Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt u ám: “Nhưng ngày đó Tiết Thường Khiết muốn gi*t ngươi, ngươi không nhận ra sao?”
Ta cười nhẹ: “Ngày đó người ra lệnh đánh ch*t thần thiếp là Hoàng thượng, Tiết Thục Phi thực sự chưa nói muốn gi*t thần thiếp. Lúc đó có lẽ nàng ta cũng không quá tin thần thiếp có thể giúp nàng ta lật đổ nương nương, nên tất nhiên sẽ không quan tâm đến sự sống ch*t của thần thiếp.”
“Thật ra nàng ta luôn có tính cách như vậy, những vẻ dịu dàng yểu điệu hàng ngày chẳng qua là vì Hoàng thượng thích, bị Tiết Tướng quản từ nhỏ mà học được thôi.”
“Tiết Thường Khiết đối xử với ngươi như vậy, bổn cung gần như chưa từng làm hại ngươi, ngươi lại quyết tâm hợp tác với nàng ta để lật đổ bổn cung? Bổn cung thậm chí còn cho phép ngươi mang thai, thậm chí thực lòng muốn giữ lại đứa trẻ của ngươi. Nếu ngươi không hại bổn cung, con của ngươi sẽ là Hoàng đế tương lai của Bắc Tề!”
Ta nhìn Hoàng hậu cười nhẹ: “Thần thiếp và nương nương đã thỏa thuận là bỏ con giữ mẹ, nhưng nương nương đã lừa thần thiếp.”
Sắc mặt Hoàng hậu không có chút d.a.o động: “Vậy thì sao? Con của ngươi đáng lẽ có thể trở thành quân vương một nước! Bổn cung tự nhận đã đối xử không tệ với ngươi, làm mẹ vì con cái mà hy sinh tính mạng cũng là cam tâm tình nguyện, nhìn Mộc Đàn là biết.”
Ta cười nhẹ: “Vì vậy nàng ta và con của nàng ta đều ch*t, còn thần thiếp vẫn còn sống.”
Khi Mộc Đàn được Cao Thành triệu đến thẩm vấn Hoàng hậu, từng lời từng chữ đẫm nước mắt của nàng ta đã từng bước vạch trần hành vi gi*t vua của Hoàng hậu. Cuối cùng, khi nàng ta dùng bàn tay run rẩy, tái nhợt để tái hiện lại cảnh nắm chặt hộ giáp tơ vàng, trong mắt Cao Thành, nỗi sợ hãi và căm hận gần như không thể kiềm chế được. Ta chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt cứng đờ của Hoàng hậu là biết vụ việc đã được giải quyết xong.
Ta liếc nhìn Mộc Đàn, một người yếu đuối, ngu ngốc như vậy, hôm nay lại có thể bước trên lưỡi d.a.o sắc bén, vạch trần tâm địa đen tối của con người một cách mạch lạc. Có thể thấy rằng trên thế gian này, không ai nên coi thường ai cả.
Mộc Đàn đã đẩy Hoàng hậu vào chỗ vạn kiếp bất phục, nhưng bản thân nàng ta cũng đã dầu hết đèn tắt. Đôi mắt tàn tạ của nàng ta vẫn còn giữ một tia sáng màu xám xanh, sau khi hoàn thành những việc cần làm, tia sáng đó vẫn không chịu tắt. Ánh sáng yếu ớt đó tưởng chừng như đang cầu xin Cao Thành thương xót, nhưng trong khoảnh khắc ta khẽ gật đầu, nó không còn khả năng sáng lên nữa.
Cái ch*t của Mộc Đàn chẳng có gì đáng tiếc. Trong hoàng cung Bắc Tề này, cung nữ hay thái giám phản chủ luôn luôn phải ch*t.
Ngay từ đầu khi bọn ta bàn điều kiện, cái giá Mộc Đàn phải trả chính là mạng sống của nàng ta. Nàng ta vẫn luôn cam tâm tình nguyện trao mạng sống cho ta, nàng ta chỉ muốn con mình được sống.
Còn cái giá của ta sau khi nàng ta đưa ra một quyết định sai lầm, đã tăng lên thành: ngay cả khi đã dầu hết đèn tắt, nếu không có sự gật đầu của ta, nàng ta cũng không thể ch*t. Bởi vì con của nàng ta đang trong tay ta, nàng ta không dám ch*t. Dù nàng ta hoàn toàn không thể đảm bảo rằng ta thực sự sẽ cứu con của nàng ta, nàng ta vẫn không dám ch*t.
Mà ta chỉ đơn giản là gửi đứa trẻ đó vào cung, đưa nó vào một địa ngục còn lớn hơn, để cho số phận của nó tùy trời định đoạt. Mộc Đàn đã tin nhầm người.
Những cú đ.ấ.m đá mà nàng ta đỡ thay ta, những cái dập đầu của nàng ta trước Cao Thành để cứu ta, những giờ khắc nàng ta đứng chờ ta bên ngoài Phượng Linh cung, tất cả đều uổng phí. Nàng ta quá ngu ngốc, nàng ta vậy mà còn dám tin người.
Tất cả đều là lỗi của bản thân Mộc Đàn. Ta đương nhiên phải bình an sinh con, hưởng vinh hoa phú quý của mình.
Hoàng hậu nhìn ta cười, vẫn còn chút dáng vẻ mẫu nghi thiên hạ ngày xưa: “Mộc Đàn vốn phải ch*t vì ngươi.”
Ta tỏ vẻ tò mò cười nói: “Ồ?”