Khó Bảo - Ngân Bát

Chương 89: Anh thật tuyệt!



Ông bà nội của Cận Vu Thân được chôn cất chung một mộ, ứng nghiệm câu nói “Sống cùng chăn, chết cùng huyệt”.

Từ rất lâu trước đây, Cận Vu Thân đã từng nói với Thang Chi Niệm rằng, ông bà anh rất yêu thương nhau, bà nội anh ra đi rất đột ngột vì nhồi máu cơ tim.

Ông nội Cận vì thế mà suy sụp, gầy yếu đi rất nhiều, Cận Vu Thân không muốn nhìn thấy ông nội đau lòng nên mỗi ngày đều nghĩ đủ mọi cách để khiến ông vui vẻ.

Sau đó, có một ngày, ông nội Cận nói rằng vợ ông đã báo mộng, dặn dò ông phải sống tốt, từ đó ông mới dần dần buông bỏ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Thang Chi Niệm đặt bó hoa tươi trên tay trước bia mộ của hai người đã khuất, cúi đầu chào họ.

Phong tục tảo mộ ở mỗi nơi đều có chút khác biệt, nhưng đại khái là giống nhau. Chỉ cần tâm ý chân thành, những thứ khác đều là phụ.

Cận Vu Thân quỳ một gối xuống đất, lần lượt bày biện những thứ mang theo, anh không đứng dậy, dùng lòng bàn tay lau sạch bia mộ, khẽ nói: “Ông bà nội, con dẫn cháu dâu của ông bà đến thăm ông bà đây.”

Câu nói này khiến Thang Chi Niệm giật mình, hình như hơi quá lời rồi. Cô và Cận Vu Thân mới yêu nhau chưa được bao lâu, chuyện tương lai ai mà nói trước được.

Yêu đương và hôn nhân vốn là hai chuyện khác nhau, mặc dù hiện tại cô đang rất nồng nhiệt, rất hạnh phúc khi ở bên cạnh Cận Vu Thân. Nhưng hôn nhân là sự bao dung lẫn nhau, cô không chắc chắn mình có thể làm được điều đó hay không.

Tuy nhiên, lúc này cũng không cần thiết phải nói ra những lời mất hứng như vậy, Thang Chi Niệm chỉ im lặng đứng bên cạnh.

Cận Vu Thân nhanh chóng đứng dậy, bước đến bên cạnh Thang Chi Niệm, đưa tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng mình, để hai người đứng sát vào nhau một cách thân mật hơn.

“Ông bà trên trời có linh thiêng thì không cần phải lo lắng cho con nữa, cháu trai của ông bà hiện tại cái gì cũng không thiếu.” Anh ra vẻ bất cần đời, trước mặt người đã khuất không có chút câu nệ nào, có lẽ là do từ nhỏ đã được nuông chiều, trước mặt ông bà nội là lúc anh thể hiện rõ nhất sự phóng khoáng, bất kham của mình.

Trên bia mộ có tên của hai người già nhưng không có ảnh. Thang Chi Niệm chưa từng gặp bà nội của Cận Vu Thân, cũng không thể tưởng tượng ra bà nội anh trông như thế nào.

Cận Vu Thân lấy điện thoại ra, tìm ảnh chụp chung của ông bà nội, đưa cho Thang Chi Niệm: “Bà nội là một bà cụ mũm mĩm, mặt tròn trịa, lúc cười khóe mắt có nếp nhăn, rất hiền từ.”

Thang Chi Niệm nhìn bức ảnh, cảm thán: “Ông nội đẹp trai quá! Bà nội cũng rất đẹp!”

Cặp đôi trong bức ảnh đen trắng này trông như chưa đến ba mươi tuổi, ông nội mặc bộ vest thẳng thớm, bà nội đội khăn voan ren, hai người đứng sát vào nhau, trên mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc và e ấp. Vào thời đại đó, rõ ràng họ là những người đi đầu xu hướng.

