Khi Lý Đài tắm xong vào phòng, Chử Huy đã ngồi bên mép giường.
Vừa đến gần, Chử Huy đã kéo cô ngồi lên đùi mình, “Tắm lâu thế làm gì?”
Không đợi cô nói chuyện, Lý Đài lại bị hôn lấy, cô có thể nếm được vị bạc hà của kem đánh răng giống mình.
Khác với lần trước, tối nay Chử Huy rõ ràng đã dịu dàng hơn, dù chỉ trong vài giây.
Sự ngoan ngoãn của Lý Đài cũng chỉ kéo dài vài giây.
“Làm gì vậy?”
Sau một lúc cô mới nói được, “Em thở không nổi rồi.”
Đầu mũi chạm nhau, Chử Huy vuốt ve sau gáy cô, khẽ hỏi: “Quà của anh đâu?”
“Không phải em vừa nấu mì rồi sao?”
“Không đủ.”
“Vậy anh còn muốn gì nữa?”
“Cái anh không có.”
Hai bàn tay luồn vào trong áo choàng, từ từ vuốt dọc theo đường cong từ eo lên trên.
“Anh… không có cái… gì?”
Bàn tay to ấm áp bao trùm lấy bầu ngực đầy đặn, vuốt ve dịu dàng, ngón tay cái ấn nhẹ lên đầu nhũ hoa đang nhô lên.
Chử Huy khẽ hỏi: “Cái này?”
Lý Đài xấu hổ đến mức hoảng loạn, giọng nói lại nhỏ xíu như muỗi kêu: “Cái này… anh cũng có mà.”
“Cũng đúng,” anh đỡ cô quỳ dậy, một tay lần mò xuống giữa hai chân, Chử Huy lại hỏi: “Vậy cái này? Cái này anh không có.”
Lý Đài hoàn toàn không thể trả lời, cúi đầu gục xuống vai anh, khi hai má chạm vào làn da mát lạnh của lưng, cô mới nhận ra mặt mình nóng đến cỡ nào.
Tối nay Chử Huy thực sự rất kiên nhẫn, như gặp lại người bạn cũ lâu ngày không gặp, anh ôm lấy Lý Đài, khéo léo dịu dàng vuốt ve thịt hoa, để hai người lâu ngày không thể thẳng thắn đối diện gặp mặt nhanh chóng vượt qua giai đoạn ngượng nghịu.
Lý Đài cảm thấy cơ thể mình có muôn vàn biến hóa trong tay Chử Huy, tê dại, trốn tránh, khao khát, thoải mái… chỉ trong chốc lát, dưới người cô đã ướt đẫm.
Đợi khi ngón tay hoàn toàn ướt nhẹp, anh mới từ từ xâm nhập vào trong cơ thể Lý Đài.
Ngón tay đi vào kèm theo tiếng nước vang dội, Lý Đài cọ mạnh vào cổ Chử Huy, mái tóc ngắn thỉnh thoảng cọ vào mặt, lại một trận ngứa ngáy ái muội.
Cơ thể không kiểm soát được mà uốn cong lên, rồi lại bị áp chế mạnh mẽ, Chử Huy siết chặt lấy cô rồi Lý Đài cắn mạnh vào vai anh.
“Ưm! Ư! A! Ư…”
Sau khi co giật dữ dội, hoàn toàn mất sức rồi từ từ buông lỏng, Lý Đài như một con vật nhỏ, rên rỉ lên đỉnh bên tai Chử Huy.
“Thích không?”
Hơi thở cô vẫn chưa đều, giọng cô run run: “Không, không thích.”
Anh cúi xuống má kề sát má cô, hỏi bên tai cô: “Giận à?”
“Hả?”
“Thời gian trước anh quá bận nên lơ là em,” Chử Huy siết chặt Lý Đài vào lòng, nói: “Sau này sẽ tốt hơn rất nhiều, đừng giận nữa nhé?”
Căn phòng rõ ràng không có người khác, nhưng họ vẫn thì thầm nói chuyện bên tai nhau như thể sợ bị người khác nghe thấy vậy.
Lời nói của Chử Huy như một loại độc dược, thấm qua vành tai và làn da đang chạm nhau của họ, xâm nhập vào cơ thể Lý Đài, bao trùm lấy nỗi bâng khuâng trong lòng cô, mê hoặc cô nghe theo lời anh.
“Em không có.”
“Không có gì?”
Ánh đèn sáng lóa mắt, Lý Đài lại bị ấn xuống giường.
Chử Huy cúi người xuống dịu dàng hôn cô, hôn được một lúc, hai chân Lý Đài lại quấn quanh eo anh.
“Muốn đến thế à?”
“Không có.”
