“Vì sao ngươi lại nói với tổ mẫu muốn giữ ta lại? Ta chiếm vị trí của ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không ghét ta sao?”
Vân Phù nhìn nàng, “Ta chưa từng chán ghét muội, muội đừng suy nghĩ nhiều.”
“Nhưng…”
“Triệu Lăng Ca, muội không nợ ta gì cả. Năm đó mẫu thân mang thai đôi, hai chúng ta là tỷ muội song sinh. Những lời nói muội chiếm vị trí của ta đều không đúng, tất cả những gì muội hưởng thụ bao năm nay đều là do phụ thân và mẫu thân để lại cho muội. Muội không cần phải áy náy với ta.”
Lượng thông tin trong lời này quá lớn, Triệu Lăng Ca không thể tiêu hóa trong thời gian ngắn được, sửng sốt nhìn Vân Phù. Qua hồi lâu, nàng vừa định nói chuyện, thì có người ở bên kia hành lang đi tới. Mấy thị nữ mang theo ô đi về phía các nàng.
Triệu Lăng Ca chỉ có thể nuốt những lời muốn hỏi trở vào trong, cùng thị nữ che ô đi ra ngoài. Không hiểu sao cái hành lang hôm nay lại dài đến thế.
Thật vất vả mới đến được nơi ở của Vân Phù, Triệu Lăng Ca đưa ô cho Khởi Tinh, tự mình dậm chân hai cái để giũ những hạt mưa trên thân thể xuống.
Động tác của hai người giống hệt nhau.
Khởi Vân rất kinh ngạc, “Sao cả hai tiểu thư đều thích làm như thế? Đúng có là duyên quá.”
Triệu Lăng Ca không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Vân Phù. Vân Phù thấy được ánh mắt của nàng ấy, chịu không nỗi nên yên lặng nhìn sang chỗ khác.
Hai người cùng nhau đi vào trong, Triệu Lăng Ca chỉ vào đồ vật bên cạnh, nói: “Ta đã dặn người đưa bồn san hô cảnh đến đặt trong viện của ngươi. Bồn cây cảnh kia trông rất đẹp, vốn là bày ở trong sân, nhưng hiện tại trời đang mưa, hẳn là đã được dời vào trong phòng rồi. . .”
Khởi Tinh đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn một vòng, sau đó quay đầu nhìn Triệu Lăng Ca, “Tiểu thư, không thấy bồn cây cảnh. . .”
“Rõ ràng ta đã cho người đưa tới, các ngươi thử đi hỏi những người khác trong viện thử xem bồn cây cảnh bị các nàng đưa đến chỗ nào rồi?”
“Ma ma, bảo phòng bếp nhỏ nấu trà gừng đi, chúng ta vừa rồi dính chút nước mưa.” Vân Phù nói với hai vị ma ma.
Người trong phòng đều bị các nàng điều đi.
Triệu Lăng Ca nhìn Vân Phù đang đứng ở cạnh cửa, đột nhiên mở miệng hỏi một vài vấn đề vụn vặt, “Mùa đông năm mười tuổi, ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Mùa đông năm đó. . .” Vân Phù nhớ tới hình ảnh mình nằm trong kho củi, “Rơi vào đống tuyết, sau đó phát sốt.” Suýt chút nữa thì sốt cao đến mất mạng.
“Vậy mùa hè năm mười ba tuổi thì sao?”
Vân Phù nghĩ ngợi, tiếp tục nói: “Leo núi rồi bị ngã.” Nàng té trong lúc hái thảo dược, vết sẹo sau lưng đến giờ vẫn còn. Khi ấy, nếu không phải nàng nắm được sợi dây leo thì đã sớm té chết.
Sắc mặt Triệu Lăng Ca càng thêm nghiêm túc, chậm rãi đến gần Vân Phù, “Một tháng trước thì sao? Một tháng trước sao ngươi lại bị thương?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Một tháng trước… ” Vân Phù nhớ lại, đó chính là khoảng thời nàng gặp phải hệ thống, “Đụng đầu chảy chút máu, sao muội lại…” Vân Phù nghĩ tới điều gì, không nói thêm nữa.
“Ngươi cho ta nhìn xem.” Nói Triệu Lăng Ca vươn tay, gạt tóc mai trên trán nàng ra, nơi đó có một vết sẹo nhàn nhạt.
Triệu Lăng Ca sững sờ đứng nguyên tại chỗ tựa như bị sét đánh trúng, đôi mắt không tự chủ đỏ lên. Nàng đưa tay ôm lấy Vân Phù, chôn mặt vào vai nàng bật khóc.
Vân Phù có chút bối rối, vỗ lưng nàng ấy, an ủi: “Ta không sao, ta thật sự không có việc gì cả, trông có vẻ dọa người vậy thôi, đừng sợ. . .”
Triệu Lăng Ca khóc như mưa, mọi chuyện nào giống như lời Vân Phù nói.
Từ nhỏ đến lớn, đôi khi tim nàng đột nhiên đập nhanh, cũng không rõ lúc nào sẽ bị, nhưng trong nhà đã mời đủ loại đại phu đến xem bệnh, nhưng vẫn không có người nào nói rõ được chứng bệnh này.
Năm mười tuổi, nàng đi theo tổ mẫu lên núi. Thừa dịp tổ mẫu nói chuyện với đạo trưởng, Triệu Định đưa nàng ra ngoài, sau lại vứt nàng giữa đường. Khi ấy nàng đã lạc đường trong một sơn cốc. Đúng vào lúc này, chứng tim đập nhanh lại tái phát. Vào thời khắc hôn mê, nàng đã tình cờ gặp được một nữ tử tiên phong đạo cốt*, chờ đến khi nàng tỉnh lại, người kia nói, tim đập nhanh là vì nàng và một người khác có liên hệ với nhau. Giữa các nàng, bất cứ người nào bị thương nặng, tim đối phương đều sẽ đập nhanh.
(*)“Tiên phong, đạo cốt – 仙 風 道 骨” là một thành ngữ gốc Hán. – “Từ điển tiếng Việt” (Vietlex – 2015) giảng: “tiên phong đạo cốt – 仙 風 道 骨 [cũ] cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục: một ông lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt”.
Nàng ấy nói chuyện này không thể nói cho bất kỳ ai khác.
Triệu Lăng Ca muốn hỏi nàng là ai, kết quả nữ tử kia không trả lời, từ đó cũng không thấy bóng dáng nàng ấy đâu nữa.
Những năm này nàng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đoán rất nhiều người, mãi cho đến khi gặp Vân Phù. Lần đầu tiên nàng trông thấy nàng ấy, lòng đã lập tức nảy sinh cảm giác quen thuộc, mà đoạn nói chuyện vừa rồi đã xác nhận được ý nghĩ đó của nàng.
Phát sốt, té ngã, đụng đầu, những chuyện kia nhất định không phải đơn giản như lời Vân Phù nói.
Triệu Lăng Ca nhìn Vân Phù, nghẹn ngào nói: “Người là tỷ tỷ. . .”
Vân Phù nghe thấy tiếng “Tỷ tỷ” này của Triệu Lăng Ca, trong lòng chua xót, khóc không thành tiếng.”Tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ về rồi, muội đừng khóc. . .”
Ngoài phòng, Khởi Tinh từ phòng kho quay lại, nghe thấy bên trong có tiếng khóc, lòng nàng lạnh đi. Sợ đã xảy ra chuyện gì, nàng ấy nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, “Tiểu thư sao vậy?”
“Không có việc gì, các ngươi khoan hãy vào.” Vân Phù nói vọng ra.
Một tay nàng nhẹ nhàng vỗ về Triệu Lăng Ca, tay khác lấy khăn tay từ trong túi, nhỏ giọng nói, “Nào, đừng khóc, muội lau nước mắt đi, nếu không thị nữ của muội lại tưởng rằng ta bắt nạt muội đó.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Lăng Ca khóc đến nỗi thở không ra hơi, nghe Vân Phù nói xong thì gật đầu, nhận khăn tay lau mặt. Nhưng nàng khóc quá nhiều, trong lúc nhất thời không dừng được, lại nghĩ đến những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, nhịn không được lại khóc lên.
“. . .”
“Tiểu thư, vẫn là để chúng ta tiến vào xem chút đi.” Khởi Tinh chưa từ bỏ ý định, nghe tiếng thì chắc người đang khóc hẳn là Triệu Lăng Ca.
Vân Phù có chút tức giận, giọng bỗng cao hơn, “Ta nói các ngươi khoan hãy vào.”
Tiếng khóc của Triệu Lăng Ca ngay lập tức ngừng lại. Nàng nhìn Vân Phù, ngoan ngoãn đưa khăn lên lau mặt.
Khởi Tinh cũng không dám xông vào, liên tục xin lỗi.
Triệu Lăng Ca cố cất giọng nghẹn ngào nói với ra bên ngoài, “Khởi Tinh, ta không sao, các ngươi ra ngoài trước đi, ta có việc thương lượng với tỷ tỷ.”
“Vâng.” Khởi Tinh nghe thấy tiếng Triệu Lăng Ca nói chuyện mới yên tâm. Nàng ấy dời bước đứng cách phòng không xa.
Trong phòng.
Triệu Lăng Ca đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Nàng giương đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Vân Phù, “Tại sao bên tổ mẫu lại không biết chuyện này? Còn có, chúng ta là tỷ muội song sinh, vì sao tỷ lại phải sống ở nông thôn mười sáu năm? Năm đó, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Muội biết mẫu thân đã sinh chúng ta ở đâu không?”
“Muội biết, tổ mẫu nói là trên đường về nhà, mẫu thân bị khó sinh.”
Vân Phù gật gật đầu, “Vạn thị chỉ đưa muội và di thể của mẫu thân trở về. Sau khi Vạn thị trở về, Khổng quản gia cũng đã phái người đến miếu hoang, nhưng khi đó trong miếu hoang đã không còn gì nữa, ông ấy tay không quay về. Kết quả mười sáu năm sau, thương đội của ông ấy lại đi ngang qua nơi đó, lần này, Khổng quản gia lại nghe được tin tức của tỷ. Bấy giờ ông ấy mới biết khi đó bên người mẫu thân có một thị nữ tên Xuân Đào. Bấy giờ Xuân Đào cũng mang thai, mà cái thai kia cũng cùng tháng với mẫu thân, chỉ là sau ngày đó thì tin tức về nha hoàn này cũng biến mất.”
“Cho nên khi đó Khổng quản gia cho rằng Xuân Đào đã đánh tráo đứa nhỏ?”
“Đúng vậy. Nhưng Xuân Đào đã chết vào mười sáu năm trước rồi, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng mất cùng.”
“Người của mẫu thân sẽ chỉ nghe lời của mẫu thân. Bà ấy mang tỷ đi, đó nhất định là do mẫu thân sắp xếp, vậy là có người muốn hại chúng ta. Xuân Đào mang theo tỷ chạy trốn, vậy muội thì sao? Vì sao muội lại được trở về? Còn có, vì sao Xuân Đào lại chết?” Triệu Lăng Ca rất nhanh đã bắt được nhịp.
“Xuân Đào bị người nhận nuôi tỷ giết chết.” Vân Phù nói: “Còn những chuyện khác, chỉ có người ôm muội về mới biết được.”