Lúc trước, từ gia thế đến diện mạo của Hạ Cẩn không có mặt nào không xuất sắc, nhưng chỉ vì nghe nói hắn không giữ mình trong sạch đã đủ để Trình Tuyết Y kháng chỉ, huống chi là gả cho Phương Thanh, người có gia thế, diện mạo và mọi thứ thua xa Hạ Cẩn?
Nói hắn ta giữ mình trong sạch? Thật sự không có gì cả, một thân thể trong sạch thì có tác dụng gì?
Nói không chừng bởi vì quá nghèo, cho nên mới buộc phải giữ mình trong sạch!
Phản ứng của Trình Tuyết Y càng dữ dội hơn lần trước, nhưng lần này Trình Khánh Chi đã có sự chuẩn bị, mặc kệ Trình Tuyết Y có ầm ĩ thế nào cũng hạ quyết tâm phải gả nàng ta cho Phương Thanh. Ông còn nói rằng, cho dù nàng ta chết, thi thể của nàng ta cũng phải mặc giá y chôn trong phần mộ tổ tiên nhà Phương Thanh.
Bị phụ thân quản thúc nghiêm ngặt, lại mất đi sự trợ giúp từ mẫu thân yêu thương, lúc này Trình Tuyết Y kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, chỉ đợi đến giờ để gả ra khỏi kinh thành.
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nàng ta đã gả cho Phương Thanh hơn một tháng.
Phương Thanh đối xử với nàng ta khá tốt, nhưng kiểu tốt này không phải lòng tốt của nam tử đối với nữ tử, mà là lòng tốt tràn ngập ích lợi, bởi vì phụ thân nàng ta không chỉ là thầy của hắn ta, mà còn là trọng thần trong triều có thể nắn bóp tiền đồ của hắn ta.
Đây không phải điều Trình Tuyết Y có thể ngộ ra, mà đến ngày thứ hai, Phương Thanh chủ động giải thích cho nàng ta.
Đó là giao dịch giữa Trình Khánh Chi và Phương Thanh.
Trải qua chuyện gả thay, danh tiếng của Trình Tuyết Y đã bị hủy hoại, hơn nữa lại đắc tội với Trưởng công chúa, gián tiếp đắc tội với Hoàng Thượng, vậy nên thật sự không có mấy người gia nguyện ý cưới Trình Tuyết Y. Nếu không phải có giao dịch với Trình Khánh Chi, Phương Thanh cũng không nguyện ý cưới nàng ta, dù sao cũng chẳng ai muốn phu nhân của mình có vấn đề về đầu óc.
Yêu cầu của Trình Khánh Chi rất đơn giản, đó là dùng hôn sự đổi lấy tiền đồ, chỉ cần hắn ta đối xử tốt với Trình Tuyết Y trong khả năng cho phép là được. Về việc đắc tội Trưởng công chúa và Hoàng Thượng, có Trình Tuyết Nhàn lo liệu, nghĩ tới chỉ qua vài năm là hắn ta sẽ được triệu hồi về kinh thành, trước đó hắn ta chỉ cần dốc sức làm việc ở địa phương là được, Trình Khánh Chi đảm bảo công lao của Phương Thanh sẽ không bị mai một.
Phương Thanh không thiếu tài hoa và năng lực, chỉ thiếu cơ hội, mà không thể nghi ngờ, lời này của Trình Khánh Chi chính là cơ hội của hắn ta, vậy nên Phương Thanh đã đồng ý.
Ngoài ra, Trình Khánh Chi còn đưa ra một yêu cầu với Phương Thanh, Phương Thanh qua tuổi bốn mươi không con mới có thể nạp thiếp.
Dù sao cũng là nữ nhi của mình, Trình Khánh Chi không đành lòng để cuộc sống của nàng ta quá tồi tệ, hơn nữa đó cũng là một loại bảo vệ, rốt cuộc Trình Tuyết Y quả thật không thể di truyền trí thông minh của ông, ước chừng sẽ không đấu lại những thiếp thất đó.
Phương Thanh vốn là kiểu nam nhân coi trọng quyền thế, đối với hắn ta mà nói, nữ sắc chỉ như dệt hoa trên gấm, thuộc về phạm trù có thể có hoặc không, bởi vậy hắn ta cũng sảng khoái đồng ý.
Nhưng bởi vì Trình Tuyết Y có tiền án, nên Phương Thanh không thể giao quyền quản gia cho nàng ta, còn tìm mấy bà hầu mạnh mẽ tới canh chừng nàng ta mọi lúc mọi nơi.
Vì vậy, ngoại trừ việc không được tự do, không được yêu thương, cuộc sống của Trình Tuyết Y cũng trôi qua không mặn không nhạt.
Nhưng sau đó, tin tức từ kinh thành truyền đến, nàng ta chẳng thoải mái được nữa.
— Hạ Cẩn càng xuất sắc, càng đối xử tốt với Trình Tuyết Nhàn, càng chứng minh nàng ta có mắt không tròng, có thể thoải mái mới là lạ.
Nhưng không thoải mái thì có thể làm gì? Phương Thanh không phải phụ mẫu của nàng ta, lại không thích nàng ta, hắn ta sẽ không chiều chuộng nàng ta, càng không dịu dàng an ủi nàng ta, thỉnh thoảng còn lạnh lùng cảnh cáo nàng ta đừng làm sai chuyện gì.
…
Vài năm sau, Phương Thanh được triệu về kinh thành, nàng ta theo hắn ta trở về kinh thành.
Lại lần nữa trở về kinh thành, trong kinh thay đổi quá nhiều, nàng ta cũng thay đổi rất nhiều, cả người im lặng hơn trước, thoạt nhìn có vẻ thờ ơ thiếu sức sống.
Nhi tử của Trình Tuyết Y năm nay đã ba tuổi, đúng ở độ tuổi tò mò đủ thứ. Hắn vén rèm xe lên nhìn đông nhìn tây, nhìn thấy thứ gì cũng kinh ngạc không thôi, hắn đột nhiên hét lên: “Mẫu thân, người xem, người kia thật đẹp!”
Trình Tuyết Y nhìn theo ngón tay hắn, lập tức ngây ngẩn cả người —
Là Hạ Cẩn, vẫn tuấn mỹ tựa trích tiên, chẳng khác gì năm đó.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu dịu dàng nói gì đó với người trong xe ngựa. Một trận gió thổi qua, Trình Tuyết Y nhìn thấy sườn mặt của người bên trong xe ngựa, đúng là muội muội của nàng ta – Trình Tuyết Nhàn.
“Mẫu thân, vì sao người lại khóc?”
Trình Tuyết Y đưa tay chạm lên gương mặt, bàn tay ướt át.
Bởi vì, nàng ta đã hối hận.