Khổng Dụ bị câu hỏi bất ngờ của nàng làm khó, ông hỏi ngược lại.
“Sao tiểu thư lại nghĩ như vậy?”
“Ta. . .” Vân Phù không thể trả lời là do nàng muốn biết ông ấy có nói những chuyện này với muội muội nàng không.
Khổng Dụ thấy nàng như vậy cũng không thấy lạ mà chỉ nghĩ đứa nhỏ này đầu óc nhanh nhạy, giống như đúc phụ thân nàng năm đó.
Khổng Dụ nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Vân Phù, thật lâu sau mới nói:
“Nếu tiểu thư như thế thì ta sẽ không nói với tiểu thư những chuyện này. Ta sẽ để ngài an tâm ở lại Triệu gia, cố gắng bù đắp cho ngài hết thảy, nhưng cũng vì vậy mà ta sẽ không nghi ngờ quan hệ thật sự giữa ngài và Lăng Ca. Vì Lăng Ca đã làm nữ nhi của phu thê Nhị gia mười sáu năm nên ta cũng sẽ chia lại bạc trong tiền trang, của ngài tám phần, số còn lại để cho Lăng Ca. Ta sẽ đưa số bạc đó cho hai tiểu thư lúc hai tiểu thư xuất giá. Còn chuyện cũ của cha chú cứ để lão già này tra rõ ràng.”
“Sở dĩ không nói cho Lăng Ca là bởi vì năm đó trong phủ rất để ý những chuyện liên quan đến Nhị gia. Việc hôn nhân với Trần gia tương đương với giao dịch giữa ta và lão thái gia. Trong giao dịch đó, ngoại trừ việc phải giao lại những cửa hàng kia cho đại lão gia, thì lão thái gia còn có một điều kiện chính là không thể nhắc đến chuyện phụ mẫu trước mặt Lăng Ca. Chờ sau khi việc hôn nhân được định ra, lão thái gia đã lập tức phái ta đi Vĩnh Châu làm ăn, một lần đi cũng mười năm. Trong thời gian này, cho dù trở về ta cũng hiếm khi nhìn thấy Lăng Ca. Nhiều năm như vậy, nàng lớn lên bên người lão thái thái, đã sớm coi những người này là người thân, nếu đột nhiên nói chuyện này với nàng, thì chắc hẳn đứa nhỏ này khó có thể chấp nhận được.”
“Thì ra là vậy, tốt quá. . .” Vân Phù cảm thấy có chút may mắn. Muội muội nàng không cần gánh chịu những thù hận này, đời này, muội muội chỉ cần sống vui vẻ là được, những chuyện khác cứ để nàng lo.
Vân Phù nhìn về phía Khổng Dụ, “Vậy những chuyện này cũng đừng nói cho Lăng Ca biết nữa. Chuyện của phụ mẫu, ta sẽ tra rõ ràng, nếu có người động tay ở bên trong, ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Vân Phù về phòng, nha hoàn bị nàng đuổi ra ngoài kia đến bây giờ vẫn chưa trở về. Vân Phù cũng không thèm quan tâm chuyện đó, nếu tâm đã không hướng về nàng thì đổi một nha hoàn khác là được.
Vân Phù gọi một ma ma đang định rời đi lại. Vị ma ma này họ Ngô, là nha hoàn hồi môn của Triệu lão thái thái. Lúc trẻ bà gả không đúng người, suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, phải tiêu hết vốn liếng mới có thể trở lại Triệu gia, tiếp tục hầu hạ bên cạnh Triệu lão thái thái.
“Ma ma, ngài có thể kể cho ta nghe một chút về những trưởng bối trong nhà được không? Dù sao ta cũng phải chuẩn bị chút ít, để không phạm phải sai lầm.” Vân Phù hỏi.
“Đây cũng không phải chuyện lớn gì, tiểu thư ngồi đi, ma ma kể cho ngài. Trong nhà có lão thái thái, Đại phu nhân, Vạn di nương. . .” Sau mấy ngày ở chung, Ngô ma ma có ấn tượng rất tốt với Vân Phù, bà muốn giúp nàng nên dứt khoát nói hết những chuyện có thể nói cho Vân Phù nghe.
Vân Phù đã sớm biết những người này là người thế nào, chỉ mượn lời Ngô ma ma để hợp lý hóa chuyện này thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngô ma ma uống hết một chén trà mới nói xong chuyện.