Ngón tay trơn láng được đưa lên trước mắt Lý Đài, “Ừm, em không có.”
Lý Đài buồn bực, cảm thấy Chử Huy muốn hạ hông, cô co người lên, “Đừng.”
Chử Huy cười cười, cúi xuống hôn lên vai cô, nhượng bộ để dương v*t đã cương cứng từ từ trượt trong huyệt nhỏ đầm đìa.
Lý Đài cảm thấy không khí tối nay rất kỳ lạ, cô luôn ngại khi nhìn Chử Huy, dù sao đã ngủ với nhau nhiều năm rồi, sao lại đột nhiên trở nên e thẹn đến vậy.
“Á!”
Ngực trái của cô bị cắn hút thật mạnh, đồng thời đầu nấm phồng lên cạ nhẹ vào hoa môi rồi nhanh chóng rút ra.
Chử Huy vuốt ve môi cô hỏi: “Thật sự không muốn à?”
Cô há miệng cắn lấy ngón tay, rồi từ từ mút mát, đầu lưỡi chạm đến đầu ngón, Lý Đài nhìn anh nói nhỏ: “Thật sự không muốn.”
Ánh mắt sâu thêm vài phần, Chử Huy hạ hông từng phân từng tấc tiến vào trong cơ thể Lý Đài, giọng nói càng thêm phần kìm nén rõ rệt: “Anh đi vào đây.”
“Ưm ~ a ~ em, để em đưa anh.” Lý Đài hít một hơi thật sâu, nâng hai chân thật cao đón nhận lấy Chử Huy.
Mới vào được một nửa, cô lại bắt đầu ngăn cản anh: “Đừng, quá sâu rồi…”
Chử Huy nắm chặt bàn tay đang đẩy ra của cô, “Đến cũng đến rồi.”
Anh ngậm lấy môi cô, hạ hông mạnh một cái, Lý Đài bị ghim chặt dưới người Chử Huy, không thể cựa quậy.
Không khí tán tỉnh chậm chạp lúc nãy đã tan biến, sự va chạm thật nhanh và thật mạnh, hết vào rồi lại ra, vừa to lại vừa căng.
Khoái cảm quen thuộc hoàn toàn làm lu mờ đi vòng eo đã bị bóp đỏ và đôi chân bị gấp quá mức.
Không cần phải cố tạo vẻ hay nguỵ trang, tiếng rên rỉ dâm đãng bị Chử Huy đẩy ra từ chỗ hai người kết hợp, từng cái một vang lên bên tai Lý Đài.
Cô siết chặt một cái, Chử Huy cũng phát ra tiếng rên khó nhọc khiến Lý Đài đầu óc tê dại, mông bị đánh hai phát, Lý Đài không phục ngẩng đầu lên đối mặt với anh.
Dưới đôi lông mày cao, đôi mắt đen láy dường như muốn nuốt chửng tất cả kia, Lý Đài vội vàng nhắm mắt, ngửa cổ thở dốc.
Chử Huy nắm lấy cằm cô ra lệnh: “Nhìn tôi.”
Lý Đài hé mắt, nhìn Chử Huy qua tầm nhìn nhòe đi vì lay động
Anh vẫn không lộ vẻ gì, gương mặt chỉ hơi ửng hồng vì vận động, ánh mắt nhìn Lý Đài cũng chẳng còn chút dịu dàng, thậm chí còn có vẻ hung dữ.
Nhưng Lý Đài không thể nhìn thẳng vào anh, biểu cảm của anh cùng với tư thế hiện tại càng khiến cô xấu hổ hơn.
Lý Đài nhắm mắt, Chử Huy liền cắn cô, Lý Đài đánh anh, anh lại cắn mạnh hơn, Lý Đài cũng cắn lại, anh lại đâm sâu hơn.
Lần đầu tiên Chử Huy xuất tinh, Lý Đài đã co ro trên giường giẫy giụa: “Em còn có việc phải đi về.”
“Đợi xong rồi về.”
Chử Huy nói muốn tận hưởng thật kỹ món quà sinh nhật của mình, nên huyệt nhỏ đầm đìa bị bắt buộc phơi bày hoàn toàn trước mắt anh.
Lý Đài đỏ cả mắt, mang theo tiếng khóc nức nở thừa nhận mình là kẻ keo kiệt, quà đã tặng rồi lại còn muốn mang về.
Chử Huy nói cô không thành tâm, Lý Đài lại quỳ trước mặt anh cầu xin, mông bị đánh đến đỏ bầm.
Cuối cùng khi được đặt trở lại giường, Lý Đài vẫn bĩu môi không vui, ôm chăn quay mặt sang một bên, tự mình chìm vào giấc ngủ.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko