Năm Tháng Vàng Son - Kiệt Trạch Nhi Du

Chương 42: Khi bóng tối trỗi dậy (3)



*Tháng 7 năm 1345· giữa mùa hè · đêm

_

Bóng dáng của Nguyên Khánh xuất hiện gần khu phố dành cho giới thượng lưu, vừa đặt chân xuống đất, cô đã cảm nhận được sự nguy hiểm.

Trong bóng tối, những ánh mắt hoang dã và tàn ác rơi xuống người cô.

“Thật trùng hợp, để lạc mất hai kẻ kia nhưng lại phát hiện ra một ma cà rồng đi lạc.”

*

“Lux.”

Vừa nghe thấy từ tiếng Latin này, Ian lập tức lùi lại.

Không ai nhanh hơn ánh sáng!

Ánh sáng chói lòa bùng nổ từ chiếc bùa kim loại mỏng, Ian đưa tay lên che mặt, nhưng tay anh nhanh chóng bị thiêu rụi thành tro dưới ánh sáng.

Lily cởi áo choàng ném ra phía trước, tạo ra một mảng bóng tối nhỏ, sau đó, cô rạch ngón tay, máu tuôn ra.

“Trăng tròn.”

Máu từ vết thương trên tay cô bốc lên, ở giữa không trung tạo thành một mặt trăng tròn kỳ lạ nhuốm màu máu.

Mặt Lily tái nhợt ngay lập tức, câu chú đã rút đi một nửa lượng máu của cô, nhưng cô biết rõ không còn nhiều thời gian để lãng phí. Cô không phải là phù thủy thực thụ nên vòng trăng máu này chỉ có thể duy trì trong một thời gian rất ngắn.

May mắn thay, ánh sáng từ biểu tượng thánh quang không chỉ thiêu đốt ma cà rồng sợ ánh sáng, mà còn thanh tẩy trận pháp được viết bởi sinh vật bóng tối.

Ian tranh thủ khoảnh khắc người sói biến hình dưới ánh trăng tròn, dùng phần tay còn lại nhấc Lily lên, biến thành làn khói đen rồi bỏ trốn.

“Auuuuu!” Khi tiếng sói hú vang lên, trong nhà đã không còn dấu vết của Ian và Lily.

Hai người họ xuất hiện trên con phố gần đó, ánh sáng đã gây ra tổn thương cho Ian đến mức anh không thể di chuyển xa hơn.

Ian đã mất cánh tay phải, nửa người bị thiêu cháy, máu thịt xoắn lại thành từng mảng cháy đen, khuôn mặt điển trai giờ chỉ là một bộ xương trắng, ngoài ra chỉ còn lại một con mắt đỏ rực.

Mất đi vẻ ngoài lịch lãm, anh giờ đây là một ác quỷ thực sự đến từ địa ngục.

Lily nâng đỡ Ian, tay cô vòng qua lưng anh. Mái tóc bạc rực rỡ ngày nào của anh đã bị thiêu cháy, chỉ còn lại những sợi đen cháy xém rơi xuống cánh tay cô, như những chiếc gai nhọn.

“Hãy chú ý đến mùi hương.” Ian rung giọng, nói một cách khó khăn, nhưng Lily vẫn hiểu được ý anh. Trong đầu cô hiện lên những câu chú mà mẹ cô đã dạy, cô giơ tay lên và đọc một câu chú ngượng ngùng, nhờ sự hỗ trợ của máu mà cô hoàn thành một câu chú không quá phức tạp để xóa đi mùi hương còn sót lại.

Ian nhìn về phía trước bằng con mắt đỏ duy nhất còn lại, bàn tay hóa thành xương trắng nắm chặt lấy Lily, anh một lần nữa dùng sức mạnh biến thành làn khói đen tan biến.

Điểm tập trung của người sói nằm trong thành Florence, không xa khu phố thượng lưu.

Gần đây, thành phố trở nên hỗn loạn vì các công nhân ngành len, và đó là nơi trú ẩn tự nhiên cho họ.

*

Nguyên Khánh xuất hiện ở rìa khu phố thượng lưu, cô không dám bước vào khu vực bị bao phủ bởi làn khói đen đặc quánh.

Cô gái trẻ trong chiếc váy dài đơn giản ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn của cô, một bóng hình mờ ảo đang dần ngưng tụ trong đám khói đen đặc đến mức không thể tan ra. Đó là một con quái vật khổng lồ được tạo nên từ vô số bóng tối chồng chất, một con quỷ sắp được sinh ra.

