Bốp!
Lòng bàn tay vỗ lên kính xe, năm ngón tay bám trên kính từ từ trượt xuống rồi lại bị giật ra.
“Em trốn nữa camera giám sát sẽ quay được đấy.”
Quay đầu vùi vào cổ Chử Huy, Lý Đài kéo quần áo mình nói: “Đừng ở đây, về nhà đi.”
Chử Huy cúi đầu cắn tai cô, “Về nhà làm gì?”
“Em, em không muốn ở đây.” Lý Đài loạn xạ đẩy cái đầu đang chôn ở giữa ngực mình ra, hoảng loạn nói.
Kéo hai tay cô ra, Chử Huy lại cắn lên cổ Lý Đài, “Anh không làm gì cả.”
Nói là không làm gì nhưng Chử Huy để lại từng dấu cắn trên cổ Lý Đài rồi lại dùng một tay khóa hai cổ tay cô ra sau lưng, vén áo sơ mi, vòng qua áo lót nắm lấy bầu vú.
“Anh… ưm~ đừng thế.”
“Sợ gì?”
“Sẽ..có người.”
“Nói lại những lời em vừa nói, rồi về nhà.”
“Em nói gì cơ? Rõ ràng toàn là Lâm Diệp Nhiên nói mà.”
Chử Huy dùng miệng kéo dây áo lót xuống.
“Đừng mà! Em nói em nói. ‘Hóa ra anh thích em sớm vậy cơ à? Vậy sao anh không nói sớm?’ “
Chử Huy cắn lên xương quai xanh của Lý Đài.
“‘Đúng đúng, anh không thích em.’ Đừng cắn nữa, em nói rồi mà.”
Chử Huy từ xương quai xanh đi xuống, cắn lên bầu vú.
“‘Tiếc thật, em thích anh từ rất sớm rồi đấy.'”
Chử Huy ngậm chặt nụ hồng đỏ au, mơ hồ nói: “Lặp lại lần nữa.”
“Nhẹ thôi. ‘Tiếc thật, em thích anh, từ rất sớm rồi.'”
Chử Huy mút mạnh mấy cái lên nụ hồng, khi buông ra vẻ mặt chưa thỏa mãn vùi mặt vào bầu ngực thở dốc, rồi kéo quần áo lên cho Lý Đài.
Anh bế Lý Đài xuống xe, Lý Đài muốn tự đi, Chử Huy lại không cho, cứ thế ôm cô vào thang máy.
Bây giờ thì đã bị camera quay lại rõ ràng, mặt Lý Đài như muốn bốc cháy, đầu áp vào cổ anh, khẽ nói: “Anh để em tự đi đi, để người ta nhìn thấy trông kỳ cục lắm.”
Chử Huy không nói gì, tay đỡ mông cô âm thầm bóp lấy một cái.
Thang máy dừng ở tầng một, có người hàng xóm bước vào.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn ôm một cô gái, hàng xóm trước tiên lộ vẻ khinh bỉ, rồi nhìn thấy cô gái ăn mặc bình thường nguyên vẹn, trong không khí cũng không có mùi rượu, lại nhìn ánh mắt của Chử Huy biến thành thông cảm và đồng tình.
Lý Đài lén quan sát qua gương. Nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của người hàng xóm, lập tức nhanh trí thả lỏng tay chân, giả vờ tứ chi vô lực.
Vào đến cửa nhà, Chử Huy đặt Lý Đài lên chiếc tủ ở tiền sảnh, Lý Đài lập tức hỏi: “Vừa rồi anh ta có phải tưởng em là người tàn tật không?”
Chử Huy không đáp, chỉ xé quần áo Lý Đài, lôi bầu vú ra mút mạnh.
“Nhẹ thôi~”
Chử Huy không nghe thấy, lòng bàn tay xoa chiếc lưng gầy của cô, “Ăn nhiều cơm vậy mà đi đâu hết rồi? Sao không có thịt?”
Lý Đài bị anh xoa đến mềm nhũn như một vũng nước, lông mày ánh mắt đều tràn ngập xuân tình.
Nắm lấy vòng eo mỏng manh, Chử Huy lộ vẻ không hài lòng, “Gầy thế này, chứa nổi con không?”
Trong mắt Lý Đài thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Chử Huy hôn lên khóe mắt cô, “Con làm bụng em căng đến rách thì sao?”
“Con nào cơ? Anh đừng nói bậy.”
Người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý.
Chử Huy cắn từ má cô đến môi, “Không muốn sinh con cho anh à?”
“Không, không phải…”
“Không phải cái gì?”
Đôi mày mắt đen thẳm của Chử Huy cách Lý Đài trong chưa đầy gang tấc, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô khiến Lý Đài sợ hãi, cô vội quay mắt đi.
“Hỏi em đấy.” Kẹp cằm cô, Chử Huy nói: “Hôn anh một cái.”
Lý Đài ôm vai anh, kéo đầu Chử Huy xuống, dùng môi nhẹ nhàng cọ môi anh, rồi từ từ đưa lưỡi vào miệng anh.
Chử Huy ngậm lấy môi lưỡi Lý Đài, mút mát một cách vô cùng dịu dàng.
Quần áo vứt một đường, Lý Đài treo mình trên người Chử Huy tiến vào trong phòng tắm đầy hơi nước nóng.
Chử Huy cao lớn vạm vỡ đứng thẳng tắp, cơ bắp căng phồng bị hơi nước xông đến phun trào sức mạnh và dục vọng, dương v*t đỏ tía đâm vào huyệt nhỏ đỏ hồng, khiến Lý Đài gầy gò bé nhỏ trông thật đáng thương.
Lý Đài bám vai Chử Huy trườn lên, ngăn không cho anh tiến vào quá sâu, nhưng nước chảy trơn tuột, ngã xuống lại mất nhiều hơn được.
“Ưm~ a~ đi, đi lên giường đi.”
“Em còn chưa xoa sữa tắm.”
Lý Đài sắp bị anh chà sát đến rách da rồi.
“Không xoa nữa, đi ra ngoài, đi lên giường.”
Trước kia, địa điểm hoạt động của Lý Đài và Chử Huy chỉ giới hạn trong phòng ngủ chính, nhưng sau khi sống chung, Chử Huy chỉ muốn làm với cô ở khắp mọi nơi ngoài phòng ngủ chính.
Lau qua loa bằng khăn tắm, giữ nguyên tư thế giao hợp, Chử Huy ôm Lý Đài ra khỏi phòng tắm, nhưng đích đến không phải là giường.
Anh ấn Lý Đài vào ghế sofa phòng khách, một cái này sâu đến mức cô gần như ngạt thở.
Lý Đài cắn môi dưới, ngửa đầu lên rên rỉ. Chử Huy cúi người hôn môi cô, hôn đến khi cô nới lỏng răng, há miệng quấn lưỡi với anh.
Anh gỡ tay Lý Đài đang nắm chặt tấm chăn lông ngắn ra rồi nắm trong lòng bàn tay, mười ngón đan xen.
“Chăn bị em nắm hỏng rồi.”
“Nếu có khách đến nhìn thấy thì sao?”
“Ngày mai đi mua một con mèo rồi nói là nó cào nhé?”
Lý Đài vừa thẹn vừa ngượng, giơ tay cố đẩy anh ra lại không chút nhúc nhích, cô liền giơ tay lên đánh anh.
“Còn không phải là tại anh.”
“Tại anh cái gì? Tại anh làm em sướng quá à?”
Lý Đài không tiếp nổi mấy lời thô tục này, chủ động vươn người hôn anh.
Chiếc ghế sofa da dưới sự va chạm của Chử Huy phát ra tiếng ma sát rất lớn, như một kẻ mách lẻo nhiệt tình, cố ý muốn công khai những lời thì thầm âu yếm của họ.
Lý Đài nắm lấy cánh tay Chử Huy cầu xin: “Lên giường đi.”
“Tại sao? Trong nhà này đâu có chỗ nào anh chưa từng làm em?”
Lý Đài ưỡn eo co chặt lối đi kẹp lấy anh.
Trán Chử Huy căng lên, giơ tay vỗ vào mông cô một cái, “Đồ dâm đãng này.”
Anh ấn Lý Đài vào ghế sofa mạnh hơn, dùng sức rất lớn va chạm, anh muốn cho Lý Đài tất cả của mình, cũng muốn chiếm hữu toàn bộ lấy Lý Đài.
Anh hỏi Lý Đài có sướng không, Lý Đài run rẩy nói sướng, anh hỏi Lý Đài còn muốn nữa không, Lý Đài khóc lóc nói muốn.
Khoảnh khắc cuối cùng, Chử Huy vẫn rút ra ngoài, bắn tinh dịch đặc sệt lên cánh hoa ướt nhẹp dâm đãng, như thể chảy ra từ đó vậy.
___
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko