Sau khi Vân Phù và Triệu Lăng Ca trở về từ sân viện hoang phế đó, các nàng đã cho người tu sửa lại nơi ấy. Đồ vật bên trong cũng được chuyển ra ngoài, cất giữ cẩn thận.
Rồi dựa theo dặn dò của Triệu lão thái thái, phủ bọn họ bắt đầu tách ra khỏi Triệu gia Phất Châu.
Sau khi những người trong tộc biết tin, cả đám người đều trợn tròn mắt. Vốn bọn họ chỉ có ý muốn dọa Vân Phù một chút để kiếm chát thêm, chứ không hề muốn gạch tên chi này ra khỏi gia phả.
Thế là bọn họ lại phái người tới Triệu gia tìm Vân Phù hoà giải.
Nhưng những người này ngay cả cửa lớn của Triệu gia cũng chưa kịp đụng đã bị đuổi qua một bên.
Làm đến mức ấy mà bọn họ vẫn chưa hết hy vọng, lại muốn xúi giục Triệu Định.
Vân Phù đã sớm cho người âm thầm theo dõi Triệu Định, những người đó căn bản không có cơ hội ra tay, chỉ có thể tung tin đồn về Vân Phù khắp đầu đường cuối ngõ, nói nàng là sao chổi, vừa về đã khiến Triệu gia rối tung rối mù, càng nói càng quá đáng.
Thái tử phi Chu Lê cũng từ miệng người ta nghe thấy những lời đồn liên quan tới Vân Phù. Nàng và Tề Ngạn hiện tại vẫn đang ở Phất Châu. Vài ngày trước bọn họ đã tìm thấy vị đại phu mà Tề Tuân nhắc tới trong thư, bây giờ ông ấy đang giúp Tề Ngạn chữa bệnh. Không chỉ có thế, Chu Lê còn phát hiện, nàng mang thai.
Lúc trước, qua lời kể của Tề Tuân, Tề Ngạn đã biết đứa nhỏ trong bụng Chu Lê nam hay nữ. Hắn rất trông chờ đến lúc có thể nhìn thấy đứa nhỏ ra đời, vì thế cũng rất tích cực phối hợp chữa bệnh.
Chu Lê không thường ra ngoài, thị nữ bên người vì muốn chọc nàng vui vẻ nên thường xuyên chọn những chuyện thú vị quanh đó kể nàng nghe.
Nói mãi, cuối cùng thị nữ nhắc đến Triệu gia, gia tộc náo nhiệt nhất hiện nay.
“Triệu gia bây giờ do vị Đại tiểu thư làm chủ. Nghe nói nàng ta là người ngang ngược càn rỡ, thủ đoạn độc ác, ngay cả người thân cũng không tha. . .”
Chu Lê vô thức có chút phản cảm, không phải là bởi vì Vân Phù, mà là vì lời kể của thị nữ có lẫn sự thiên vị trong đó.
Năm ấy, khi phụ mẫu vừa qua đời, tổ phụ ruột thịt của nàng lập tức dẫn theo thúc bá công khai vào nhà nàng ở. Nếu không phải Hứa gia đón nàng về, không chừng mạng nàng đã mất từ lâu rồi.
Cho nên đối với tình cảnh của Vân Phù, nàng rất đồng cảm. Càng như vậy Chu Lê lại càng nhịn không được khi có người nói xấu Vân Phù như thế.
Nàng cảm thấy trong này khẳng định có uẩn khúc gì đó.
Chu Lê nghĩ thầm, nếu như nàng ấy có khó khăn, vậy nàng có thể giúp nàng ấy một tay.
Nghĩ thế, Chu Lê đã đặc biệt phái thị vệ đi nghe ngóng chuyện của Triệu gia.
Thị vệ bên cạnh Thái tử và Tam hoàng tử là huynh đệ ruột, cho nên võ công của bọn họ cũng giống nhau đến mấy phần.
Thế là khi thị vệ của Thái tử là Hướng Trạch thuần thục leo lên nóc nhà, hắn gặp ngay Hướng Xuyên cũng ở đó, bốn mắt nhìn nhau không nói nên lời.
Hướng Trạch, “. . .”
Hướng Xuyên, “. . .”
Không khí trầm mặc như chết lặng.
“Thái tử tới?”
“Tam điện hạ tới?”
Hai âm thanh đồng thời vang lên, sau đó lại là một hồi trầm mặc.
Hướng Trạch ra dấu tay, ám chỉ Hướng Xuyên nói trước.
“Tam điện hạ đang ở Bắc cảnh, ta phụng mệnh đến bảo hộ Đại tiểu thư Triệu gia.”
“Thái Tử Phi phái ta tới nghe ngóng xem rốt cuộc chuyện của Đại tiểu thư Triệu gia là như thế nào.”
Hướng Trạch tìm hiểu sự tình ở chỗ Hướng Xuyên xong thì về tiểu viện kể lại hết những gì Hướng Xuyên nói. Chu Lê nghe mà ngây người, nàng chỉ bảo Hướng Trạch ra đường hỏi thăm, chứ không hề bảo hắn tới dưới mái hiên nhà con gái người ta nghe trộm.
Hướng Trạch thấy ánh mắt kinh ngạc của Thái tử phi thì biết nàng suy nghĩ nhiều, vội vàng nói:
“Mọi chuyện đều là Hướng Xuyên nói với thuộc hạ.”
Lần này cả hai phu thê đều ngớ ra.
“A Túc để Hướng Xuyên đi bảo vệ cô nương Triệu gia kia ư?” Tề Ngạn nhớ lại lời kể trước kia của Tề Tuân, nhanh chóng hỏi lại.
Chu Lê nghe nói như thế, đôi mắt tròn xoe, vô thức nói tiếp: “A Túc thích Triệu Vân Phù sao?”
Tề Ngạn đang uống nước, lập tức bị lời này làm sặc, “Khụ khụ khụ. . .”
Chu Lê kịp phản ứng, lập tức vỗ vào lưng hắn giúp hắn thuận khí. Hướng Trạch rất thức thời khép cửa phòng lại.
Nàng rất hiểu Tề Ngạn, nhìn phản ứng của hắn là biết Tề Ngạn chắc chắn biết chuyện bên trong. Lần này nàng dùng giọng điệu khẳng định nói:
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“A Túc thích nàng ấy, thế nhưng. . .” Chu Lê nhìn Tề Ngạn, có chút do dự, “A Túc làm như vậy, có phải không được thích hợp cho lắm không?”
“Còn nữa, A Túc chưa từng đi qua Phất Châu mà, hai đứa này quen biết nhau ở đâu vậy?”
Tề Ngạn thầm nghĩ không xong, nhanh chóng kiếm cớ ra ngoài, “Ta đi xem sách trước, nàng từ từ suy nghĩ nhé.”
“Điện hạ!” Chu Lê đưa tay nắm chặt tay áo Tề Ngạn, mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm.
Tề Ngạn không có cách nào khác, chỉ có thể nói những chuyện mình biết cho nàng nghe:
“A Túc rất thích cô nương kia, dự định sau khi trở về từ Bắc cảnh sẽ thỉnh chỉ thành hôn.”
“Vậy bọn họ biết nhau ở đâu?” Chu Lê nghe nói như thế càng thêm kích động.
Tề Tuân vốn rất kén chọn, nếu nói vậy thì chứng minh Vân Phù nhất định là một nữ tử rất ưu tú. Chu Lê càng hiếu kỳ hơn, đơn phương ôm nỗi hiếu kỳ đối với Vân Phù, nàng rất muốn gặp Vân Phù một lần.
Thấy Tề Ngạn mãi mà không trả lời, Chu Lê lại lung lay cánh tay hắn.
Tề Ngạn có chút khó xử, chuyện này hắn biết nói sao đây?
Nói là A Túc quen người kia ở kiếp trước à? Nếu vậy Chu Lê sẽ cho rằng hắn điên rồi.
Hắn chỉ có thể thay Tề Tuân nghĩ ra một cái lý do, “Trước kia A Túc từng có đoạn thời gian ra ngoài du ngoạn, khả năng là bọn họ biết nhau vào lúc đó.”
Đối mặt với những lời đồn đó, Vân Phù chẳng quan tâm. Đời trước bọn họ khen nàng là một cô nương hiền lương thục đức, nhưng cuối cùng nàng cũng chết đấy thôi. Còn sống mới là chuyện quan trọng nhất, vậy nên tính toán những thứ này làm gì.
Nhưng sau khi nghe thấy những lời kia, Triệu Lăng Ca lại thấy trong lòng rất không thoải mái, không ai có thể nói tỷ tỷ nàng như vậy.
Triệu Lăng Ca tìm Vân Phù xin người và tiền.
“Muốn người thế nào? Người thay muội nghĩ kế sách hay thay muội đánh nhau? Một ngàn lượng có đủ hay không?”
“Muội muốn mấy người tay chân linh hoạt, có thể đánh nhau. Với lại không cần nhiều bạc vậy đâu.”
“Chờ một chút để tỷ bảo người lấy cho muội.”
Sau khi tiền và người đều tới tay, Triệu Lăng Ca phái những người này bắt hết đám họ hàng vào một con ngõ nhỏ, thừa dịp trời tối đánh bọn họ một trận nhừ xương.
Sau đó, nàng ấy lại bỏ ra số bạc lớn tìm một đám người chuyên môn viết thoại bản, bảo bọn họ dựa vào những việc mà Triệu Lục, Vạn thị và cả những vị họ hàng kia làm mấy năm nay, viết riêng cho mỗi người một bộ truyện. Thoại bản in từ hiệu sách xong lập tức được gửi đến tay các tiên sinh kể chuyện.
Ngày hôm sau, tiên sinh kể chuyện trong các quán rượu, quán trà lớn ở Phất Châu đều đổi sang thoại bản mới, tất cả đều là chuyện của người Triệu gia, khiến mọi người ai cũng thoải mái cười to. Việc làm ăn của quán rượu, quán trà đều tốt hơn nhiều.
Vân Phù nắm lấy cơ hội, để hai quyển thoại bản của Triệu Lục và Vạn thị, vốn là hai quyển được hoan nghênh nhất, được kể độc quyền ở quán rượu, quán trà của Triệu gia, mỗi ngày kể một lần.
Cứ như vậy, đám người đó của Triệu gia bỗng nổi tiếng ở Phất Châu theo một cách kỳ quặc.
Không chỉ thế, Vân Phù còn chủ động phá hủy toàn bộ kiến trúc khu phía Đông Triệu gia, nơi vốn là chỗ ở cũ của những vị họ hàng kia. Nàng cho người đo đạc lại đất đai một lần nữa, sau đó bổ sung tường vây. Tiếp đến, Vân Phù phái Khổng quản gia tới quan phủ tìm Huyện lệnh trao đổi, nàng muốn xây một cái học đường trên mảnh đất trống này. Học đường xây xong sẽ do quan phủ quản lý, lại mời đại nho ở địa phương đến dạy chữ. Tất cả chi phí đều do Triệu gia chi trả. Nếu người bình thường muốn nhập học, chỉ cần nộp ít bạc là có thể học luôn.
Vừa đấm vừa xoa, cuối cùng Vân Phù cũng thành công tách Triệu gia của nàng và Triệu Lăng Ca ra khỏi Triệu gia Phất Châu. Mà danh tiếng Triệu gia của hai tỷ muội nàng cũng nhờ vậy mà lên cao.
Người bí mật quan sát nhất cử nhất động của Triệu gia mấy ngày nay là Hướng Xuyên vô cùng bội phục Vân Phù.
Hung ác, thật hung ác.
Nhưng cũng không khó lý giải, ngoại trừ một bộ phận thích hóng chuyện, những thương hộ khác vẫn luôn dòm ngó cục thịt béo Triệu gia này. Nếu nàng không hung ác, vậy hai tỷ muội nàng chắc chắn sẽ bị bọn họ xâu xé đến xương cũng chẳng còn.
Vân Phù bận rộn rất nhiều ngày, cuối cùng cũng có một ít thời gian dành cho mình.
Nàng phát hiện hình như mình đã quên chuyện gì đó.
Tề Tuân!
Chuyện Triệu Lục bị đưa ra công lý nhất định có liên quan tới hắn. Khổng quản gia tìm mười sáu năm, bỏ ra vô số nhân lực, tài lực cũng không tìm được người trong thương đội, sao người kia lại ngay thời điểm này bị Huyện lệnh bắt được?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngoại trừ Tề Tuân, nàng nghĩ không ra còn có ai có thể làm được chuyện như thế.
Lòng Vân Phù vừa vui vừa buồn. Tề Tuân ra tay giúp đỡ, quả thực đã giúp nàng giải quyết một phiền toái rất lớn, thù của phụ thân cũng được báo rồi. Nhưng điều này chứng minh Hướng Xuyên vẫn luôn ở Phất Châu, nói không chừng bây giờ còn đang ở cái góc nào đó lén quan sát nàng.
Thế nên Tề Tuân cũng biết nàng trở về rồi.
Nhận thức được điều này khiến Vân Phù rất không vui.
Vậy sau này nàng phải làm thế nào đây? Chung quy sẽ có một ngày Tề Tuân trở về.
Nếu hắn trở về mà vẫn muốn nàng làm Trắc phi giống đời trước thì phải làm sao bây giờ? Vả lại đời này Tề Tuân đã có chuẩn bị đầy đủ, hắn nhất định có thể bảo vệ đôi mắt của hắn, cũng sẽ thắng trận Bắc cảnh. Đến lúc đó Tề Tuân chính là một cái bánh lớn, chắc chắn sẽ có vô số người muốn gả cho Tề Tuân.