Tiếng hú gọi đồng loại của nó vang lên. Không cần lời nói, sự hiểu ý giữa những người sói khiến chúng lập tức tản ra, bùng nổ tốc độ không tưởng, đuổi theo mùi hương của Ian và Lily đang chạy trốn.

Mất đi mùi hương, người sói rơi vào trạng thái bối rối, nhưng ngay sau đó, chúng bắt được một mùi hương hoàn toàn khác.

Nguyên Khánh thu lại ánh mắt, hai tay áp sát bên hông, hơi thở ngừng lại trong giây lát.

Trong góc tối, những ánh mắt xanh lục hung hãn và dã man lóe lên.

“Một ma cà rồng đi lạc.”

Bóng tối bao phủ ngay khi câu nói vang lên.

Mắt Nguyên Khánh co lại. Cô nhận ra ngay đây là một phép thuật cao cấp che giấu khí tức – Rèm Bóng Tối.

Mùi hoang dã tràn ngập xung quanh cũng nói rõ những kẻ có mặt này là ai.

Người sói.

Nguyên Khánh nhanh chóng nhớ lại những kiến thức về người sói trong sách, lòng càng thêm cảnh giác. Xuất hiện đầu tiên từ bóng tối là một người đàn ông cao hai mét, đầy râu, chỉ để lộ đôi mắt xanh lục sáng rực. Bộ lông dày đặc che phủ khiến không thể đoán được tuổi tác của hắn, nhưng cơ bắp rắn chắc cho thấy hắn đang ở độ tuổi sung mãn.

Người thi triển Rèm Bóng Tối không phải là hắn.

Ngay lập tức, Nguyên Khánh đưa ra phán đoán của mình: kẻ thực sự có sức mạnh cao cấp vẫn đang ẩn nấp. Nếu đó là thủ lĩnh của bầy sói thì cô đã gặp rắc rối lớn.

Tim cô đập thình thịch, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì phấn khích.

Aaron từng nói tiểu thư Iris có tài năng xuất chúng, và về mặt chiến đấu, cô là học trò giỏi nhất mà anh từng dạy trong hàng trăm năm.

Ngọn lửa xung quanh cô vẽ nên một vòng tròn thắp sáng màu đỏ rực trong bóng tối.

Nguyên Khánh đứng giữa vòng lửa, cảnh giác với xung quanh.

Thủ lĩnh bầy sói ẩn nấp trong bóng tối, vừa nhìn Nguyên Khánh, hắn đã biết cô là một huyết tộc non nớt thiếu kinh nghiệm – một huyết tộc đi lạc sẽ không bao giờ dám khiêu khích bầy sói. Những huyết tộc có kinh nghiệm sẽ sử dụng năng lực của mình để rời khỏi nơi này trước khi Rèm Bóng Tối giáng xuống.

Một đứa trẻ mới chập chững lại nắm giữ khả năng điều khiển lửa kỳ dị.

Thủ lĩnh nhìn con dơi đậu trên vai mình.

“Cassel?”

Con dơi không đáp lại, đôi mắt trắng dã của nó phản chiếu bóng hình trong ánh lửa.

“Giết cô ta.” Thủ lĩnh ra lệnh.

Bầy sói bao vây Nguyên Khánh, xương cánh tay của chúng biến dạng, mọc ra những móng vuốt dài và sắc bén.

Những con sói hợp tác nhịp nhàng để che chắn lẫn nhau, tiến về phía Nguyên Khánh đứng giữa vòng lửa. Cô không hề hoảng sợ, trong tầm nhìn của cô, tốc độ mà bầy sói tự hào dường như biến mất, chúng đang di chuyển về phía cô với những động tác chậm chạp buồn cười.

Nguyên Khánh lập tức di chuyển, tay cô từ dưới đưa lên, ngọn lửa theo động tác của cô bùng lên, ngay lập tức nuốt chửng con sói đang lao tới đầu tiên.

“Lực áp chế từ cấp cao?” Con sói đầu đàn ẩn mình trong bóng tối bất ngờ thu hẹp đồng tử, kinh ngạc nhìn Nguyên Khánh mặc chiếc váy dài giản dị.

“Cassel… huyết tộc…đời đầu…” Con dơi lặng lẽ vặn vẹo lưỡi, khó khăn phát ra từng tiếng.

