Dịch: Kogi
Nội dung và kết quả của cuộc trò chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi nói thật cho Vương Nghị biết quan hệ của mình và Lâm Dung, đồng thời thông qua Vương Nghị biết thêm vài chuyện về anh ta nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm không chia tay. Mỗi người có một quan điểm riêng, thế là rơi vào bế tắc.
Trước khi tôi rời khỏi ký túc xá, Nghị Nghị đang tựa lưng vào thành giường, ánh mắt mông lung bất định, ngay cả môi cũng trắng bợt, tôi không biết cậu ấy đang bất lực hay đau khổ. Khoảnh khắc tôi đóng cửa, Nghị Nghị gọi tên tôi: “Mộc Đông.”
Tôi kéo cửa ra nhìn cậu ấy.
“Phải làm gì thì ông mới chia tay với anh ta?” Nghị Nghị đặt một câu hỏi kỳ lạ đến nỗi tôi cũng không biết trả lời thế nào.
“Thôi, hỏi ông thì có ích gì…”
Nghị Nghị cầm áo khoác đi ra ngoài phòng ký túc rồi khóa cửa lại, tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy.
“Tôi ra ngoài làm vài việc, mấy ngày tới sẽ không về.”
Cứ thế, một ngày nào đó phòng ký túc của chúng tôi hoàn toàn trống không.
Tôi hỏi cậu ấy đi làm việc gì, Nghị Nghị không trả lời, nhìn bóng lưng cậu ấy hòa vào hành lang tù mù, tôi thở một hơi thật dài.
Trở về nhà thuê, tôi đổ người lên giường, nhìn đèn treo trần nhà bỗng thấy lòng ngẩn ngơ, hơn một tháng kể từ khi chuyển đến đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tôi nghĩ đây đúng là một căn nhà thuê thần kỳ, hoặc là… Tôi mở ngăn kéo lấy quyển nhật ký bìa đen kia ra, chính vì nó nên mới có lần đầu tiên tôi và Lâm Dung hôn nhau, có lẽ thứ thực sự thần kỳ là quyển nhật ký này mới phải.
[Ngày 11 tháng 11]
Hôm nay là một ngày đặc biệt, có rất nhiều người tỏ tình với tôi, lịch sự từ chối từng người một thực sự rất phiền. Lẽ nào bọn họ không hiểu thế nào là “Tôi đã có người mình thích” sao?
Tôi chỉ thích em, trong lòng tôi chỉ có hình bóng em mà thôi, từ thể xác đến tinh thần tôi đâu còn không gian cho người nào khác.
Tôi dừng lại ở trang này một lúc, câu cuối cùng nghĩa là gì nhỉ? “Từ thể xác đến tinh thần tôi đâu còn không gian cho người nào khác”, nhưng vì sao Bành Thành Trạch vẫn đi chịch dạo? Đây chẳng phải là tự mâu thuẫn à? Tôi nghi ngờ lật sang trang đọc tiếp.
[Ngày 12 tháng 11]
Đúng là chẳng hiểu kiểu gì.
Hôm nay đi gặp bác sĩ tâm lý, chỉ làm mỗi một bài kiểm tra tiềm thức và trả lời mấy câu hỏi phản ứng sinh lý thôi mà bác sĩ lại kê cho tôi thêm thuốc.
Tôi nói dạo này mình đã giảm bớt rất nhiều suy nghĩ nóng nảy thông qua việc viết nhật ký và vận động, bác sĩ lại nói những suy nghĩ kia không giảm bớt, vậy thì chúng đi đâu chứ? Bác sĩ nói, chúng bị tôi nén đến chỗ sâu hơn.
Tôi không hiểu, không tán đồng.
[Ngày 13 tháng 11]
Mặt trăng đêm nay đẹp quá, nếu có thể dạo bước cùng em trên sân trường thì đó hẳn là một giấc mơ đẹp biết bao… Dưới ánh trăng chắc chắn em sẽ xinh đẹp cực kì, nếu có thể đi vào rừng cây nhỏ làm tình nữa thì cả đời này tôi không còn gì tiếc nuối.
[14/11]
Hôm nay lại đi lướt qua em, em vẫn không chú ý đến tôi. Thực ra tôi cũng quen rồi, thế nhưng vẫn không kìm được sự thất vọng.
Tòa giảng đường mà chúng ta học thông nhau, nhưng xưa nay em chưa từng đi qua giảng đường của tôi, vì vậy tôi cũng chỉ có thể đi lướt qua em như vậy, những ngày tháng mấy ngày mới được gặp em một lần thế này thực sự quá đủ rồi.
Tôi lật tiếp các trang sau, nội dung phía sau vô cùng đơn điệu. Mỗi ngày đều chỉ bày tỏ nỗi nhớ nhung, yêu thích và những ý nghĩ dâm dục về cô gái này, mãi đến tháng 1 thì ngôn ngữ nhật ký mới có chút thay đổi.
[Ngày 8 tháng 1]
Nghỉ đông, em về nhà.
Tôi không muốn cho em về, tôi muốn bắt em về trói dưới tầng hầm nhà tôi.
[Ngày 9 tháng 1]
Quả nhiên không nên để em về nhà.
[Ngày 10 tháng 1]
Hôm nay tôi lái xe về thăm nhà cũ, người sống ở đây rất ít, hầu hết đều là mấy ông bà già không muốn chuyển đi. Nhà cũ trông hơi cũ, rất lạnh, nhưng chỉ cần sửa sang lại thì chắc sẽ ở được, nhất là tầng hầm, cách âm vẫn tốt như cũ.
Tôi càng đọc càng sợ, Bành Thành Trạch quá biến thái, thế mà lại muốn nhốt cô gái này dưới tầng hầm, hy vọng đây chỉ là sự bốc đồng nhất thời của anh ta thôi.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở khóa, tôi gập quyển nhật ký lại cất vào ngăn kéo, đi dép ra ngoài phòng khách.
“Tô Đống?” Lâm Dung ngạc nhiên nhìn tôi, chắc không nghĩ là đang giờ học mà cả hai lại xuất hiện ở đây.
Lâm Dung cởi giày, áo khoác cũng chưa kịp cởi đã lao vào hôn sâu tôi, anh ta vừa hôn vừa luồn tay vào quần áo tôi.
“Lành chưa?” Lâm Dung rời môi tôi hỏi.
“Cái gì?”
“Phía sau.”
Tôi ngượng ngùng đấm anh ta một cái: “Cút!”
“Tôi muốn làm với em, vừa nhìn thấy em là tôi không chịu nổi.” Lâm Dung cầm tay tôi ấn vào hạ bộ của anh ta, chỗ đó sớm đã cứng như sắt từ lúc nào rồi.
Tôi rút tay về, Lâm Dung lại kéo qua, sau đó vươn lưỡi ra liếm ngón tay tôi: “Nếu cả hai đều về sớm thì hôm nay chơi trò gì mới đi.”
“Chờ chút, tôi có chuyện muốn nói với anh… Ưm ~” Chưa nói hết câu tôi đã lại bị Lâm Dung chặn miệng.
Lâm Dung hôn tôi đủ rồi thì đi vào trong bếp, sau đó lấy chiếc thùng mấy hôm trước mang tới ra. Tôi nhìn anh ta mở thùng, bảo sao nặng thế, thì ra bên trong không chỉ có máy xay sinh tố mà còn có một đống thứ kỳ lạ khác.
Lâm Dung lấy một cuộn dây thừng mềm màu đỏ từ trong thùng sau đó tơi ra, tôi nhíu mày lùi lại: “Lâm Dung, đây là cái mẹ gì?”
Lâm Dung dùng dây thừng quấn hai vòng quanh cổ tay tôi, mỉm cười tiến lại gần tôi: “Mơ ước.”