Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 47: Xem không? Xem!



Cuối cùng Đường Uông không hôn, cũng không uống hết nửa bát canh còn lại, nhưng những món ăn lề đường kia lại trở thành hàng mẫu để Châu Giang Hành học nấu ăn.

Vào ngày tiệc sinh nhật diễn ra, Đường Uông cũng khỏi bệnh hoàn toàn, tuy Châu Giang Hành đồng ý cho cậu đi theo, nhưng anh lại chẳng nói rõ là khi nào, thế là ban ngày Châu Giang Hành quay về nhà cũ, tới buổi tối mới quay ngược về đón Đường Uông sang.

Ban ngày cậu ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức để chuẩn bị tham gia tiệc tối. Sau giờ cơm trưa, lễ phục cũng được đưa đến, Đường Uông đã ăn no nhưng mặc quần áo vào cũng không thấy chật bụng, cảm giác thoải mái hơn lần thử đầu tiên nhiều.

Đúng 6 giờ tối Châu Giang Hành đến đón Đường Uông, dưới lầu có một chiếc siêu xe cậu chưa thấy bao giờ, Châu Giang Hành đang đứng bên cạnh xe chờ cậu xuống.

“Em chào anh dâu ạ!”

Hai người còn chưa kịp nói gì, có một người trong xe nhanh nhảu chào hỏi với cậu đầu tiên.

Đường Uông nhìn về phía cửa sổ xe, một chàng trai trẻ ngồi ở ghế phó lái, ngạc nhiên thay, tướng mạo cậu trai này có phần tương tự với Châu Giang Hành.

“Em họ anh, Châu Thương.” Châu Giang Hành chủ động giới thiệu với Đường Uông, “Thằng nhóc này đi đâu cũng ồn ào.”

Nghe anh nói với chất giọng nhẹ bỗng, Đường Uông đoán quan hệ của hai người có lẽ cũng không đến nỗi, thế là cười gọi một tiếng “em họ”.

“Anh dâu ơi, chúng ta mau đi thôi, đến trễ khó lái xe vào lắm.” Châu Thương có làn da bánh mật, hai mắt đen láy sáng ngời, cậu nhóc còn thích cười, lúc cười lên sẽ thấy hai chiếc răng khểnh nhòn nhọn, là kiểu người rất dễ gây thiện cảm với mọi người.

Đường Uông và Châu Giang Hành cùng ngồi ở hàng ghế sau, vừa đặt mông ngồi xuống, Đường Uông liền được Châu Thương tặng quà vặt.

“Cho anh dâu ạ, hồi trước em đi du lịch có mua chút đặc sản về, cái này siêu ngon luôn.”

Châu Thương cho cậu gói mực khô, món này Đường Uông đã từng thấy, lúc ba lớn ba nhỏ đi du lịch về cũng mua quà này, xem ra Châu Thương và hai cha trùng hợp tới cùng một điểm du lịch.

“Đường Đường muốn ăn không?” Châu Giang Hành không quá chắc chắn bây giờ Đường Uông có còn thèm hải sản như trước không.

“Muốn ạ.” Vừa xé mở bao bì ra, Đường Uông mới phát hiện ra món mực mà xưa nay cậu không hứng thú không ngờ lại thơm đến như vậy.

Châu Thương chưa bao giờ thấy anh mình dịu dàng đến vậy, cậu nhóc xoay cả người lại, nhìn chằm chằm cả hai như vừa phát hiện ra châu lục mới.

Vì Đường Uông đã ăn một ít ở nhà, cậu nhân lúc Châu Giang Hành đi vắng nên đã lén ăn nửa cái cánh gà nhồi cơm chiên chưa kịp ăn ngày hôm qua, bây giờ Đường Uông chỉ đành kiềm chế nhấm nháp vài miếng mực khô.

“Lỡ như anh bận không ở cạnh em được thì Châu Thương sẽ đi theo em.” Vì phòng ngừa mọi loại khả năng xảy ra, Châu Giang Hành đã sắp xếp đâu ra đó, anh còn dặn dò Đường Uông thêm vài lời.

“Anh dâu yên tâm, đừng thấy em vậy mà khinh thường, em là thành phần siêu cá biệt ở trường Số 2, mấy thằng chuyên Thể thao cũng đánh không lại em đâu đó.” Châu Thương cắt đầu đinh, cố tình cạo mày đứt đoạn, lại cộng thêm tướng mạo na ná Châu Giang Hành, không cười lên quả thật trông rất hung hãn.

“…” Đường Uông chỉ có một thắc mắc, “Em bao nhiêu tuổi thế?”

“Em mười bảy tuổi! Ba tháng nữa là đủ tuổi thành niên rồi!” Châu Thương cười lên lộ răng khểnh.

Hôm nay Châu Thương mặc bộ vest họa tiết caro xám, nhìn mặt và tuổi thật không hề ăn khớp với nhau, Đường Uông cứ nghĩ đối phương trạc tuổi mình, ai ngờ đâu vẫn là vị thành niên.

Suốt đường đi, cậu nhóc nhiệt tình giới thiệu thành viên gia đình nhà họ Châu cho cậu nghe, tuy trước đó Đường Uông đã nghe Châu Giang Hành nhắc đến vài người, nhưng vẫn còn số khác chưa được nghe kể.

“Châu Thiệu Quân gặp ai cũng cười tít mắt, thân hình thì béo mum múp, ai không biết còn tưởng hạng hiền lành đôn hậu, sự thật thì bụng toàn ý xấu, xử sự rất độc ác, năm kia ông ta xảy ra chuyện, còn tính đẩy con trai trai ra gánh tội thay cơ mà.”

“Châu Kinh Nghiệp tuy không hay cười, nhưng cũng không tốt đẹp là bao, gặp người nào khinh rẻ người đó, lúc em còn nhỏ, trước mặt người ngoài thì khen em đáng yêu, lúc không có ai ấy hả, thấy em ngã lại vờ như không thấy, còn nói nước mắt em làm dơ thảm nhà ông ta cơ.”

“Về những đứa anh họ chị họ kia lại càng mắc ói…” Châu Thương làm vẻ mặt nôn mửa.

“Chỉ có anh Hành của em tốt với em thôi.” Chẳng biết Châu Thương nhớ đến chuyện gì, giương đôi mắt long lanh ánh nước lên nhìn Châu Giang Hành.

Châu Thiệu Quân là con trai lớn của ông cụ Châu, Châu Kinh Nghiệp là đứa thứ hai, còn hạng bất tài Châu Chính – cha ruột Châu Giang Hành thì không cần thiết dành quá nhiều sự chú ý.

Ngồi nghe Châu Thương chê bai một hồi, chẳng mấy chốc cũng đã đến nhà cũ họ Châu, Đường Uông đưa mắt nhìn dàn siêu xe chưa bao giờ được thấy, những chiếc xe này đều hướng về một nơi giống như bọn họ.

Trên những đoạn đường chật hẹp, tất cả các xe đều ăn ý xếp ngay hàng thẳng lối, bây giờ Đường Uông mới hiểu tại sao Châu Thương lại giục mình lên xe, bởi khi số lượng xe đến càng nhiều sẽ dẫn đến khả năng gây ùn tắc.

Bỗng vào lúc này, có một chiếc xe mui trần màu vàng đen bóp còi inh ỏi, kiêu ngạo luồn lách vào hàng xe đang xếp hàng, nó vượt hết xe này đến xe khác, mắt thấy chiếc xe nọ sắp vượt mình, tài xế thình lình lái xe chặn đứng đường vượt của nó.

Xe mui trần màu vàng đen mất kiên nhẫn tiếp tục tít còi, ồn tới mức Đường Uông bất giác nhíu chặt chân mày, không chịu nổi phải bịt tai lại.

Châu Thương bỗng hạ cửa kính xe xuống, đưa tay ra ngoài giơ ngón giữa với chiếc xe kia.

“Bà già mày nhé Châu Mẫn, chán sống rồi đúng không? Đéo sợ ai húc mày xuống cống à!” Châu Thương dùng hết sức bình sinh gào về phía chiếc xe đó, “Có biết anh Hành đang ở trong xe tao không, còn bóp còi inh ỏi nữa thì chờ tao đấm mày ra bã đi nghe chưa!”

Châu Thương gào xong, tiếng còi xe theo đó im bặt, Đường Uông cũng đưa mắt nhìn sang bên kia. Châu Mẫn là con trai của Châu Thiệu Quân – đồng thời cũng là anh họ của Châu Giang Hành, dù lớn hơn anh một tuổi nhưng trông người ngợm cứ như chưa trưởng thành. Ba mươi mốt tuổi đầu rồi mà trên người toàn đồ da điểm xuyết đủ loại đinh tán, chẳng những vậy còn vắt thêm chiếc kính đen không nhìn rõ mặt, người ngồi ghế phụ là em gái gã, cô gái này là Châu Tích, Đường Uông cũng từng gặp qua một lần.

“Công ty nhỏ của Châu Mẫn đóng cửa tháng trước rồi mà nhỉ, bây giờ đào đâu ra tiền mua chiếc xe này thế không biết?” Châu Thương thét xong phải ăn kẹo nhuận hầu để giữ giọng, “Anh ơi, anh có cần điều tra hắn lấy tiền đâu ra không? Có khi ông già hắn lại đang ấp ủ âm mưu hèn hạ gì đấy.”

