Đối diện với đôi mắt đầy mệt mỏi của Trần Bình, lão đạo sĩ có chút không nỡ nên quay đầu đi.
Ông ta ấp úng nói: “Cần.
.
.
Mạng sống của Bệ hạ.”
“Cổ thư ghi chép, chỉ có hiến tế người như Bệ hạ, mang mệnh trời, sở hữu vận khí lớn, mới có thể khiến trời cao động lòng, mở ra con đường luân hồi khác, siêu độ vong hồn.”
“Vậy à.”
Vẻ mặt Trần Bình không gợn sóng, như thể đang đáp lại một việc nhỏ nhặt bình thường.
“Vậy có thể đợi ta dặn dò xong mọi việc rồi mới đi hiến tế được không? Còn kịp không?”
“Bệ hạ.
.
.” Lão đạo sĩ nhíu mày: “Ngài có nghe rõ lão phu đang nói gì không?”
“Cần mạng sống của ngài đấy!”
“Ta nghe rõ rồi.” Trần Bình vẫy tay, ra hiệu cho ông ta bình tĩnh.
“Ta thấy như vậy rất tốt, có thể cứu được thần dân của ta, ta rất vui.”
“Hơn nữa.
.
.”
Trần Bình cong đôi mắt lên, rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy hắn buồn đến nhường nào: “Ta đã rất mệt mỏi rồi.”
“Ta muốn, nghỉ ngơi một chút.”
Lão đạo sĩ sững người, rồi quay lưng lại.
Vai ông ta nhấp nhô, vẫy tay với Trần Bình: “Lão phu biết rồi.”
Trong bốn tháng tiếp theo, Trần Bình sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, tuyển chọn một người tốt kế vị và dặn dò đầy đủ tất cả.
Người kế vị tên là Lưu Tân Nguyên, con cháu nhà quan.
Trong một ngày lạnh giá, hắn ta đang giành thức ăn với chó hoang thì được Trần Bình nhặt về.
Lúc đó, Lưu Tân Nguyên một tay cầm một chiếc bánh bao nóng hổi hỏi Trần Bình tại sao lại giúp hắn ta.
Trần Bình nói là muốn kéo hắn ta lại một chút.
Thực ra, hắn muốn kéo Thường Niệm của ngày xưa lại một chút.
Để họ nhớ lại những ngày tháng năm xưa, không cảm thấy quá đắng cay.
Lưu Tân Nguyên quả không hổ danh là con cháu nho gia, đầu óc rất linh hoạt.
Tính cách của Lưu Tân Nguyên cũng hiền lành, đặt trong thời đại thái bình thịnh trị, yên ổn này chắc chắn sẽ trở thành một vị minh quân.
Chỉ có điều, đọc sách nhiều nên đầu óc cũng có phần cứng nhắc.
Khi bàn về việc ghi chép hậu sự của Thường Niệm như thế nào, với ý tốt, hắn ta hỏi Trần Bình có nên xóa bỏ việc Thường Niệm từng làm kỹ nữ hay không.
“Tại sao phải xóa bỏ chứ?”
“.
.
.
Cái này.” Lưu Tân Nguyên có chút lúng túng.
“Làm kỹ nữ có gì đáng xấu hổ đâu.”
“Nàng ấy không trộm cắp, không cướp bóc, một nữ nhân yếu đuối sống sót trong thời loạn bằng cách bán nụ cười bán thân xác, không hề thấp kém hơn ai, ngược lại còn đáng được ca ngợi.”
“Huống hồ.
.
.”
Trần Bình mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy tình cảm: “Ta yêu đâu phải vì sự trong trắng của nàng ấy.”
“Ta yêu chính con người nàng ấy.”
“Cứ ghi chép lại như thực là được rồi.” Trần Bình ném cây bút cho Lưu Tân Nguyên.
“À phải rồi!”
Trần Bình gọi hắn ta lại, nửa đùa nửa thật nói: “Tình yêu của ta có thể không cần ghi chép quá chân thực, viết nhiều được bao nhiêu thì viết bấy nhiêu!”
Xử lý xong mọi việc, Trần Bình và lão đạo sĩ quay về thành An Dương.
Trên thành An Dương mây đen dày đặc, cả thành toát ra một vẻ quỷ dị.
Khiến những binh lính đóng quân bảo vệ phòng tuyến chỉ dám dựng lều trại trước thành.
Lão đạo sĩ vẫy tay, cổng thành mở ra.
Gió âm nổi lên bốn phía, thổi vào người lạnh buốt xương sống.
Ông ta đưa cho Trần Bình một xấp bùa chú, dặn dò hắn dán cẩn thận từng nhà từng hộ.
Trần Bình dán từ trời tối đến trời sáng, hai chân đã rách nát chảy m.á.u từ lâu.
Nhưng hắn cố chịu đựng, dán tấm bùa cuối cùng lên cửa Ung Vương cung.
Trận pháp màu đỏ vọt lên tận trời.
Mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của vong hồn.
Trần Bình bị một lực hút khổng lồ kéo vào trung tâm thành, lão đạo sĩ đang lẩm bẩm niệm chú ở đó.
“Bệ hạ!”
“Ta đã sẵn sàng rồi.”
Trần Bình nhìn về phía xoáy nước màu đỏ khổng lồ bên dưới.
Ở đó, là thần dân của hắn.
Hắn không có gì phải sợ hãi, cũng chẳng có gì để lùi bước.
Lão đạo sĩ gật đầu mạnh mẽ, mắt đẫm lệ, tay kết ấn..