“Cẩn… thận…”

Ầm!

Chưa kịp nói hết câu, tấm màn bóng tối từ bên ngoài bị phá vỡ, sau đó lại hình thành một tấm màn bóng tối dày đặc hơn và khó phát hiện hơn, nhưng chủ nhân của bóng tối này là Heine Cassel.

Biểu cảm của sói đầu đàn đọng lại trên gương mặt, gió cuộn thành từng lớp xoáy xé nát, như cú đấm trực diện đánh thẳng vào con dơi với đôi mắt trắng trên vai sói đầu đàn.

Con dơi cánh thịt cố gắng trốn thoát nhưng bị cơn gió xuyên thủng mà găm chặt vào khe tường phía sau.

“Trưởng thân.” Trong mắt Nguyên Khánh ánh lên niềm vui, cô thấy một bóng dáng hiện ra phía trước, chính là vị thân vương huyết tộc trong chiếc áo choàng dài.

Heine nghiêng đầu nhìn cô, trong vẻ lãnh đạm toát ra chút uy nghiêm.

Nguyên Khánh đột nhiên cảm thấy chột dạ nên vô thức tránh ánh nhìn của anh.

Heine nhíu mày, theo ý nghĩ của anh, một lưỡi gió nhanh chóng hình thành bên cạnh Nguyên Khánh, chặn đứng một cuộc tấn công của đám sói.

“Tập trung.”

“Ồ, ồ.” Nguyên Khánh vội vàng lấy lại bình tĩnh, ngọn lửa bùng lên xung quanh, cô định giúp Heine.

“Trước hết hãy bảo vệ bản thân.” Heine nhắc nhở.

Nguyên Khánh rút tay lại.

Nói xong, ánh mắt Heine quay trở lại bóng tối.

Anh từng bước đi vào trong bóng tối,con sói đầu đàn dường như bị đóng băng tại chỗ, không thể động đậy, đôi mắt xanh lục đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh.

Vị thân vương huyết tộc hoàn toàn phớt lờ con sói đầu đàn, toàn bộ sự chú ý của anh tập trung vào con dơi mắt trắng đang bị găm chặt vào tường.

Anh không thể nhầm lẫn được, đó chính là khí tức cùng chung nguồn gốc.

Một sự hiện diện ẩn mình trong bóng tối, là huyết tộc của gia tộc Cassel.

Huyết tộc từ thế hệ của mẹ.

Heine lấy đôi găng tay lụa mới ra từ túi áo, thong thả đeo vào, anh bước đến bên bức tường, cầm chặt lấy cổ con dơi mắt trắng.

Đôi mắt xám của anh ngay lập tức chuyển thành đỏ rực.

Con dơi mắt trắng đảo mắt, nở nụ cười kỳ quái.

“Đã quá muộn rồi, Heine.”

Heine nhận ra điều gì, lưỡi gió tản ra ngoài, nhưng sức mạnh của anh đã kiệt quệ, đôi mắt đỏ rực nhanh chóng phai nhạt.

Mất đi sự trói buộc của sức mạnh thân vương, con dơi mắt trắng trong tay anh đột ngột nổ tung từ trong ra ngoài, để lại những mảng máu thịt bẩn thỉu.

Vụ nổ tạo ra một đợt sóng xung kích vô hình, Nguyên Khánh loạng choạng vội vàng nhìn về phía Heine, vị thân vương huyết tộc cao quý không bị ảnh hưởng, tường gió đã chặn đứng vụ nổ của con dơi mắt trắng.

Nhưng những kẻ khác ở hiện trường thì không may mắn như vậy. Sói đầu đàn đứng gần vụ nổ nhất xuất hiện dấu hiệu chóng mặt rõ rệt, còn đám sói bình thường xung quanh càng tệ hơn, khóe mắt, mũi, miệng, và tai của chúng đều rỉ máu đỏ thẫm.

Thất khiếu trên cơ thể chúng đều rỉ máu.

Nguyên Khánh càng nhíu mày sâu hơn. Cô vốn chỉ định lén lút ra ngoài để kiểm tra con quỷ đang hình thành trong khu vực của giới thượng lưu, nhưng giờ đây dường như đã vô tình phát hiện ra một rắc rối lớn hơn.