“Tiểu thư nhớ chưa, ngài còn muốn biết gì nữa không?” Ngô ma ma hỏi tiếp.
Vân Phù lắc đầu, lại gật đầu, hỏi: “Ma ma nói ta sẽ có thể hòa hợp với tiểu thư kia ở trong phủ, nhưng hôm đó ở cửa hàng y phục, nha hoàn kia nói. . .”
Trí nhớ của Vân Phù vô cùng tốt, nàng thuật lại toàn bộ lời nha hoàn đó nói cho Ngô ma ma nghe.
Sắc mặt Ngô ma ma dần trở nên không tốt.
Nha hoàn này âm thầm châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai tiểu thư, muốn gây chuyện cho cái nhà này không yên. Ai lại có tâm địa xấu xa vậy chứ? Lúc bà trở về nhất định phải nói rõ với lão thái thái mới được.
Ngô ma ma nghĩ xong bèn vội nói, “Tiểu thư, nha đầu kia bị người ta mê hoặc, ngài chớ để trong lòng. Việc này ta sẽ báo cho lão thái thái. Vị kia ở trong phủ nhất định có thể cùng tiểu thư ở chung vui vẻ.”
Ngô ma ma lại an ủi Vân Phù vài câu, sau đó đợi Vân Phù ngủ mới vội vàng ra ngoài tìm người nhìn chằm chằm nha hoàn kia, mấy ngày sau đó cũng không cho nàng ta cơ hội tiếp cận Vân Phù.
Cứ như vậy, mấy chiếc xe ngựa đi đường xóc nảy, cuối cùng đã tới phủ thành.
Khổng Dụ đã sớm phái người trở về Triệu gia báo tin. Triệu lão thái thái biết bọn họ sắp về tới nhà, thấp thỏm không thôi, hết tắm rửa xông hương lại thay y phục mới, bà ra lệnh cho đám hạ nhân:
“Viện tử kia dọn dẹp được mấy ngày rồi, giờ sợ đã có bụi rồi, mau cho người quét lại lần nữa đi.”
“Buổi trưa làm đồ ăn nhiều hơn chút, tìm hiểu coi các tiểu thư Phất Châu thích ăn cái gì thì bảo phòng bếp làm hết đi.”
“Lăng Ca đâu, đi gọi Lăng Ca qua đây.”
. . .
Vạn di nương nhìn dáng vẻ hứng khởi của Triệu lão thái thái, trong lòng rất không thoải mái, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt. Chờ đón được người về xem bà còn cười nỗi không? Đứa nhỏ lớn lên trong sự ngược đãi, một khi trông thấy kẻ đã chiếm thân phận của mình còn có thể vui vẻ, an ổn ở chung sao?
Vạn di nương cười nom còn vui vẻ hơn cả Triệu lão thái thái.
Xe ngựa đi thẳng về hướng Triệu phủ. Ngô ma ma sợ nàng không được tự nhiên nên chủ động đưa tay xốc một góc rèm lên, nói với Vân Phù:
“Tiểu thư mau nhìn xem đi, bên ngoài này náo nhiệt lắm, về sau ngài cũng có thể đi chơi.”
“Ma ma, ở đây thật nhiều người, cũng đẹp hơn trấn trên nữa.” Vân Phù cũng phụ họa, duỗi đầu ra ngoài, nàng đã không nhìn thấy phố xá phồn hoa thế này rất nhiều năm rồi.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, “Tiểu thư, chúng ta đã đến.” Ngô ma ma xuống xe ngựa trước, đỡ Vân Phù đi xuống.
Vân Phù theo chân bà đi vào trong Triệu phủ. Mỗi một mảnh ngói, mỗi một viên gạch, mỗi một ngóc ngách, tất cả đều là cảnh vật mà nàng quen thuộc. Xuyên qua hành lang gấp khúc đầy hoa, bọn nha hoàn dần dần nhiều hơn, bên trong lại là một phong cảnh khác. Vân Phù im lặng nhìn xem đây hết thảy, đi theo đoàn người vào bên trong.
“Tiểu thư, phía trước chính là sân viện của lão thái thái, người trong phủ đều đang chờ ngài trở về. Sân viện của ngài nằm ngay bên cạnh sân viện của Lăng Ca, Đại thiếu gia Triệu Định do Vạn di nương của Đại phòng sinh thì ở tại tiền viện. . .”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong lúc Ngô ma ma nói chuyện, rất nhanh bọn họ đã đến viện của Triệu lão thái thái.
Tất cả những người có quan hệ huyết thống trong Triệu gia đều ngồi ở đây chờ Vân Phù trở về. Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, duy chỉ có tiểu thư bên người Triệu lão thái thái, sắc mặt lại có chút trắng bệch, từ lúc Vân Phù vừa đi vào cứ lén lút nhìn nàng chằm chằm.
Vân Phù bước vào, việc đầu tiên là tìm muội muội nàng trong đám người. Khi nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh Triệu lão thái thái, khí sắc so với đời trước tốt hơn không ít, lúc này nàng mới thở ra một hơi, rốt cuộc tảng đá nơi đáy lòng cũng hạ xuống. Thu hồi tầm mắt, nàng lại yên lặng quan sát những người khác trong phòng.
Triệu lão thái thái ngồi ở trung tâm, sắc mặt nghiêm túc, Triệu Lăng Ca đứng ngay bên cạnh bà. Chỗ ngồi bên trái lần lượt là Triệu Lục, đại bá mẫu của nàng và Vạn di nương.
Triệu Định ngồi bên phải, lúc này đang mang vẻ mặt thận trọng nhìn nàng.
Trong lúc Vân Phù quan sát những người trong phòng, thì những người đó cũng đang quan sát nàng.
Lúc Triệu Lăng Ca trông thấy Vân Phù, lòng lập tức chấn động, có một loại cảm giác không nói nên lời nhanh chóng bủa vây lấy nàng, những thấp thỏm lo âu quấy rầy nàng bấy lâu nay bỗng biến mất hoàn toàn. Nàng thậm chí còn nảy sinh cảm giác thân thiết một cách khó hiểu, tựa như hai người đã quen biết nhau từ rất lâu.
Vân Phù dựa theo lời Ngô ma ma nói, quỳ lạy Triệu lão thái thái và phu phụ Đại phòng.
Đại phu nhân tên Chu Ngọc. Năm đó bà ôm mong đợi về hôn nhân hạnh phúc đến Triệu gia, lại bị Triệu Lục làm cho lạnh lòng, từ đó không còn quan tâm chuyện trong phủ nữa, chỉ sống cuộc đời của mình. Mặc dù bà đã vào Triệu gia nhiều năm, vẫn không có con, nhưng vì nhà mẹ đẻ có địa vị lớn nên Triệu Lục cũng không dám trực tiếp đối đầu với bà. Hai người nước sông không phạm nước giếng.
Nhiều năm qua, Chu Ngọc đã không còn để ý nữa, đối xử với người Triệu gia không lạnh cũng không nóng. Bà bình tĩnh tiếp nhận lễ của Vân Phù, sau đó bảo ma ma đứng sau lưng đưa lễ vật đã chuẩn bị cho Ngô ma ma.
Vạn di nương cũng chuẩn bị mấy cái khăn tay, chờ Vân Phù đến bái lạy mình, ai ngờ nàng đã đứng lên. Bà ta lập tức không vui, sầm mặt lại.
Triệu Định ngồi ngay đối diện cũng không vui, hừ lạnh một tiếng: “Cuối cùng vẫn chỉ là nha đầu lớn lên ở nông thôn, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có, sao lại không bái mẫu thân ta?”
Triệu Định vừa dứt lời, những người khác còn chưa kịp phản ứng, Triệu Lăng Ca đã lập tức phản bác, ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao lại kích động như vậy:
“Nàng là nữ nhi của chính thất Nhị phòng, tiểu thư chân chính, quỳ tổ mẫu, quỳ phụ mẫu, vấn an Đại bá, Đại bá mẫu, chỗ nào gọi là không hiểu lễ nghĩa. Ngược lại là ngươi, bảo tiểu thư dòng chính quỳ lạy một thị thiếp, còn tự mình gọi thị thiếp kia là mẫu thân, đến cùng là ai không hiểu quy củ thế. Nếu ngươi đã không biết quy củ như vậy thì đến nội viện của Đại bá mẫu để Lỗ ma ma dạy lại cho ngươi đi!” Lỗ ma ma là ma ma bên người của Chu Ngọc.