Chử Huy mở đầu như vậy, bữa tối tối nay ăn uống cũng thoải mái hơn.
Đám đàn ông nói chuyện càng lúc càng tục tĩu, mấy cô gái uống rượu xong cũng càng lúc càng phóng khoáng, chạy qua chạy lại, náo nhiệt vô cùng.
Lý Đài ngồi bên cạnh Chử Huy liên tục gắp thức ăn và rót rượu cho anh.
Cho đến khi sắc mặt Chử Huy trắng bệch, quay đầu nói vào tai Lý Đài: “Muốn làm anh say à? Không cần đâu, không uống rượu tối nay cũng có thể làm em thỏa mãn rồi.”
Trời đất chứng giám, Lý Đài thực sự không có ý đó, cô không biết Chử Huy uống rượu giỏi thế nào, chỉ là học theo người khác, thấy ly rượu của anh cạn là lại rót đầy.
Như bị ai đó nhìn chằm chằm, người bên cạnh lên tiếng: “Chử cục nói gì mà thì thầm vậy? Mới uống có mấy ly đã không đợi được rồi à?”
Chử Huy quay lại không đáp lời, nâng ly rượu cụng với ly được đưa tới.
Lý Đài nhìn ly rượu lại cạn, không biết có nên rót tiếp hay không.
Bên này uống xong, bên kia lại đưa ly qua: “Chỉ với dáng người của cô Lý, đàn ông nào nhìn vào mà chịu nổi chứ, Chử cục của chúng ta không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường mà, ha ha ha.”
Không để ý tới ly rượu của người kia đưa tới, Chử Huy cầm ly trà của mình lên uống.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Một người khác lập tức nâng ly cụng với anh, nói: “Mắt nhìn của Chử cục sao mà tệ được, nào nào nào, uống rượu uống rượu, mọi người cùng uống một ly, uống một ly nào.”
Lý Đài cầm ấm rượu, vừa từ từ rót rượu cho Chử Huy, vừa căn cứ vào sắc mặt anh để phán đoán khi nào nên dừng. Cho đến khi rượu đã được rót đầy, anh nâng ly, hướng về phía mọi người nâng ly, tất cả mới cười nói ồn ào trở lại như mấy giây không khí căng thẳng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Sau đó, không ai trêu đùa Lý Đài nữa, thậm chí cũng không có ai đến nói chuyện với cô.
Trong bữa tiệc, Lý Đài đi nhà vệ sinh, vừa ra khỏi buồng đã thấy có một cô gái đang trang điểm.
Tòa nhà độc lập này có lẽ đã được họ đặt trọn gói, cả tối ngoài nhân viên phục vụ, Lý Đài cũng không thấy có ai khác. Dù sao cũng ngồi ăn cùng bàn, Lý Đài cười cười với cô ấy.
Cô gái cũng cười với Lý Đài: “Chào cô.”
“Chào cô.”
“Tôi tên Bối Kiều.”
“Chào cô, tôi tên Lý Đài.”
“Chào cô Lý.”
“Không cần khách sáo vậy đâu, cô cứ gọi tôi là Lý Đài được rồi.”
“Lưu tổng cũng gọi cô là cô Lý, tôi đâu dám gọi cô là Lý Đài.”
Lý Đài cười gượng gạo một tiếng rồi định bỏ đi.
“Cô Lý, cô đến với ai vậy?”
Giờ mới giả vờ không quen biết thì có hơi muộn rồi nhỉ.
Lý Đài dừng bước rồi nói: “Tôi tự bắt xe đến.”
Bối Kiều có vẻ không ngờ Lý Đài lại “nói chuyện” được như vậy, nhưng dù sao cô ta cũng đã từng trải qua nhiều tình huống rồi, lập tức nói: “Thế à, trùng hợp thật, tôi cũng bắt taxi đến, chúng ta trao đổi thông tin liên lạc đi, lát nữa về thì cùng bắt chung xe, còn rẻ hơn được chút.”
“Không cần đâu, tôi đi xe buýt đến, bao nhiêu người chung xe thì cũng cùng một giá thôi.”
Nói xong Lý Đài đã trực tiếp bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Vừa ra cửa đã thấy người đàn ông đang hút thuốc ở cửa.
Anh nhắm mắt dựa vào tường, thân hình cao lớn vạm vỡ, chiếc áo sơ mi cài mấy cúc bị cơ bắp căng ra, xương quai xanh thẳng và gầy, chỉ là sắc mặt trắng bệch, gương mặt sắc bén khiến người ta cảm thấy hoóc môn bùng nổ quanh người anh đều toát ra hơi lạnh.
“Sếp” ở đây, Lý Đài không thể tự về được, cô bước qua đứng bên cạnh anh.
Chử Huy ném điếu thuốc vào chỗ thùng rác bên cạnh, Lý Đài tưởng rằng phải đi rồi, vừa quay người đã bị kéo lại.
Một nụ hôn mãnh liệt ập đến.
Lý Đài bị ép vào trong lòng Chử Huy, cùng lúc đó đầu lưỡi điên cuồng xông vào, gặm cắn mút mát, không cho cô một chút không gian mà thở.
Bàn tay siết chặt eo di chuyển lên đến ngực, bao trùm lấy bầu vú, dùng sức xoa nắn.
Bàn tay sau gáy vuốt ve dọc từ cổ xuống dưới, nơi lưng mỏng eo mềm rồi bóp lấy bờ mông, vừa nắm vừa ép.
Chử Huy ôm quá chặt, chặt đến mức Lý Đài không thể giơ tay ôm lại anh. Qua mấy lớp vải, cô cảm nhận được thứ đồ vật đang đè vào bụng mình ngày càng rõ ràng.
Giữa hơi thở dồn dập, Lý Đài nghe thấy tiếng bước chân, cô kêu nhẹ lên một tiếng rồi tiếng bước chân dừng lại.
Từ góc độ của Lý Đài không nhìn thấy người, cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể để mặc cho Chử Huy hôn.
Qua vài giây, Chử Huy buông cô ra, nghiêng đầu nhìn, Lý Đài cũng nghiêng đầu nhìn.
Bối Kiều đứng ở cửa nhà vệ sinh, vẫn là vẻ mặt kinh ngạc đó, như là chỉ vừa mới nhìn thấy họ.
Thấy họ nhìn sang, sắc mặt cô ta biến đổi trong tích tắc, hoảng loạn, lúng túng, muốn đi… nhưng cũng không đi.
Ba người cứ nhìn nhau như vậy.
Rồi, Bối Kiều như đột nhiên nhận được tín hiệu vũ trụ nào đó, sắc mặt trở nên quyến rũ vô ngần, nhấc chân bước về phía Chử Huy.
“Cút.”
Chử Huy quát nhẹ một tiếng, suýt nữa khiến cô ta trẹo chân.
Lần này cô ta bỏ đi rất nhanh.
Phản ứng cơ thể của Chử Huy vẫn còn, Lý Đài chỉ có thể để anh ôm để dập lửa.
Lý Đài muốn giúp anh chuyển dịch sự chú ý nên hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Có sao.”
“Uống nhiều quá à?”
“Không có.”
“Vậy anh uống ít thôi.”
“Hay là em uống?”
“Cái này… phong cảnh ở đây đẹp ghê ha.”
Ông nói gà bà nói vịt không quan trọng, quan trọng là hiệu quả dập lửa rất rõ ràng. Cảm thấy lửa giận của Chử Huy không nặng như trước nữa, Lý Đài mới nhẹ nhàng đẩy anh ra.
May mà còn đẩy ra được.
Chử Huy dẫn cô quay lại phòng ăn, Bối Kiều ngồi đối diện họ lén nhìn sang đây, thì thầm vài câu với ông chủ của mình, rồi Lưu tổng bước qua mời rượu Chử Huy.
“Chử cục, nghe nói vừa rồi Bối Kiều đắc tội với ngài, tôi thay cô ấy xin lỗi, kính ngài một ly.”
Lý Đài cầm ấm rượu rót rượu cho Chử Huy, rót được một nửa thì thu tay lại, Chử Huy không nói gì, nâng nửa ly rượu cụng ly với anh ta.
Lưu tổng cười hì hì rồi uống cạn, quay đầu bảo Bối Kiều đi theo sau rót thêm rượu cho anh ta, còn nói với Lý Đài: “Cô Lý, vừa rồi Bối Kiều đắc tội, tôi thay cô ấy cũng xin lỗi cô.”
“Không cần đâu, tôi không uống rượu.”
“Không sao không sao, cô uống trà, uống nước ép cũng được.”
Lý Đài nâng ly nước ép của mình cụng nhẹ với anh ta.
“Cô Lý quả là rộng lượng.”
Lưu tổng uống xong, Bối Kiều bước lên, bưng ly rượu trắng đầy ắp, nước mắt lưng tròng nói: “Chử cục, vừa rồi… đắc tội, ngài đừng để bụng.”
Câu này chẳng có gì mới mẻ cả.
Người bên cạnh Chử Huy vừa hay đang mời rượu lẫn nhau, Chử Huy nâng ly đưa qua, mấy người vừa đưa ly lên miệng lập tức lại hạ tay xuống cụng ly với anh.
Lý Đài nâng ly nước ép của mình cụng ly với Bối Kiều: “Anh ấy không nghe thấy.”
Bối Kiều đành phải tự uống cạn ly rượu.
Lý Đài không khỏi cảm thán: “Đúng là rộng lượng mà.”
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko