Ta chưa bao giờ ngờ rằng, tiểu viện tử mà ta hằng ao ước từ thuở bé, mái ấm mà ta mơ ước suốt bao năm, lại do chính Hoàng hậu ban tặng. Ta gần như chìm đắm trong những ngày tháng ấm áp bên cạnh Hoàng hậu nương nương.
Ta cười khẽ, cố nén cơn buồn nôn, đầu ngón tay lạnh buốt vuốt ve bụng mình. Nếu Hoàng hậu nương nương thấy bộ dạng của ta lúc này, liệu nàng ta còn có thể cười một cách rộng lượng, nuông chiều và đầy bao dung như vậy nữa không?
4. Quân ân – Con cờ trong ván cờ
Khi Liễu Nhứ vui mừng nói rằng ta thật sự có thai, trước mắt ta thoáng hiện nụ cười của Hoàng hậu, bàn tay đang ôm lấy bụng bỗng run lên một cách khó hiểu.
Liễu Nhứ nhận ra sự bất thường của ta: “Tiểu muội, muội sao vậy?” Nàng ấy nhìn ta bất lực, “Muội… sợ Hoàng hậu hại muội sao?”
Ta ngẩng đầu mỉm cười với nàng ấy: “Đa tạ nhị tỷ, tỷ mau đi đi.”
Liễu Nhứ thu dọn hòm thuốc, đi đến cửa rồi lại quay lại, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, nhìn ta nói: “Tiểu muội, ta không hề coi thường muội đâu. Lúc đó, ta chỉ sợ người ta nói… Muội biết tính ta vốn nhát gan mà. Nhưng tình tỷ muội của chúng ta, ta sẽ không…”
Ta cười, ngắt lời nàng ấy – người đang mặt mày đỏ bừng: “Ta hiểu mà, nhị tỷ. Tỷ mau đi đi. Sự vinh quang hiện tại của ta cũng chỉ như trang giấy, cao lên nhanh thì cũng đổ nhanh. Tỷ đừng dính líu quá nhiều với ta, kẻo lúc đó bị ta liên lụy.”
Liễu Nhứ ngồi xuống bên cạnh nhuyễn tháp của ta: “Không đâu, tiểu muội. Hoàng thượng thật sự đã yêu muội rồi. Giờ cả cung đều xem muội là Quý phi nương nương cao quý, không ai dám coi thường muội nữa. Cuối cùng thì chúng ta cũng không cần mặc cho người khác bắt nạt nữa.”
Ta khẽ cười một tiếng: “Nhị tỷ à, hôm nay Hoàng thượng yêu ta, ngày mai ngài cũng có thể yêu người khác.”
Liễu Nhứ lắc đầu: “Ta theo Hoàng hậu nương nương vào cung đã nhiều năm, chưa từng thấy Hoàng thượng đối với nữ tử khác dụng tâm như vậy. Tiểu muội à, cách Hoàng thượng đối xử với muội gần như không khác gì với Tiết Thường Khiết rồi.”
Ta vuốt ve bụng, thở dài: “Vốn không cần vội phân cao thấp, nhưng giờ phải đánh cược một phen rồi.”
Liễu Nhứ sững người, vội la lên: “Muội định làm gì vậy? Tiểu muội, muội hãy tin ta, bây giờ Hoàng thượng đối xử với muội khác hẳn lúc trước, ta cảm thấy ngài ấy sẽ muốn đứa bé này! Muội chỉ cần giấu được Hoàng hậu nương nương…”
Ta nhìn bóng Mộc Đàn ngoài cửa, cười nhẹ: “Giấu được Hoàng hậu nương nương ư?”
Liễu Nhứ sững sờ trong giây lát, lập tức kinh hãi nhìn Mộc Đàn đang bước vào hành lễ: “Ngươi…”
Mộc Đàn cúi đầu: “Nô tỳ đúng là quân cờ mà Hoàng hậu nương nương cài bên cạnh Quý phi nương nương.”
Ta cười: “Mộc Đàn, sao ngươi lại nói vậy? Rõ ràng ngươi là người Hoàng hậu nương nương phái đến chăm sóc ta mà. Ngươi hãy đến Phượng Linh điện nói với nương nương về việc ta có thai, nói với người rằng chúng ta có thể mượn cơ hội này để loại bỏ Tiết Thường Khiết.”
Mộc Đàn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, sau đó nhanh chóng cụp mắt, nhưng vẫn chưa rời đi.
Liễu Nhứ hoảng sợ kéo tay ta: “Không được! Không thể để nàng ta sống sót rời khỏi đây! Nàng ta đã nghe được lời của ngươi! Nàng ta sẽ nói cho Hoàng hậu nương nương biết! Hoàng hậu sẽ gi*t chúng ta mất!”
Ta nhìn Mộc Đàn, cười nhẹ: “Mộc Đàn, ngươi sẽ làm vậy sao?”
Mộc Đàn run giọng: “Nô tỳ sẽ không làm vậy.”
Ta cười nhẹ: “Ta không có cha mẹ thân tộc, cho nên viện tử Hoàng hậu ban cho cứ để trống như vậy. Còn ngươi có cha mẹ gia tộc, nhưng nghèo túng không có chỗ ở, vì vậy ta đã thu xếp cho cha mẹ thân tộc của ngươi vào viện tử đó ở rồi, chắc ngươi cũng đã biết.”
Mộc Đàn quỳ xuống: “Nô tỳ biết.”
Ta cười nói: “Liễu y nữ chỉ là nhận ra ta là một muội muội mà nàng ấy đã từng giúp đỡ hồi nhỏ, nên mới tâm sự vài câu với ta thôi. Nàng ấy chưa từng làm điều gì phản bội Hoàng hậu nương nương cả, ngươi với nàng ấy cũng chẳng có thù oán gì. Chuyện này không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, ta đối với Hoàng hậu nương nương tuyệt đối không có lòng riêng, vậy nên những chuyện vụn vặt này cũng không cần phải làm phiền nàng ta, ngươi thấy sao?”