Thu Trì đến gần như sát giờ, cậu vừa lên xe, lớp trưởng ngồi ở hàng ghế đầu đã đứng dậy, nhìn ra phía sau cậu.
Biết lớp trưởng muốn tìm gì, Thu Trì liền vội vàng nói: “Hôm nay tớ đến một mình thôi.”
Một câu này khiến phản ứng của mọi người trên xe đều vô cùng phấn khích, ai nấy cũng đều bắt đầu nói chuyện ồn ào, lớp trưởng cũng nhẹ nhàng thở phú một hơi, sau khi kiểm tra không thiếu ai nữa mới bắt đầu thúc giục tài xế chạy xe.
Nhìn mọi người trên xe vui mừng, Thu Trì cảm thấy rất có lỗi với mấy vệ sĩ đi theo cậu hằng ngày. Tuy rằng bọn họ im lặng không nói gì, mọi người dù biết bọn họ sẽ không tùy tiện đánh người nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của họ thì quả chơi vui vẻ được.
“Tiểu Trì, mau qua đây ngồi.”
Người vừa lên tiếng là Lâm Đặng, hàng ghế cô ngồi là hàng thứ tư, bên cạnh vẫn còn trống, không nói cũng biết là cô cố ý giữ chô cho cậu.
Lúc đi ngang qua mọi người, Thu Trì phát hiện mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, thậm chí có người còn vỗ cánh tay cậu nói vất vả rồi.
Thu Trì: “…” Quả thật có hơi vất vả, cãi nhau đúng là mệt tinh thần.
Mãi đến khi Thu Trì ngồi xuống ghế, Lâm Đặng mới nói: “Hôm nay đi chơi, mà hôm qua hai người chơi lớn vậy sao?”
Thu Trì khó hiểu nhìn cô.
Thu Trì không hiểu vì sao Lâm Đặng lại mình như thế. Không chỉ có cô, mà khi cậu bước lên xe thì mọi người đều nhìn cậu như thế. Đưa mắt quét đại một vòng liền thấy một bạn nữ lén lút nhìn cậu, che miệng cười trộm.
“?” Thu Trì hoài nghi có phải trên mặt cậu dính cái gì đó nhìn khó coi lắm không? Bằng không sao ai cũng nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái thế?
“Mặt tớ dính gì à?”
Lâm Đặng chống một tay lên kính xe, ẩn ý nở một nụ cười, ánh nắng sáng sớm dịu dàng chíu qua cửa kính, phác họa dung nhan như hoa như ngọc.
“Cậu không biết à?” Không biết Lâm Đặng học từ ai mà khẽ nhếch mép cười, mái tóc dài bung xõa, một tay chống cằm, khẽ nghiêng đầu nhìn cậu.
Thu – háo sắc- Trì cảm thấy trái tim mình vừa đập lệch một nhịp, có phải cậu ảo giác không mà bây giờ cảm thấy nữ chính ngầu đét luôn!
Thu Trì im lặng chà tay rất có khí chất của tổng tài nha!
“Nếu biết đã không hỏi.” Thu Trì âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên là nữ chính tiểu thuyết, vẻ đẹp quả thật rung động lòng người. Bảo sao trong tiểu thuyết nam chính nữ chính đều là trai tài gái sắc, đẹp cả một đôi.
“Phải ha.” Lâm Đặng bật cười, cảm thấy bản thân vừa rồi có hơi ngốc, cô lấy ra một chiếc gương nhỏ cầm tay đưa cho Thu Trì nói: “Để lớp chúng ta đi chơi vui vẻ mà để cậu chịu thiệt thòi rồi.”
Thu Trì khó hiểu soi gương, trên gương mặt cậu không có gì bất thường, chỉ duy nhất là đôi môi sưng đỏ vô cùng nổi bật, khóe môi có vài nơi vẫn còn đọng lại vết máu khô.
“Cậu vất vả rồi.” Lâm Đặng vỗ vai cậu.
Bấy giờ Thu Trì mới hiểu ra, ánh mắt mà mọi người nhìn mình vào ban nãy là có ý gì.
Đôi môi mọng nước sưng đỏ, ai nhìn vào cũng cho rằng hôm qua cậu bị Cố Triều bắt nạt đến thê thảm.
“Không phải đâu!” Gương mặt không tự chủ mà đỏ lên, ấp úng giải thích, “Là do hôm qua môi hơi ngứa lên tớ tự cắn rách thôi.”
Cậu vừa dứt lời giọng lớp trưởng liền vang lên, “Không sao đâu Thu Trì à, bọn tớ đều hiểu cả mà, cậu không cần giải thích đâu. Bọn tớ cũng sẽ coi như không nghe, không thấy gì hết á.”
Thu Trì: “…” Vết nhơ này nhảy sông hoàng hà cũng rửa không sạch.
Lâm Đặng ngồi bên cạnh rất không nể tình mà bật cười ha hả. Thu Trì chết lặng.
Là ai?
Là ai đã dạy hư nữ chính?!
Là ai hả?
Thu Trì trong lòng âm thầm oán hận, đột nhiên Lâm Đặng từ trong giỏ xách của cô lấy ra một thỏi son, đưa đến trước mặt cậu.
“Đây là son dưỡng, thỏi này tớ mua để dự trữ, vẫn chưa có dùng đâu.” Vừa nói cô vừa chỉ tay vào môi mình, “Son của hãng này dùng giá ổn mà dùng tốt lắm luôn, tớ đang dùng luôn nè, chỉ là khác màu son thôi.”
“Cảm ơn.” Thu Trì đưa hai tay nhận lấy thỏi son, hơi nghiêng đầu thắc mắc, “Son dưỡng mà cũng có màu sao?”
“Dĩ nhiên là có rồi.” Lâm Đặng nói: “Vừa dưỡng vừa có màu, quá tiện lợi luôn.”
“Cảm ơn nha.” Thu Trì mở nắp son, “Lần sau bao cậu ăn cơm.”
“Chỉ là một thỏi son mà thôi, đừng khách sao.”
Thu Trì mỉm cười, “Cảm ơn cậu.”
Nói xong, Thu Trì mở nắp son ra, son sáp màu trắng đυ.c thoang thoảng mùi hương dâu ngọt ngào. Thật ra Thu Trì cũng có son dưỡng, môi cậu thuộc dạng dễ khô, cho nên trong phòng luôn có đồ dưỡng môi, chỉ là hôm qua quên bỏ vào.
Thu Trì chu môi thoa một lớp mỏng lên môi, màu son màu hồng nhạt trên làn da trắng của cậu lại đặc biệt nổi bật. Sau khi thoa lên một lúc thì Thu Trì không còn cảm thấy ran rát trên môi nữa, đôi môi cũng trở nên mềm mại hơn nhiều.
“Tiểu Trì, quay qua đây đi.”
Thu Trì nghe lời nhìn qua, bên tai liền nghe “tách” một cái.
Lâm Đặng nhìn thành quả của mình vô cùng hài lòng, khéo miệng tủm tỉm cười.
“Cậu làm gì thế?” Thu Trì bất ngờ khi bị chụp hình, vẻ mặt có chút bất lực, “Sao đột nhiên lại chụp hình?”
“Đẹp không?” Lâm Đặng vui vẻ khoe chiến tích ra, “Tiểu Trì nhà chúng ta thật là xinh xắn đáng yêu.”
Trên màn hình là Thu Trì vẻ mặt có phần bất ngờ, đôi môi màu hồng nhạt, tô điểm thêm nét thanh tú trên gương mặt. Lâm Đặng nhận ra da Thu Trì rất tốt, lỗ chân lông cũng nhỏ, trên mặt hoàn toàn không có cục mụn nào, khuôn mặt tuy nhìn không quá nổi bật nhưng rất có nét riêng. Một khuôn mặt như vậy thì không cần phải trang điểm cầu kỳ, chỉ cần một thỏi son tô lên, cũng khiến cậu nổi bật hơn bất kỳ một người trang điểm nào.
Bình thường Thu Trì không hay nói chuyện, người quen cậu thì ấy đôi khi cậu sẽ tự động bắt chuyện mấy câu, còn những lúc bình thường Thu Trì đều rất nhạt nhòa, ở giữa đám đông, nếu không lên tiếng thì sẽ không để ý đến.
Nhìn tấm hình mình vừa chụp được, Lâm Đặng không khỏi cảm thấy may mắn khi đưa thỏi son kia cho cậu.
Chỉ có Thu Trì chỉ thấy màu môi này có hơi nữ tính, khiến gương mặt cậu có thêm nét nữ tính mềm mại, khiến cậu cảm thấy quái quái, còn lại thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng hình như Lâm Đặng có vẻ rất thích.
“Tớ lưu bức này nhé.”
“Cậu thấy thích là được.” Thu Trì cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ một bức hình mà thôi.
“Yêu cậu.” Lâm Đặng bắng cho Thu Trì một trái tim rồi hứng khởi lưu bức hình.
Để đến địa điểm cắm trại đã thuê thì thì phải mất hai tiếng đi xe, Thu Trì nhìn thời gian liền dựa vào ghế nhắm mắt.
Hôm ngủ trễ, hiện tại cậu muốn tranh thủ ngủ thêm một giấc.
Ba ngày hai đêm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, trôi qua cũng chỉ trong chớp mắt.
Trong mấy ngày qua, Thu Trì thi thoảng sẽ gọi điện cho Cố Triều, nhưng hình như Cố Triều bận lắm, nhiều lúc hắn không thể bắt máy, nhiều lúc nhận cuộc gọi chỉ kịp nói hai ba câu lại phải cúp máy, khiến cậu không thể nói chuyện đàng hoàng với hắn.
Hôm thứ ba, Thu Trì không gọi cho hắn nữa, dù sao hôm nay phải về nhà, gặp mặt rồi nói có khi sẽ tốt hơn.
Thu Trì thu dọn đồ đạc trong lều, sau đó tập hợp cùng mọi người ở bên ngoài.
Xe hẹn mười giờ đến đón bọn họ, Thu Trì nhìn đồng hồ vẫn còn 15 phút. Mọi người tập hợp ở bên ngoài, trong lúc chờ đợi bọn họ liền nói về trải nghiệm trong mấy ngày qua, trên mặt ai nấy cũng đều vui vẻ phấn khởi, hôm nay phải về liền có chút luyến tiếc.
Thu Trì đứng bên cạnh nói chuyện phiếm với Lâm Đặng, nói giữa chừng thì lại mắc tè, cậu liền nhờ Lâm Đặng giữ hộ ba lo còn mình chạy vào nhà vệ sinh.
Sau khi giải quyết vấn đề nan giải của đời người, Thu Trì đứng trước bồn rửa tay, trên tường là chiếc kính hình chữ nhật lớn có kích thước tương đương, phản chiếu lại toàn bộ hình ảnh phía sau, mà sau lưng cậu không biết từ bao giờ đã xuất hiện ba người lạ mặt, trên người mặc đồng phục của nhân viên, trên ngực trái có đeo bảng tên, và vị trí công việc là dọn dẹp.
Thu Trì bị hình ảnh trong gương dọa cho giật mình một cái, thầm nói ba nhân viên này có gương mặt dữ tợn quá.
Thu Trì cúi đầu không muốn để ý đến ba người kia nữa, rũ tay tính đem qua máy bên cạnh hông khô, thì ba người phía sau đều đồng loạt tiến lại gần cậu, trên mặt nở một nụ cười rất dữ tợn.
Cả cơ thể khẽ run lên, bên thái dương đã đổ một tầng mồ hôi mỏng, da đầu tê dại, lúc này cậu mới nhận ra ba nhân viên kia có vấn đề.
“Xin chào ạ.” Thu Trì nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng tỏ ra bình thường quay người chào một tiếng, nói xong liền muốn lách người bỏ chạy, nhưng ba tên kia đã nhanh chóng vây xung quanh cậu, căn bản là không có chỗ nào để lách qua.
“Có chuyện gì không ạ?” Cả người Thu Trì đều đang sợ đến phút run, trái tim đập mạnh đến mức khiến cậu có thể nghe rõ cả nhịp tim của chính mình, nhưng cậu vẫn cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, căng thẳng nhìn ba người trước mặt.
Một trong ba tên lấy ra một thứ gì đó từ trong túi quần, giống như một bức ảnh, gã nhìn một lúc rồi mỉm cười, gương mặt gã dữ tợn vô cùng, khi cười càng khiến gã trở nên hung ác. Gã đột nhiên giơ tấm hình đến trước mặt cậu, bảo: “Đứa trong hình đúng là mày nhỉ?”
Trong tấm ảnh là cậu mặc đồng phục thường ngày, đang bước đi trên vỉa hè, đang cuối đầu nói chuyện một cô gái, cô gái tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng Thu Trì ngay lập tức nhận ra bóng lưng ấy là Lâm Đặng.
“Đúng là mày nhỉ?”
Trong đầu Thu Trì “oanh” một tiếng cực lớn.
“Mấy người muốn gì.”
Thu Trì sợ hãi muốn lùi sát vào bên trong nhưng phía sau cậu là bồn rửa tay, căn bản không có đường cho cậu thoát.
Một trong ba tên vung tay nắm chặt tóc cậu nhấc lên, khiến cậu ăn đau kêu một tiếng, hai chân cũng nhón lên hòng muốn giảm bớt cơn đau.
“Chờ mãi cuối cùng cũng chờ được kkhoảng khắc mày đi một mình.”
Đến thời điểm này Thu Trì còn hiểu được nữa thì chính là đồ ngu, trong lòng không khỏi hối hận bản thân vì sao cố chấp không nghe lời Cố Triều.
Thu Trì vùng vẫy, muốn tránh khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy tóc mình, nhưng càng vùng vẫy, cậu càng cảm thấy da đầu mình như bị xé rách, đau đến mức ứa cả nước mắt.
“Có ai không!?Cứu mạng!!!”
Thu Trì dùng sức hét lên cầu cứu thật lớn, hy vọng có người nghe thấy, nhưng, mấy tên này đã sớm chuẩn bị sẵn, một tên thấy cậu hét lên liền không thương tình mà vả cho cậu một cú thật mạnh khiến Thu Trì choáng váng cả đầu óc, trong miệng cũng cảm nhận được tanh ngọt.
Sau đó bên mũi ngửi được một mùi hương đắng ngắt, nhưng lại chẳng có cách nào xua đi, chỉ vài giây sau đó ý thức cậu dần trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mặt cũng dần nhòe đi cả người giống như bị rút hết sức lực, không thể phản kháng, chỉ có thể bất lực đổ rạp xuống đất.
Trước khi hoàn toàn mất ý thức, Thu Trì nhớ lại hình ảnh bản thân đang lớn tiếng với Cố Triều, miệng khẽ mấp máy nhưng lại không nói ra được thành tiếng.
“Anh ơi…”
Màn đêm nhanh chóng bao phủ lấy cậu.