“Bạch nhật bất đáo xứ, thanh xuân cáp tự lai. Đài hoa như mễ tiểu, diệc học mẫu đơn khai.” (*)
(Bài thơ Đài của Viên Mai, dưới đây là bản dịch thơ của Trương Việt Linh:
Nơi ánh dương chẳng tới / Lại đến cả trời xuân / Hoa rêu nhỏ tựa tấm /Học nở theo mẫu đơn.)
Triệu Nguyên Nguyên mấp máy miệng, lại đọc thêm một lần nữa, quay đầu nói, “Đài, ấy, chị ơi, đây không phải là tên chị sao, tên chị có phải lấy từ đây không?”
Lý Đài quét vỏ đậu phộng trên bàn vào thùng rác, thong thả nói: “Không phải.”
“Không phải ạ? Vậy là lấy từ đâu ạ?”
“Chính là chữ Đài trong rêu xanh (thanh đài).”
“Ồ.” Triệu Nguyên Nguyên đặt sách xuống, chạy đến trước mặt Lý Đài, ra vẻ thần bí hỏi: “Chị ơi, vậy chị có biết tên em lấy từ đâu không?”
Lý Đài còn chưa nói gì, thằng nhóc thúi đã rung đùi đắc chí nói: “Quy chí ninh vô ngũ mẫu viên, độc thư bản ý tại nguyên nguyên. Chị biết nghĩa là gì không?”
“Không biết.” Lý Đài lập tức tiếp lời, “Lát nữa mẹ em về chị sẽ hỏi chị ấy, tiện thể nói luôn chuyện em không chịu làm bài tập tử tế.”
Triệu Nguyên Nguyên bĩu môi, lẩm bẩm quay đầu lại tiếp tục đọc sách, “Bài tập em làm xong từ sớm rồi, giờ em đang làm bài tự nâng cao trình độ mà mẹ giao.”
Dọn dẹp xong bàn, Lý Đài lấy từ kệ hàng phía sau một gói đậu phộng ngũ vị, vừa bóc vừa nhìn bầu trời ngày càng tối dần.
“Nguyên Nguyên, sao hôm nay em không đi học?”
“Em có đi mà.”
“Bây giờ học sinh tiểu học tan học sớm vậy à?”
“Bình thường cũng tan học vào giờ này, chỉ là hôm nay thầy dạy thư pháp xin nghỉ nên không có tiết học. Chị ơi, em nói cho chị biết, có lẽ thầy dạy thư pháp của bọn em sắp kết hôn rồi, tháng này đã xin nghỉ mấy lần rồi, mà còn..”
Lý Đài quay đầu nhìn Triệu Nguyên Nguyên, lạnh lùng hỏi: “Bài tập em làm xong chưa?”
Triệu Nguyên Nguyên bị Lý Đài đột nhiên thay đổi thái độ làm cho sững sờ, “Làm… làm xong rồi mà.”
“Thơ cổ mẹ em giao đã đọc xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vậy còn không mau đọc đi, không thì lát nữa chị sẽ nói với mẹ em là em lười biếng, tối nay sẽ không có đùi gà mà ăn đâu.”
Thân hình mũm mĩm của Triệu Nguyên Nguyên vặn vẹo làm chiếc ghế nhựa kêu cót két, “Rõ ràng là chị bắt chuyện với em trước mà.”
Lý Đài không có chút cảm giác tội lỗi nào, “Ừ, nhưng giờ nói chuyện xong rồi.”
“Hừ!” Khuôn mặt nhỏ xoay đi, Triệu Nguyên Nguyên tiếp tục đọc tập thơ của mình.
Cơn mưa này e là không nhỏ, bây giờ mới chưa đến 5 giờ, trời đã tối như 7, 8 giờ tối vậy.
Lý Đài phủi vụn vỏ đậu phộng trên tay, đi loanh quanh đến cửa quầy tạp hóa, khiêng mấy thứ lặt vặt mới chuyển ra ngoài từ sáng nay vào trong cửa hàng.
“Tiểu Đài, Tiểu Đài, nhanh nhanh, lại đây phụ một tay.”
Chị Trương cất bước chân vội vã xách hai túi lớn đi vào quầy tạp hóa, phần lớn bắp cải trắng đã lòi ra ngoài từ lỗ thủng của một cái túi.
Lý Đài xách một cái túi nhựa lớn bước nhanh ra đón, “Chị thả tay đưa cho em đi, sao chị mua nhiều rau vậy.”
“Chị cũng hiếm khi xin nghỉ nửa ngày mà, tủ lạnh ở nhà cũng hết đồ ăn rồi, biết trước phải mua nhiều thế này thì chị đã đẩy cái xe con đi rồi. Chị nói cho cô biết nhé hôm nay rau đặc biệt ngon, cô xem dưa chuột này nhiều nước ghê, còn cả cà chua này..”
Lý Đài bọc thêm hai túi nữa cho hai túi rau rồi nói: “Chị Trương, Nguyên Nguyên rất ngoan, bài tập đều đã làm xong rồi.”
“Thật sao, thơ cổ cũng đọc xong rồi à?”
“Ừm… gần như là vậy.”
Chị Trương mặt mày hớn hở, nói chuyện cũng to hơn: “Ừ, Nguyên Nguyên giỏi quá. Tiểu Đài à cô không biết đâu, thầy dạy thư pháp của chúng nó lại xin nghỉ nữa rồi, tháng này đều…”
Bên ngoài nhà mơ hồ có tiếng sấm.
Bả vai Lý Đài run lên, cô vội nói: “Ơ, có phải có sấm không, sao trời đã tối thế này rồi? Sợ là sắp mưa to mất rồi chị ạ, chị mau đưa Nguyên Nguyên về đi.”
“Ồ, đúng đúng đúng, Nguyên Nguyên, con nhanh thu dọn cặp sách để về nhà, trời sắp mưa rồi. Tiểu Đài, lát nữa cô sang nhà chị ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu, trong cửa hàng có đủ thứ, em ăn qua loa chút là được…”
“Một mình thì nấu cơm làm gì, cứ sang nhà chị ăn, hôm nay chị mua được con cá ngon lắm, làm cá sốt chua ngọt cho mấy đứa ăn, đảm bảo ngon hơn lần trước, lần trước nếu không phải..”
“Được rồi chị Trương, mấy giờ thì nhà chị ăn cơm?” Lý Đài cắt ngang lời chị Trương, đưa hai túi rau lớn vào tay chị.
“Chị về là nấu cơm liền, cố gắng ăn trước 6 giờ, tối Nguyên Nguyên còn phải học thêm toán..”
“Được rồi.” Tìm được kẽ hở Lý Đài lập tức tiếp lời, “Em dọn dẹp cửa hàng xong rồi sẽ sang, chị mau về đi, đừng để thằng nhỏ bị ướt mưa.”
Tiễn mẹ con hai người đi, Lý Đài dựa vào quầy thu ngân thở dài một hơi, đúng là người một nhà, ai cũng nói nhiều.
Những thứ cần thu dọn thì đã thu dọn xong, sau khi kiểm tra lại cửa sổ một lần nữa, cô mới khóa cửa đi sang nhà họ Triệu.
*
Gõ cửa bao lâu mà không thấy ai mở, cô đang định gọi điện thoại thì nghe thấy có tiếng bước chân lộp độp chạy ra mở cửa, “Cạch”, khóa vừa mở rồi lại có tiếng chạy đi ngay.
Lý Đài vừa đẩy cửa ra đã nghe tiếng chị Trương vọng ra từ trong bếp nói: “Tìm thấy chưa? Ở ngay trong ngăn tủ trắng đó, nhanh lên.”
Bước vào bếp, chị Trương đang lấy khăn bịt ống nước bị rò rỉ.
“Tiểu Đài, lại đây kéo hộ chị một tí, chị đi tìm cờ lê, sao mà lâu thế rồi vẫn chưa tìm thấy.”
Vặn chặt lại công tắc, hai người đều bị nước bắn ướt không ít, may mà là mùa hè, trên người dính ướt cũng không khó chịu lắm, Lý Đài vừa lau sàn vừa hỏi: “Sao chị không gọi người quản lý tòa nhà đến thay cái công tắc, em thấy vặn thế này cũng không chắc chắn lắm.”
“Không sao, đây là ống nước nóng, chị tắt van nước là được, thời tiết này cũng chẳng dùng đến mấy. Người quản lý khu cũ của chúng ta đi làm kiểu nay có mai không, khó tìm lắm, đợi vài hôm nữa bố Nguyên Nguyên về rồi bảo anh ấy thay. Haiz, nhà không có đàn ông thật bất tiện, ngay cả người để sai bảo cũng không có, còn mấy việc nặng nhọc này cũng thật phiền phức.” Chị Trương vắt vắt nước trên quần áo vào mép chậu, như nhớ ra điều gì đó rồi hỏi: “Tiểu Đài, Tiểu Trương sắp về rồi phải không?”
Khuôn mặt Lý Đài nhanh chóng nở nụ cười, “Vâng, ngày 23 tháng sau anh ấy sẽ về.”
“Ồ, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi à, tốt quá tốt quá.” Chị Trương có vẻ còn vui hơn cả Lý Đài, dừng tay đang định bắt cá, quay người về phía Lý Đài lặp lại một lần nữa, “Thực sự là quá tốt, quá tốt rồi.”
“Vâng, đợi anh ấy về rồi công tắc của chị mà hỏng nữa thì gọi cho em, em bảo anh ấy sang thay cho, đảm bảo gọi là đến ngay, chắc chắn tốt hơn cả người quản lý tòa nhà.”
“Được, được. Nói mới nhớ, chị cũng sắp quên mất Tiểu Trương trông như thế nào rồi, hai đứa mới chuyển đến không lâu thì nó đã… gặp chuyện, chị cũng chẳng đàng hoàng gặp nó được mấy lần, đợi nó về nhất định hai đứa phải sang nhà chị ăn cơm, chị sẽ làm món cá sốt chua ngọt cô thích nhất.”
“Vâng, bọn em nhất định sẽ sang.”
Lý Đài cất cây lau nhà, rồi quay lại phụ chị Trương, có lẽ vì chuyện mong ngóng đã lâu cuối cùng cũng sắp xảy ra, ngay cả sự lải nhải của chị Trương cũng không làm cô thấy ồn ào nữa.
“Tiểu Trương về rồi hai đứa sẽ kết hôn luôn chứ?”
“Không vội ạ, đợi anh ấy về rồi tính.”
“Cũng sắp rồi, em cũng đã đợi 3 năm rồi, cậu ấy về ổn định rồi thì cưới đi, hai đứa cũng không còn trẻ nữa..”
“Chị Trương, tỏi như này đủ chưa, rau chân vịt có cần tỏi băm không, không đủ thì em bóc thêm ít nữa.”
Bữa tối rất thịnh soạn lại còn toàn là món Lý Đài thích ăn, tiếc là chưa ăn được mấy miếng thì điện thoại cô nhận được một tin nhắn. Gần như không do dự, cô nhanh chóng xúc xong bát cơm rồi vội vàng xin về, quay về nhà thay bộ quần áo còn chưa khô hẳn, rồi lại vội vã đến địa chỉ trong tin nhắn.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko