Trong khoảnh khắc nhìn thấy sự tuyệt vọng từng mong chờ trong mắt Lý Đài, Chử Huy xuất hiện cảm giác ù tai thoáng qua.
Anh tuổi trẻ mà đã có thể nhẹ nhàng có thành tựu như vậy trên chốn quan trường, không thể tách rời với xuất thân gia đình của mình, cũng không thể tách rời với sự tinh ranh xảo quyệt, ứng biến linh hoạt của chính anh.
Trước kia anh xấu hổ khi nhắc đến tình yêu, nhưng những sự cố bất ngờ xuất hiện liên tiếp và những thay đổi bất thường của cơ thể đều đang nhắc nhở anh một cách rõ ràng: cứ tiếp tục thế này thì kết quả sẽ không phải điều anh muốn, vị trí thực sự của Lý Đài trong lòng anh và vị trí anh cho là vậy luôn không giống nhau.
Sau khi nhận thức được sự thật này, Chử Huy gần như ngay lập tức đã “tha thứ” cho Lý Đài.
Thực ra anh chưa bao giờ quan tâm đến quá khứ của Lý Đài và Trương Hạo Linh, chuyện cũ không thể truy cứu, cái anh muốn là tương lai với cô.
Nhưng Lý Đài luôn gần như cố chấp muốn Chử Huy hiểu tình cảm giữa cô và Trương Hạo Linh.
Vì chuyện này rất quan trọng với Lý Đài, nên anh có thể nghe câu chuyện trưởng thành thực ra cũng không quá đặc biệt này.
Nói từ căn bản Chử Huy vẫn là tên bạo ngược ích kỷ đó, lợi dụng quyền thế, đùa giỡn lòng người, chỉ muốn làm hài lòng bản thân mình.
Bây giờ sự tình nguyện của,Lý Đài có thể khiến anh hài lòng, vậy anh cũng có thể như người bình thường, bắt đầu yêu đương với cô từ đầu.
*
Lâm Diệp Nhiên thong thả đến muộn lại phát hiện anh không chỉ không phải người duy nhất đến muộn, thậm chí còn không phải người cuối cùng đến.
“Bọn họ đâu rồi?”
“Chử Huy đi nghe điện thoại rồi, Đới Hiểu thì vẫn chưa đến.”
Nhìn sắc mặt hồng hào của Lý Đài, Lâm Diệp Nhiên ổn định phát huy, “Ngày càng xinh đẹp, xem ra Chử Huy đối xử với em không tệ.”
Lý Đài có hơi ngượng ngùng, “Cũng tạm được.”
“Tạm được? Ý là anh ta vẫn còn không gian phải tiến bộ rất lớn à?”
“Là… chúng em vẫn còn phải.. quen dần thêm chút nữa.”
Lý Đài vừa nói xong đã có một tay xoa chiếc gáy đỏ ửng của cô, Chử Huy hỏi: “Đới Hiểu đâu? Không phải bảo cậu đi đón cô ấy sao?”
“Không tiện đường, tôi bảo cô ấy tự đến.”
Mắt Chử Huy lộ ra chút vẻ trách cứ.
Lâm Diệp Nhiên vẫn thờ ơ như không, “Cậu ôm được người đẹp về nên đã bắt đầu quản chuyện bao đồng của người khác rồi à?”
Chử Huy lười phản ứng lại với anh.
Một lúc sau, Đới Hiểu đến, nhiệt tình chào hỏi Lý Đài và Chử Huy, không để ý tới Lâm Diệp Nhiên.
Đây là nhà hàng mới mở của bạn Chử Huy và Lâm Diệp Nhiên mời bọn họ đến ủng hộ. Sáng nay Chử Huy mới gọi điện cho Lâm Diệp Nhiên, nói để tránh anh làm kẻ thứ ba ngượng ngùng nên đã hẹn Đới Hiểu đi cùng anh.
Có lẽ là để trả thù, trong bữa ăn, Lâm Diệp Nhiên liên tục hỏi han đầy tò mò về chi tiết câu chuyện tình yêu của Lý Đài và Chử Huy. Lý Đài đều đỏ mặt trả lời, để đổi lại, Lâm Diệp Nhiên cũng kể cho cô nghe về phiên bản của Chử Huy trong cùng một câu chuyện.
Sắc mặt Chử Huy không tốt nhưng cũng không ngăn cản anh ta “nói huơu nói vượn” lại.
Môi trường nhà hàng không tệ, hương vị không tệ, phục vụ cũng không tệ, nếu chỉ có anh và Lý Đài, trải nghiệm chắc sẽ còn tốt hơn.
Sau bữa ăn, trước khi chia tay, Lý Đài và Lâm Diệp Nhiên đi vệ sinh còn Chử Huy và Đới Hiểu ra khỏi nhà hàng trước.
Đới Hiểu trêu chọc Chử Huy: “Chúc mừng anh nhé, nhanh vậy đã theo đuổi được Lý Đài rồi.”
“Đừng học theo Lâm Diệp Nhiên nói bậy.”
Nhắc đến người đáng ghét đó, Đới Hiểu bĩu môi, sự không vui hiện rõ trên gương mặt.
Chử Huy châm điếu thuốc nói: “Đới Hiểu, ra nước ngoài đi.”
Đới Hiểu cười gượng, “Em vừa mới về mà.”
“Ra ngoài một thời gian, thử bắt đầu cuộc sống mới đi.”
“Tại sao chứ? Nhà em cũng ở đây mà.” Giọng Đới Hiểu nghẹn ngào.
“Đã bao nhiêu năm rồi, cần gì phải vậy?”
Cô nhanh chóng đỏ hoe mắt, Đới Hiểu cảm thán: “Đúng là yêu đương vào rồi, bao nhiêu năm nay đây là lần đầu tiên anh nói mấy lời này.”
Lâm Diệp Nhiên và Lý Đài đẩy cửa nhà hàng bước ra. Đới Hiểu quay đầu bỏ đi, đi được vài bước lại quay lại ôm Lý Đài nói: “Chúc phúc cho hai người, hôm nào chúng ta hẹn riêng đi, không dẫn mấy tên đàn ông thối này đến.” rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Chử Huy đỡ cửa xe cho Lý Đài lên xe, nghiêng đầu nói với Lâm Diệp Nhiên: “Cậu không thể tốt với Đới Hiểu một chút à?”
“Oan uổng tôi quá, tôi vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy như hồi nhỏ.”
“Cậu…”
“Thôi được rồi, đừng thấy mình yêu đương xong là không chịu nổi người khác độc thân, tôi không có phúc đó. Chúc mừng cậu, Lý Đài có vẻ sống rất tốt.”
*
Lý Đài đâu chỉ sống tốt, cô quả thật là sống quá tốt.
Chử Huy tỏ tình lần nữa vào lần hẹn hò thứ 3 với Lý Đài, Lý Đài đồng ý.
Sau khi liên tiếp đến quầy tạp hóa gặp cô vào đêm khuya, Chử Huy mệt mỏi dựa vào vai Lý Đài nói: “Em dọn đến Cảnh Viên đi, anh sẽ không mệt nữa.”
Cuối tuần đó, Lý Đài đã dọn đến Cảnh Viên.
Khi Chử Huy bận rộn, cô sẽ sáng sớm lại đến quầy tạp hóa mở cửa, ăn tối xong với Trương Hạo Linh thì về.
Khi Chử Huy không bận, cô sẽ làm cả bàn toàn món mình thích rồi hỏi anh không thích món nào.
Chử Huy đưa cho Lý Đài một chiếc thẻ để mua sắm những thứ cô cần, hôm sau Trương Hạo Linh như cu li khuân vác cùng cô xách các túi lớn nhỏ mang về, rồi lại theo chỉ dẫn của Lý Đài sắp xếp lại nhà bếp.
Chử Huy muốn tất cả chi tiêu của Lý Đài đều quẹt thẻ của anh; muốn Lý Đài mỗi sáng đều chuẩn bị bữa sáng cho anh, tiễn anh ra cửa; muốn Lý Đài phân loại, sắp xếp quần áo đã giặt…
Anh muốn Lý Đài làm tất cả những gì một người nội trợ đúng nghĩa thông thường sẽ làm, để chứng minh rằng, mặc dù họ đảo lộn một số bước trong tình yêu, nhưng cũng không khác gì những cặp đôi bình thường yêu mến lẫn nhau.
Lý Đài không chỉ chấp nhận tất cả yêu cầu của Chử Huy mà còn không một lời oán trách.
Thậm chí, chỉ trong hai tuần ngắn ngủi sống chung, căn hộ vốn lạnh lẽo sạch sẽ giờ cũng trở nên tràn đầy sức sống nhờ có cô.
Trên ghế sofa trải tấm chăn lông ngắn mà cô thích; trên bàn ăn để cái cốc cô dùng đã mấy năm; trên tủ đựng đồ nở rộ hoa tươi theo mùa; trong phòng ngủ còn có người đàn ông cô yêu thích.
Dù có tiền hay không, sống ở đâu, cùng ai, Lý Đài vẫn luôn có cách nhanh chóng tìm ra lối sống thoải mái nhất cho mình trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Lý Đài sống tốt chỉ liên quan đến bản thân cô; cô sống không tốt mới liên quan đến người khác.
Nhưng cô sống cũng quá tốt rồi.
Cuộc sống chung đặc biệt thuận lợi và hòa hợp khiến Chử Huy cảm thấy anh chỉ là một trong những công cụ của cuộc sống hạnh phúc của Lý Đài, giống như cô không quan tâm đến những ấm ức và đau khổ trước đây của mình, cô cũng không quan tâm Chử Huy có hối lỗi và muốn bù đắp hay không.
Từ đầu đến cuối, chỉ có mình Chử Huy là “thiếu nữ đang yêu” đầy tâm sự.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko