Y nữ nói: “Vâng, vậy nô tỳ sẽ bắt đầu ngay. Những thuốc này nếu hít vào cũng không tốt cho nữ tử có thai, xin Hoàng hậu nương nương hãy tránh đi một lát.”
Mùi hương trên người Hoàng hậu dần xa đi, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng của Trúc Tâm: “Nương nương, nếu Quý phi nương nương thật sự có dung nhan xuất chúng được sủng ái trở lại, chúng ta làm sao đảm bảo nàng ta sẽ không như Tiết Quý tần, kiêu ngạo ngông cuồng, coi thường bề trên?”
Hoàng hậu cười lạnh: “Con gái ngư dân hèn mọn, không có chút gia thế bối cảnh nào, kiêu ngạo ngông cuồng thì làm được cái gì? Tiết Thường Khiết vung tay là có thể nghiền nát nàng ta, chẳng lẽ ta không thể sao? Dù Hoàng thượng có ở lại cung nàng ta hàng ngày thì đã sao? Nàng ta sẽ không bao giờ có con được nữa, làm Tiết Thường Khiết kết thù với nàng ta như vậy, nàng ta muốn sống sót trong hậu cung này chỉ có thể dựa vào ta thôi.
Liễu Diệp khi được thế thì không coi ai ra gì, khi thất thế lại hèn mọn như súc vật. Nàng ta bị Tiết Thường Khiết hại thảm như vậy mà vẫn chỉ lo sợ đau sợ ch*t, có thể thấy đã bị dọa mất hết can đảm rồi. Tính cách của loại tiện dân này tuy khiến người ta khinh bỉ, nhưng lại dễ khống chế.”
“Ta muốn nàng ta xinh đẹp tuyệt trần, nếu không làm sao ta có thể lợi dụng nàng ta để thu hút Hoàng thượng? Chỉ cần nàng ta có thể phân bớt thánh sủng của Tiết Thường Khiết, công sức ta bỏ ra để gài Mộc Đàn đến bên cạnh nàng ta cũng không uổng phí…”
Giọng Hoàng hậu dần nhỏ đi, ta từ từ mở mắt, nhìn y nữ đang đỏ hoe mắt, mỉm cười: “Nhị tỷ.”
Y nữ Liễu Nhứ là nô tỳ được nuôi dưỡng trong phủ Hữu Tướng, nhưng cũng là nhị tỷ của ta.
Chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng nàng ấy là nhị tỷ của ta.
Liễu Nhứ đau lòng nhìn ta: “Muội có cần phải làm đến mức này không?”
Ta cười khổ: “Rơi vào tình cảnh này đâu phải chuyện ta có thể kiểm soát được, từ nhỏ ta đã rất sợ đau, tỷ cũng biết mà.” Ta giúp nàng ấy trải ngân châm và xạ hương đỏ ra: “Tỷ mau lên, không phải càng để lâu thì càng khó vẽ sao?”
Liễu Nhứ nhìn ta, do dự: “Thật sự không cần thuốc sao?”
Ta lập tức cảnh giác: “Tỷ đừng hại ta, nếu không phải tỷ nói rằng khuôn mặt của ta chỉ cần điểm xuyết hoa Bỉ Ngạn sẽ chắc chắn hơn hẳn Tiết Thường Khiết, ta cũng không đi nước cờ này. Nếu tỷ không muốn ta công cốc một phen, vậy hãy cố gắng hết sức biến ta thành một yêu phi họa quốc đi.”
Mắt Liễu Nhứ càng đỏ hơn: “Mắt trái của muội…”
Ta chớp chớp hàng mi trái đầy thất bộ liên và m/áu đen: “Cứ làm theo lời Hoàng hậu.”
Liễu Nhứ cắn răng, nhét một cuộn khăn gấm vào miệng ta: “Chịu đựng.”
Nửa canh giờ sau, ta mở một mắt nhìn Liễu Nhứ: “Xong chưa?”
Đôi mắt Liễu Nhứ vẫn hơi đỏ: “Xong rồi, muội cẩn thận đừng để mồ hôi thấm vào băng gạc ở mắt trái là được.”
Ta hơi gấp: “Nhưng ta làm sao kiểm soát được mình có đổ mồ hôi hay không.”
Liễu Nhứ nhìn ta: “Muội đau chỗ nào?”
“Vừa nãy là trán, bây giờ… không biết nữa, ta còn bị đánh roi, toàn thân đều đau, nếu đổ mồ hôi thì làm sao?”
Liễu Nhứ nhét một viên thuốc vào miệng ta, ta không muốn nuốt: “Nó có ảnh hưởng đến màu sắc của hoa Bỉ Ngạn không?”
Liễu Nhứ nói: “Không đâu, ta đã vẽ xong rồi, vốn có thể uống thuốc giảm đau. Thái y sẽ không giúp muội điều trị sau khi sẩy thai, ta sẽ nói với Hoàng hậu rằng hoa Bỉ Ngạn cần thuốc bổ, muội cứ uống thuốc của ta đúng giờ, sau này chưa chắc đã không thể có thai.”
Ta cười: “Được.”
Liễu Nhứ thu dọn hòm thuốc nhưng do dự nhìn ta: “Tiểu muội, muội định làm gì? Muội đã là Quý phi rồi, dù thất sủng, tiền bạc cũng đủ sống qua ngày, cứ dựa vào Hoàng hậu mà sống tốt, không phải là được sao?”
Ta mỉm cười: “Tỷ có biết ta trở thành Quý phi như thế nào không?”
“Không phải là Hoàng thượng say rượu nhầm muội với Tiết Thường Khiết, lại giận dỗi với Hoàng hậu, nên mới…”