Heine thu hồi ánh mắt, tháo găng tay lụa, anh quay người, ngước nhìn về phía con quỷ tham lam đang được sinh ra trong màn sương đen không xa, sự kiệt sức khiến mắt anh mờ dần, không nhìn rõ thứ ẩn sau lớp sương đen đó.

Không thể đơn thuần giải thích sự việc này là do mâu thuẫn lợi ích giữa công nhân và chủ thuê gây ra. Những người công nhân đấu tranh cho quyền lợi của mình đã bị lợi dụng, những thương nhân tự cho là cao quý cũng đã bị lợi dụng, có kẻ đang âm mưu tất cả những chuyện này nhằm tạo ra con quỷ tham lam đó.

Quỷ sẽ không bị điều khiển bởi kẻ tạo ra chúng, chúng là những tồn tại khó đoán nhất. Rốt cuộc là vì điều gì?

“Trưởng thân.” Nguyên Khánh chạy nhanh tới. “Kim đã nói đó là con quỷ được hình thành từ lòng tham, nó hút cạn tuyệt vọng và sự tê liệt cảm xúc.”

“Đó không phải là quỷ, mà là vật chủ của quỷ dữ.” Giọng Heine trầm xuống. “Iris, trở về lâu đài, việc này không phải là thứ mà em có thể nhúng tay vào.”

“Trưởng thân.” Nguyên Khánh vẫn muốn tiến về phía trước, nhưng đã bị cơn gió cuốn cơ thể cô lên, đẩy ra khỏi tấm màn bóng tối.

Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi lại phía sau, khi Nguyên Khánh đứng vững, cô đã trở lại khuôn viên của dinh thự Edmond.

Bà Soufflé tiến lại gần. “Tiểu thư Iris, cô đã đi đâu vậy?”

Nguyên Khánh lắc đầu, cô ngước nhìn về phía màn sương đen dày đặc.

Rõ ràng tối qua vẫn chưa nghiêm trọng như vậy, nhưng giờ đây màn sương đen đang không ngừng mở rộng ra xung quanh càng lúc càng dày đặc.

Bóng dáng của Aaron và quản gia già Moore cũng xuất hiện sau phu nhân Soufflé, cùng thêm vài huyết tộc thuộc gia tộc Cassel hơn 600 năm tuổi cũng xuất hiện trong bóng tối xung quanh.

Quản gia già Moore ngước nhìn màn sương đen dày đặc, cuộc đời ông đủ dài để có sự hiểu biết mà không ai ở đây có được. Chỉ cần liếc qua màn sương đen, ông đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. “Tiểu thư Iris, thiếu gia đã nói gì?”

Nguyên Khánh quay đầu lại, vị quản gia già nghiêm nghị nhìn cô, không còn vẻ hiền từ thường ngày.

“Đó không phải là quỷ, mà là vật chủ của quỷ dữ.” Nguyên Khánh lặp lại lời của Heine với quản gia.

Quỷ và quỷ dữ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Quỷ hỗn loạn và độc ác, thiên về hủy diệt và tàn sát hoàn toàn, trong khi quỷ dữ thì khác. Chúng là những thực thể xảo quyệt và giả tạo. Quỷ dữ không thèm quan tâm đến việc giết chóc tàn bạo, chúng tôn thờ sự giao dịch và khế ước, thuộc về loại ác có trật tự.

Ánh mắt quản gia già ngưng đọng, ông nhìn về phía màn sương đen đang lan rộng, lẩm bẩm một cái tên cấm kỵ.

“Mammon.”

“Mammon?” Nguyên Khánh chăm chú nhìn ông. “Con quỷ tượng trưng cho đại tội “Tham lam” trong bảy tội lỗi?”

“Một trong bảy vị Satan, Chúa tể của lòng tham.”

“Trưởng thân đang gặp nguy hiểm! Ông Moore, ngài ấy muốn đối đầu một mình với vật chủ đó, ngài ấy đã tiêu diệt một con dơi mắt trắng kỳ quái.”

“Con dơi mắt trắng đó đã nói với trưởng thân một câu. Nó nói rằng, “Đã quá muộn rồi, Heine.” Tôi không hiểu câu này nghĩa là gì, nhưng trưởng thân đang gặp nguy hiểm.”

“Tôi phải đi giúp ngài ấy.”

_______

Chú thích 48: Sự phân biệt giữa quỷ và quỷ dữ ở đây dựa trên thiết lập của DnD.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.