“Đây là ảnh cưới của ông bà sao?” Thang Chi Niệm hỏi.

Cận Vu Thân sửa lại: “Là ảnh kỷ niệm ngày cưới.”

Lúc trẻ, ông nội anh nghèo, không thể tổ chức một đám cưới đàng hoàng cho bà nội. Sau này, khi sự nghiệp phát triển, ông đã bù đắp cho bà nội một đám cưới, đồng thời cũng chụp ảnh cưới.

Cận Vu Thân nói: “Lúc chụp bức ảnh này, bà nội đã bốn mươi tuổi rồi.”

“Nhưng trông bà trẻ quá! Nói là hai mươi tuổi cũng chẳng ai nghi ngờ.” Thang Chi Niệm vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Cận Vu Thân, “Em phát hiện ra anh và bà nội có chút giống nhau.”

“Giống chỗ nào?”

“Không nói rõ được, chỉ là cảm thấy có chút giống nhau.”

Cận Vu Thân lại cho Thang Chi Niệm xem thêm vài bức ảnh, có ảnh bà nội lúc trung niên, cũng có ảnh bà nội lúc về già. Theo thời gian, năm tháng đã để lại dấu ấn trên khuôn mặt bà, cũng mang đến cho bà sự hiền từ, nhân hậu.

Có câu “Tâm sinh tướng”.

Bà nội lúc còn sống rất tin vào thần phật, cứ đôi ba ngày lại đi chùa lễ Phật, hương khói của nhà họ Cận cúng dường trong chùa quanh năm không dứt.

Ngay cả ba chữ “Cận Vu Thân” cũng là do một vị cao tăng trong chùa đặt cho anh.

Cận Vu Thân luôn nói cuộc đời mình suôn sẻ, thuận buồm xuôi gió, nhưng thực ra không phải vậy, khi còn nhỏ, anh đã từng phải chịu đựng nỗi đau do bệnh tật, thậm chí suýt chút nữa đã chết yểu. Có thể nói, anh là người đã từng bước qua quỷ môn quan.

Không biết là do y học hiện đại phát triển, hay là do những nén hương và cái tên đã có tác dụng. Tóm lại, lễ trưởng thành mười tám tuổi của người khác là tổ chức đủ loại tiệc tùng, mời bạn bè, người thân, còn anh thì được ông nội Cận đưa lên núi lễ Phật.

Trước đây, khi chưa hiểu rõ, Thang Chi Niệm còn nhiều lần chê bai cái tên của Cận Vu Thân.

Ai lại lấy tên là “thạch tín” chứ?

Cận Vu Thân lại không để tâm: “Tên xấu dễ nuôi mà.”

Anh không quan tâm mình tên là gì, dù là Cận Vu Thân hay là Zak, cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.

Thang Chi Niệm thầm nghĩ cũng đúng, chẳng trách gọi anh là “đầu heo” anh cũng không tức giận.

Từ nghĩa trang ra, Cận Vu Thân lại lái xe đưa Thang Chi Niệm đến một nơi khác, ra vẻ bí mật, mãi đến khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi chùa cổ.

“Đến đây để thắp hương lễ Phật sao?” Thang Chi Niệm hỏi.

Cận Vu Thân nói: “Đến để trả lễ.”

“Trả lễ gì cơ?”

Cận Vu Thân úp úp mở mở, không trả lời.

Anh đi vòng ra phía sau cốp xe, lấy ra những vật phẩm cúng bái đã chuẩn bị sẵn, và một bó hương.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần đen, ăn mặc giản dị, nhưng vẫn không che giấu được khí chất mạnh mẽ, uy nghiêm.

Nhìn dáng vẻ thành thạo của Cận Vu Thân, Thang Chi Niệm đoán chắc anh đã chuẩn bị từ trước, không phải là nhất thời hứng thú.

Có lẽ là thật sự đã học được điều gì đó từ ông nội, không cần ai dạy, trong lòng anh đều biết rõ nên mang theo những gì, nên làm những gì.

“Vậy em cần làm gì?” Thang Chi Niệm hỏi.

Cận Vu Thân nắm tay Thang Chi Niệm, “Em không cần làm gì cả, ở bên cạnh anh là được rồi.”

“Ừm.”

Vì vậy, Thang Chi Niệm yên lặng ở bên cạnh Cận Vu Thân, nhìn anh thắp hương.

Ngôi chùa cổ này được xây dựng theo phong cách kiến trúc gỗ, kết cấu mộng và mán gỗ tự nhiên mang đến vẻ đẹp mộc mạc, thanh nhã, so với những ngôi chùa nổi tiếng và mang tính chất thương mại, nơi đây thật sự có chút vắng vẻ, gần như chỉ có Thang Chi Niệm và Cận Vu Thân.

Thang Chi Niệm nhìn thấy mấy người mặc áo cà sa đi ngang qua, tò mò nhìn thêm vài lần. Mấy vị sư kia dường như cũng nhìn về phía bọn họ, dừng bước, chắp tay hành lễ, nhưng không cố ý tiến lên làm phiền.

“Cận Vu Thân, hình như họ quen anh?”

Cận Vu Thân gật đầu: “Đã từng gặp mặt vài lần.”

Ánh hoàng hôn màu cam vàng và những cây thông xanh biếc đan xen vào nhau, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến nhau. Nơi đây mang đến sự yên bình tĩnh lặng, mấy chú mèo con lười biếng nằm rải rác trên mặt đất, không hề sợ người lạ, cũng không quan tâm đến những người xa lạ đi ngang qua, tràn đầy thiền vị.

Cận Vu Thân nheo mắt châm hương, anh đưa cho Thang Chi Niệm một ít hương, nói: “Hương phải đốt một lần cho cháy hết, lửa càng to càng tốt.”

Thang Chi Niệm chăm chú học theo động tác của Cận Vu Thân.

Khói trắng bốc lên, bao phủ lấy Cận Vu Thân, anh dùng tay phải nắm chặt bó hương, sau đó giơ cao qua đỉnh đầu hành lễ. Người đàn ông vốn kiêu ngạo, lạnh lùng, lúc này lại thành kính cúi đầu, nhắm mắt lại, chắp tay vái lạy, sau đó cắm hương vào lư hương.

Chánh điện thờ tượng Phật bằng vàng toát lên vẻ tĩnh lặng, mát mẻ, xung quanh không có ai, Thang Chi Niệm lặng lẽ nhìn Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân bước đến trước tượng Phật, quỳ xuống bồ đoàn, chắp tay vái lạy. Không ai biết anh đang âm thầm cầu nguyện điều gì, có lẽ chỉ có Phật tổ mới nghe thấy lời khẩn cầu thành kính của anh.

Vài năm trước, vào một ngày bình thường, Cận Vu Thân lái xe lang thang vô định trong thành phố, như một xác sống mục rữa, tinh thần suy sụp, chỉ còn lại thân xác biết cử động. Anh dừng xe trước ngôi chùa vắng vẻ này, bước lên bậc thang.

Hương khói trong chùa dường như đang dẫn đường cho Cận Vu Thân tiếp tục bước về phía trước, cuối cùng anh cũng đến trước chánh điện. Những ký ức tuổi thơ ùa về trong tâm trí, ông bà nội luôn đưa anh đến trước tượng Phật để lễ bái. Mùi hương quen thuộc như thể kéo anh trở về thời ông bà nội còn sống, gia đình sum họp vui vẻ.

Vì vậy, Cận Vu Thân quỳ gối xuống bồ đoàn, giơ hai tay qua đỉnh đầu, dang rộng lòng bàn tay, cúi người xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.

Đó là lời nguyện thứ hai mà Cận Vu Thân cầu xin trước Phật trong đời này, hiện tại, ước nguyện đã thành hiện thực, anh đã tìm lại được mảnh ghép đã mất của mình.

Trong lúc chờ đợi, Thang Chi Niệm chợt cảm thấy một dòng ấm nóng chảy ra, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ, quả nhiên là vậy – cô đến tháng rồi.

Khi Thang Chi Niệm từ nhà vệ sinh đi ra, Cận Vu Thân đang đợi cô ở bên ngoài, hỏi cô làm sao vậy.

Thang Chi Niệm ấp úng, cô cũng không biết nghe ở đâu, rằng phụ nữ đến tháng thì không được vào chùa.

Cận Vu Thân nói câu đó là vớ vẩn.

“Mang theo băng vệ sinh không?” Anh hỏi câu này một cách thản nhiên.

Thang Chi Niệm lắc đầu, theo bản năng nhìn xung quanh, nhỏ giọng đáp: “Kinh nguyệt của em không đều, nên em không mang theo.”

“Đi, anh đưa em đi mua.”

Trong chuyện này, Thang Chi Niệm không có quyền lựa chọn. Cô đang dùng giấy vệ sinh, cũng không phải là cách lâu dài.

Cận Vu Thân lái xe đưa Thang Chi Niệm đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, Thang Chi Niệm định xuống xe thì bị anh giữ lại: “Để anh đi.”

“Anh đi?” Thang Chi Niệm hơi bất ngờ, “Anh không thấy đàn ông con trai đi mua băng vệ sinh hơi kỳ sao?”

“Có gì mà kỳ? Nhà ai chẳng có phụ nữ? Đây không phải là hiện tượng sinh lý bình thường nhất sao?” Cận Vu Thân tỏ ra rất bình tĩnh, không hề cảm thấy có gì không ổn.

“Được đấy, tư tưởng tiến bộ lắm!” Thang Chi Niệm cười gật đầu, cuối cùng vẫn cùng Cận Vu Thân xuống xe. Cửa hàng tiện lợi nhỏ, không có nhiều lựa chọn, nhưng lúc này cũng không cần phải quá cầu kỳ.

Thang Chi Niệm tiện tay lấy một gói băng vệ sinh hàng ngày và một gói khăn ướt.

Cận Vu Thân nhìn kỹ loại băng vệ sinh Thang Chi Niệm chọn, lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, nhướng mày nhìn giá tiền, nói: “Cái thứ này cũng không rẻ nhỉ.”

“Để em tự trả tiền.”

Cận Vu Thân tặc lưỡi: “Ý anh là, con gái các em cũng không dễ dàng gì.”

Thang Chi Niệm có chút bất ngờ, Cận Vu Thân, người mà ngày thường ăn mặc tiêu xài không bao giờ nhìn giá, vậy mà lại chú ý đến chi tiết nhỏ này.

Lên xe, Cận Vu Thân còn nghiêm túc tính toán. Giả sử một cô gái có chu kỳ kinh nguyệt mười hai lần một năm, tính theo ba mươi năm thì số tiền này cũng không hề nhỏ.

Anh vừa lái xe vừa lẩm bẩm một mình, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Thang Chi Niệm.

“Sao lại nhìn anh như vậy?”

Thang Chi Niệm lắc đầu.

Rất ít đàn ông sẽ chú ý đến những vấn đề này, nhưng vì là Thang Chi Niệm nên Cận Vu Thân bắt đầu để ý. Tình yêu của anh dành cho cô là tình yêu thể hiện bằng hành động, không phải chỉ là lời nói suông.

“Cận Vu Thân, anh thật tuyệt!” Thang Chi Niệm không tiếc lời khen ngợi, cô thích Cận Vu Thân như vậy, rất thích.

“Tuyệt chỗ nào?”

Cận Vu Thân bất ngờ bị khen ngợi, nhất thời không phản ứng kịp, vẫn giữ nguyên vẻ mặt kiêu ngạo, bất cần đời, chỉ có khóe môi vô thức nở nụ cười không giấu được, trông vừa ngây thơ lại vừa trẻ con.

Note: “Thân” trong “Cận Vu Thân” có nghĩa là thạch tín


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.