“Có người theo dõi rồi.” Châu Giang Hành vừa dứt câu, điện thoại bên người đột nhiên reo chuông, Đường Uông tò mò nhìn thử, trên màn hình hiển thị người gọi tới là Châu Mẫn.

Châu Mẫn gọi tới để xin lỗi vì vừa nãy đã bóp còi, Châu Tích cũng giúp đỡ xin lỗi giùm anh trai. Châu Giang Hành nghe xong cũng không nói gì, thẳng tay cúp máy không nể nang.

“Hứ, nếu hắn không biết anh ở trong xe thì còn lâu mới cun cút kiểu đó nhé.” Châu Thương khinh thường nói.

“Xe anh đâu?” Đường Uông tưởng đây là xe mới của Châu Giang Hành, nghe một hồi mới biết hóa ra là xe của Châu Thương.

“Anh dâu à, chuyện là thế này…”

Hóa ra Châu Thương cuồng xe, khó lắm mới xin cha mua được một chiếc, ngặt nỗi cậu nhóc chưa đủ tuổi để thi bằng lái, cha lại không chịu thuê tài xế chở cậu. Thấy hôm nay Châu Giang Hành đi đón Đường Uông nên xung phong dâng xe mình ra, mượn tài xế của anh họ để được ngồi trên xe bản thân hưởng thụ.

Nghe xong thấy cũng ghen tị, Đường Uông nghĩ bụng.

“Xe này của thằng bé ngồi khá êm.” Châu Giang Hành giải thích thêm.

Đường Uông gật đầu, quả thực êm ái giống hệt xe của anh, cho nên nhu cầu của cậu mới là điều Châu Giang Hành cần phải cân nhắc ư? Đường Uông cúi đầu, vui vẻ cong khóe môi.

Năm phút trôi qua, cuối cùng họ cũng đến nhà cũ nhà họ Châu, tuy vị trí có hơi hẻo lánh, nhưng dù sao chẳng còn nơi nào có thể rào cả miếng đất rộng nhường này để xây nhà như vậy cả.

Châu Thương nói rằng căn nhà này được xây dựng từ khi nhà họ Châu lập họ đến nay, dù bề ngoài không được xa hoa như phong cách hiện đại như bây giờ, bù lại kiểu kiến trúc này lại cực kì có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.

Châu Giang Hành vừa xuất hiện, khách khứa đến dự tiệc liền sôi nổi nhìn sang, rục rịch muốn đến chào hỏi với anh.

“Đi thôi.” Châu Giang Hành nắm lấy tay cậu trước mặt toàn thể quần chúng, ngay lập tức, tầm mắt của mọi người đồng loạt dính lên người Đường Uông.

“Đầu bếp hôm nay từ nước ngoài mời về đấy ạ, ông nội nói phải cho anh dâu thưởng thức cho thỏa nguyện.” Châu Thương cố tình giương giọng để tất cả những người ở đây đều có thể nghe ra thân phận của cậu.

Đường Uông vừa đi vào cổng lớn, lập tức bị cây cầu đá ở đằng xa hấp dẫn tầm mắt.

“Đằng kia là hồ nuôi cá, để tiện ngắm phong cảnh nên người ta xây một cái cầu đá ở đó.” Châu Giang Hành nhìn theo tầm mắt Đường Uông, “Tối anh rảnh sẽ lén dắt em ra đây xem, buổi tối lên đèn đẹp hơn ban ngày nhiều.”

Dựa theo yêu cầu của ông cụ, Châu Giang Hành dẫn Đường Uông vòng qua sảnh tiệc tối, đi thẳng đến phòng của ông Châu.

“Chút nữa ông hỏi em vấn đề gì, nếu em muốn trả lời thì nói, không thì thôi, có anh ở đây rồi.” Quan hệ giữa anh và ông nội cũng chẳng tính là thân thiết, lúc Châu Giang Hành còn nhỏ, ông không mấy quan tâm cũng không nối giáo cho giặc, mãi sau này sau khi Châu Giang Hành thể hiện tài năng thì ông mới bắt đầu chú ý đến anh hơn.

Đường Uông gật đầu, theo chân Châu Giang Hành đi vào trong.

Phòng ngủ của ông nội Châu thuộc phong cách Trung Hoa điển hình, lúc hai người đi vào thì thấy ông đang pha trà, không biết là trà gì mà hương vị cực kì đậm đà, Đường Uông nghĩ hẳn mùi vị sẽ rất thơm ngon.

“Ông nội, em ấy là Đường Uông.” Châu Giang Hành dắt tay cậu đến trước mặt cụ ông.

Ông cụ mặc trang phục thời Đường màu đỏ tượng trưng cho việc vui, thái độ hững hờ thờ ơ, không nhìn ra được độ vui vẻ, nghe Châu Giang Hành nói vậy cũng chỉ ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn Đường Uông một cái rồi gật đầu.

“Ngồi đi.”

Ông cụ không hổ là nhân vật tung hoành thâm niên trên thương trường, chỉ ngồi thôi đã lộ ra khí phái khác biệt hoàn toàn so với những ông lão bình thường.

Nếu là người khác chắc có lẽ đã căng thẳng đến mức không dám nhìn ông, nhưng Đường Uông lại không cảm nhận sâu sắc đến vậy, với cậu mà nói, thân phận của ông Châu chỉ là ông nội của Châu Giang Hành mà thôi.

“Uống trà đi.” Ông cụ đích thân rót hai ly trà, vừa rồi chỉ lướt mắt nhìn Đường Uông một lần rồi thôi, chẳng có vẻ gì là tò mò về cậu, trông không giống người sẽ gọi cháy máy Châu Giang Hành đòi anh dẫn người về ra mắt.

“Đường Đường đang kiêng cữ nên không uống trà được, để con uống thay em ấy.” Dù bất cứ lúc nào, Châu Giang Hành vẫn luôn nhớ vanh vách thực đơn kiêng ăn của Đường Uông.

Ông cụ nghe vậy, cuối cùng mới nhìn Đường Uông thêm lần nữa.

“Sức khỏe khá yếu nhỉ, lão Thang cũng đến đấy, có cần gọi ông ấy qua bắt mạch cho không?”

“Không cần đâu thưa ông, sức khỏe em ấy con tự hiểu rõ.”

Hai ông cháu nhà này đều theo phong cách lạnh lùng giống hệt nhau, ngữ điệu nói chuyện cũng không lên không xuống, chờ cho Châu Giang Hành uống xong hai ly trà kia, ông cũng thả bọn họ ra ngoài.

“Nhà bếp nấu ăn khá ngon, nhớ ăn nhiều chút.”

Lúc này Đường Uông mới nhận ra đối phương đang nói chuyện với mình, suýt chút nữa cậu đã bị thái độ lạnh nhạt của ông gây nhầm lẫn, thế là cậu cười, đáp: “Dạ, ông nội.”

Sau khi đi ra khỏi phòng, Đường Uông vẫn có điều nghi hoặc.

“Mục đích ông nội anh muốn gặp tôi là gì thế?”

“Nghĩa trên mặt chữ thôi, muốn gặp em cho biết mặt, nhỡ sau này ra đường gặp phải bạn đời của cháu mình lại không biết là ai.” Ông cụ Châu cho lui là lui thật, ông cũng lớn tuổi lắm rồi, khi còn trẻ cứ mãi trông nom cơ nghiệp nên sức khỏe không tốt, bây giờ trừ chơi cờ, luyện chữ, cho cá ăn thì thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài đi dạo, mọi quyền điều hành đều giao hết vào tay Châu Giang Hành.

Hai người vừa nói vừa đi tới đầu cầu thang, Châu Thương còn đang chờ họ ở ngã rẽ. Bọn họ đang đến gần đó thì đột nhiên nghe tiếng nói chuyện của Châu Thương và một người nữa, giọng nói người kia có phần quen tai, hoá ra là Châu Mẫn.

“Chú mày ra đường nói chuyện với anh kiểu gì đấy! Anh lớn hơn chú mày, chú mày phải tôn trọng anh nghe chưa!”

“Anh mà cũng xứng à?”

Đường Uông chỉ nghe được hai câu đó, sau đó chỉ còn lại mỗi tiếng đánh nhau và âm thanh la hét.

“Không xen vào hả anh?” Châu Giang Hành bất chợt cản mình dừng bước, Đường Uông liền khó hiểu hỏi.

“Đánh xong rồi tính.” Rất rõ ràng, Châu Giang Hành chỉ muốn bàng quan đứng xem.

Đường Uông nhớ Châu Thương từng kể trước kia Châu Mẫn từng giật cơm của Châu Giang Hành, thế là cũng làm ngơ theo anh.

“Châu Thương thắng nổi không?” Đường Uông chỉ lo lắng mỗi vấn đề này.

“Em yên tâm, có thể đè bẹp dễ như trở bàn tay.” Châu Giang Hành kéo cậu đến một nơi vừa không bị vạ lây mà còn có tầm nhìn tốt để quan sát.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.