngăn nắp.

Không cho logo nhà anh hướng ra ngoài đấy.

Nửa tiếng sau, cuộc thi Marathon chính thức khai mạc.

Phóng viên của Đài truyền hình đều đang canh giữ ở điểm xuất phát, vạch đích được treo màn hình TV phát sóng trực tiếp, Đường Uông và các tình nguyện viên khác đều ngước mắt theo dõi tình hình.

Đầu tiên là ngài Phó thị trưởng lên nói vài lời, sau đó mới tới lượt nhà tài trợ kim cương cho cuộc thi lần này phát ngôn.

Đường Uông sửng sốt phát hiện rằng, cái người đáng ra đang nằm ở khách sạn xa hoa nào đó ở nước ngoài, và có lẽ còn đang ôm ấp anh chàng đẹp trai chân dài nào đó ngủ ngon lành lại xuất hiện trên màn hình vào lúc này.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.