Nếu nàng tranh sủng ghen tuông với những cô nương kia, nói không chừng sẽ còn xuất hiện các loại tình huống ngoài ý muốn, chết không kịp ngáp mất. Vừa nhìn đã thấy ngay kết cục của mình, Vân Phù chỉ ngẫm lại thôi cũng cảm thấy hít thở không thông.
Nàng thừa nhận Tề Tuân đúng là rất đẹp trai, đời trước nàng cũng từng thoáng động lòng. Nhưng chút tâm tư nhỏ ấy đứng trước sự tự do hiện tại thì không đáng một đồng.
Hơn nữa tình huống bây giờ cũng đã khác, nàng cùng Tề Tuân đều sống lại.
Không có ai bắt buộc bọn họ nhất định phải đi lại đường cũ.
Vậy phải chăng bọn họ đều có thể có lựa chọn tốt hơn.
Nàng và Tề Tuân có thể trở thành đồng minh tốt nhất của nhau. Triệu gia có thể cung cấp tiền bạc cho Tề Tuân, giúp hắn ngồi lên vị trí kia.
Nghĩ đến đây, đôi mày Vân Phù dần giãn ra, chính nàng nghe còn động lòng mà, Tề Tuân nhất định sẽ đồng ý.
Tâm trạng Vân Phù tốt lên, nhắc tới chuyện của phụ thân, Vân Phù lại nghĩ tới đứa con trai mất tích nhiều năm của Khổng quản gia
Nàng bèn sai người tới quan phủ một chuyến, quyên góp một số lớn bạc mới nghe ngóng được tin tức từ núi Tấn Đại.
Sợ cuối cùng lại mừng hụt, Vân Phù cố ý giấu Khổng quản gia, cho đến khi có tin tức chính xác mới dám nói cho ông ấy nghe.
Ông ấy đã lớn tuổi, tóc cũng bạc phơ, sau khi nghe tin nhi tử còn sống, nước mắt tuôn rơi trên gương mặt già nua, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Vân Phù và Triệu Lăng Ca.
Hành động này dọa tỷ muội Vân Phù sợ hãi, hai người lập tức giành dập đầu với ông ấy trước, “Khổng lão bá, không có gì cám ơn với không cám ơn, nếu thật sự phải nói cảm ơn thì ngài khi trước đã cứu chúng cháu, nếu không có sự chăm sóc nhiều năm của ngài, Lăng Ca sớm đã bị gả đi một cách tùy tiện, cháu cũng không có cơ hội trở lại Triệu gia báo thù cho phụ mẫu.”
Khổng quản gia khóc như mưa, tối đó còn phải uống say một trận, hôm sau ngủ cả ngày. Sau khi lấy lại tinh thần, ông ấy vẫn làm việc giống như trước kia, thế nhưng ai cũng nhận ra sự thay đổi của ông ấy. Bầu không khí u ám vẫn luôn bao quanh người ông ấy đã biến mất, bây giờ trái lại giống như một ông lão bình thường.
Người Vân Phù mời phải mất hai tháng mới đưa cả nhà con trai Khổng quản gia về.
Năm đó hắn bị thương ở đầu, được dân địa phương cứu giúp, sau khi tỉnh lại thì không nhớ gì hết nên quyết định ở lại nơi đó lấy vợ sinh con.
Khổng quản gia xúc động đến rơi nước mắt.
Về phần Vạn thị và Triệu Lục, chứng cứ chỉ tội bọn họ vô cùng xác thực, hiện tại chỉ còn chờ lên pháp trường thôi.
Vân Phù nói được làm được. Hôm Triệu Lục bị hành hình, nàng thật sự cho người khiêng Triệu lão thái thái từ trong phủ ra, mời bà ta đến hiện trường.
Lần này Triệu lão thái thái không tiếp nhận nổi, trở về thì ngã bệnh. Vân Phù dành thời gian đi qua nhìn một chút, phân phó người dưới chăm coi cho tốt rồi không tới lần nào nữa.
Về phần Triệu Định, kiếp trước, cái chết thảm thiết của nàng và Triệu Lăng Ca có liên quan trực tiếp tới hắn. Vân Phù định ném hắn ra ngoài, để hắn tự sinh tự diệt.
Nhưng Triệu Định là loại người không thành thật, Vân Phù sợ hắn gây họa cho người ta nên dứt khoát sai người đánh gãy chân hắn, sau đó đưa đến công xưởng của Triệu gia làm việc rồi trả lương theo tháng.