Nói Dối Thành Tính - Lý Ất

Chương 35: Thất vọng



Lý Đài lần đầu gặp Chử Huy là 3 năm trước ở cục công an.
Trương Hạo Linh và người khác đánh nhau đến đầu rách máu chảy trong cửa hàng, chủ cửa hàng báo cảnh sát, tất cả đều bị đưa đi. Lý Đài ghi xong lời khai được yêu cầu để lại số điện thoại liên lạc là có thể về, không biết khi nào Trương Hạo Linh mới ra được.
Đối mặt với thành phố xa lạ này, Lý Đài không biết mình có thể về đâu, cô ngồi trong sảnh không đi. Trong phòng ngột ngạt, ra ngoài thì ngoài trời lại quá nóng, cô lại quay vào sảnh.
Đêm đã rất khuya, cục công an vẫn chưa yên tĩnh lại, những người bị ép đến và khao khát được đi vẫn đang ồn ào.
Lý Đài ngồi ở bậc thềm cửa sảnh, nhìn một nhóm người lại bị dẫn đến.
“Tách”, tiếng bật lửa rất nhẹ, có người ra ngoài hút thuốc, người kia ngẩng đầu nhìn thấy Lý Đài, quay người đi về phía thùng rác bên kia.
Cảnh sát lôi kéo một tên say rượu vào sảnh, bạn bè tên kia đứng bên cạnh múa chân múa tay yêu cầu cảnh sát thả bạn mình ra, nếu không anh ta sẽ thi pháp.
Lý Đài vừa lên mạng tra hậu quả đánh người bị thương: nếu nghiêm trọng sẽ phải ngồi tù.
Người kia chảy rất nhiều máu, hắn là khá nghiêm trọng.
Sao đêm hè ở Thân Thành vẫn nóng thế này, Lý Đài lại quay vào sảnh.
*
Chử Huy dẫn người rồi cũng thức trắng hai đêm ở cục công an, cuối cùng cũng tìm được tài liệu cần thiết, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Xuống lầu hút một điếu thuốc, thấy có một cô gái ngồi ở bậc thang cửa, anh liền quay đầu đi hướng khác.
Tài liệu sắp xếp gần xong có thể bắt đầu làm thủ tục mượn đọc, Chử Huy ra xe lấy đồ, cô gái lúc nãy vẫn ngồi ở bậc thang cửa.
Anh liếc nhìn qua, cô rất gầy, ngũ quan thanh tú, da không trắng lắm, màu da rất khỏe mạnh, nhìn là biết thường xuyên phơi nắng. Cô không chơi điện thoại, chỉ ngồi yên lặng, có vẻ như đang đợi người, dường như chính cô cũng không biết mình phải đợi bao lâu.
Ở cục công an có nhiều người như vậy lắm.
Khi lấy đồ xong quay trở lại, cô gái đã ngồi vào trong sảnh.
Lúc đi tìm lãnh đạo cục công an ký tên, anh liếc nhìn sảnh, hiếm khi không còn một bóng người, chắc là đã về rồi.
Chân trời sáng ửng lên như bụng con cá trắng, Chử Huy và vị lãnh đạo đã thức cùng họ hai ngày ra cửa hút thuốc hít thở không khí, lại nhìn thấy cô gái đó ngồi trên bậc thềm cửa.
Điếu thuốc mới hút được một nửa thì vị lãnh đạo kia đã bị gọi đi. Chử Huy xoa xoa thái dương, mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Anh là lãnh đạo cục công an à?”
Có người nói chuyện, giọng có vẻ hơi khàn.
Chử Huy mở mắt ra, cô gái đó đang nhìn anh, chắc là đang nói chuyện với anh.
“Anh là lãnh đạo cục công an à?” Cô hỏi lại lần nữa.
“Không phải.”
“Anh có thể giúp em được không? Em vừa thấy anh ở cùng lãnh đạo cục công an.”
“Không được, em đợi thông báo đi, mọi công việc ở cục công an đều có quy trình, sau đó em có thể tìm luật sư.”
“Anh có thể giúp em được không?” Cô gái rất bướng bỉnh, “Em sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
Nếu không phải tìm được tài liệu, tâm trạng Chử Huy đang rất tốt, anh còn chẳng thèm nói chuyện với cô.
Xem phim truyền hình nhiều quá rồi.
Cô gái không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của anh, cứ nhìn anh chằm chằm.
Chử Huy dụi tắt điếu thuốc nói: “Đi.”
Cô gái liền đi theo Chử Huy.
Ra khỏi cổng cục công an rẽ trái, họ rẽ vào một quán đồ ăn nhẹ, bánh bao, cháo, sữa đậu nành, bánh quẩy, lần lượt được bày lên bàn.
Cô gái cầm bát cháo trước mặt mình bắt đầu uống, còn ăn một cái bánh bao, nửa cái bánh quẩy.
“Ăn uống không tệ.”
“Ừm, em đói cả đêm rồi.”
Ăn xong cô gái chủ động trả tiền.
Quay lại cục công an, Chử Huy lên tầng hai khu văn phòng, cô gái không lên được, vẫn ngồi đợi ở sảnh tầng một như cũ.
Hoàn tất thủ tục mượn tài liệu, Chử Huy từ trên lầu đi xuống, thấy cô gái vẫn ngồi trong sảnh, nhìn chằm chằm vào một vị lãnh đạo cấp thấp.
Thấy Chử Huy cô quay đầu nhìn sang, nhưng sắc mặt Chử Huy lạnh nhạt, cô lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vị lãnh đạo cấp thấp đó. Có vẻ đó là mục tiêu mới của cô.
Có lẽ sẽ khiến cô thất vọng thôi – người đó là quản lý hậu cần.
Chử Huy nhìn ra cô gái này không phải loại gan to bằng trời, tâm tư bất chính. Loại người này anh cũng đã từng gặp, người nhà đột nhiên gặp chuyện là hoảng loạn tinh thần, mặc kệ tất cả, như là phát điên vậy, chỉ cần là phương pháp gì cô ta cũng muốn thử.
Cô gái trước mắt chưa đến mức điên, ít nhất nhìn bề ngoài vẫn còn rất bình tĩnh, bất an nhưng trấn định, cô đầy quyết tâm với việc mình sắp làm nhưng dường như cũng không hy vọng quá lớn.
Bây giờ một người tuỳ tiện đến cũng có thể lừa cô, cô cũng sẽ tự nguyện bị lừa mãi, cho đến khi ông trời thương xót, thực sự xuất hiện một người có thể giúp cô.
Chử Huy bước đến trước mặt cô gái rồi nói: “Đi.”. Đam Mỹ Sắc
Cô gái đi theo Chử Huy ra khỏi sảnh cục công an, Chử Huy nói: “Để lại số điện thoại.”
Lý Đài và Chử Huy trao đổi tên và số điện thoại.
*
Lần đầu tiên Chử Huy gọi cho Lý Đài là bảo cô đến khách sạn.
Hôm đó anh uống khá nhiều với lãnh đạo cục công an, đột nhiên nhớ ra ở cục công an anh còn gặp một cô gái như vậy.
Anh cho người điều tra một chút về Lý Đài và người cô muốn giúp, trước khi Chử Huy mất hứng thú, kết quả điều tra đã được gửi đến.
Hai người là đồng hương, đều mồ côi từ nhỏ, người đàn ông tên là Trương Hạo Linh, nghèo rớt mồng tơi, phạm tội đánh nhau thông thường, đánh khá mạnh, có nhân chứng vật chứng camera đủ cả, chắc chắn sẽ ngồi tù.
Men rượu bốc lên, Chử Huy nổi hứng chơi, anh gọi điện cho Lý Đài, bảo cô đến khách sạn, thực ra là đến phòng tiếp khách.
Lý Đài rất lúng túng nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Chử Huy giơ tay chạm vào vai cô, cơ thể cô run lên dữ dội, trợn mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầu, coi như chấp nhận.
Chử Huy buông tay, thấy thật buồn cười, anh đến nỗi như vậy ư? Chỉ là một cô gái tình cờ nhặt được, anh cũng không đến mức đó.
Cô gái không đáng như vậy, nhưng đôi mắt thì đáng.
Đôi mắt trợn to đó cứ lởn vởn trong đầu Chử Huy.
Mắt cô không tính là to, ánh mắt trong sáng kiên cường, không khuất phục nhưng cam chịu, như một cọng cỏ nhỏ, trải qua đông lạnh hè nóng, vượt qua mưa tuyết gió sương, chỉ cần chưa chết nó sẽ có thể đâm chồi lại mỗi mùa xuân.
Chử Huy gọi điện bảo Lý Đài mang theo báo cáo kiểm tra sức khỏe đến khách sạn, trước mặt cô, anh từ từ xem báo cáo kiểm tra, rồi cởi quần áo Lý Đài, cô gầy đến lộ cả xương, có vẻ gần đây lo lắng không ít.
Khi tiến vào Lý Đài rất căng thẳng, cơ thể cô cứng đờ run rẩy. Chử Huy đã giương cung đành nghiến răng xông vào, Lý Đài kêu nhẹ một tiếng, mắt nhanh chóng đã ướt đẫm, cô giơ tay định đẩy hoặc ôm Chử Huy nhưng lại không dám, tay giơ lên được một nửa rồi lại co về.
Chử Huy vuốt ve đôi mắt cô, cúi người nói bên tai cô: “Đừng sợ.”
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.