Lâm Lâm cảm kích nắm lại tay bà: “Cảm ơn cô.”
Ban đầu, cô nghĩ bà chủ sẽ lợi dụng chuyện nấu ăn để ra tay, nhưng không ngờ Lâm Lâm đã nghĩ quá phức tạp rồi.
Cô sống yên ổn suốt ba ngày sau đó, khi Lâm Lâm nghĩ rằng bà chủ thực sự không có vấn đề gì, thì chiều tối hôm đó, khi xuống tầng, bà chủ bỗng đề nghị: “Lâm Lâm ơi, gần góc đường có quán vịt bát bảo ngon lắm. Hôm nay cô có việc, không thể chuẩn bị bữa tối được. Cháu qua đó ăn thử nhé.”
Lâm Lâm cười gật đầu: “Dạ vâng ạ.”
Cô vừa ra khỏi cửa thì cảm thấy có người theo dõi phía sau.
Lâm Lâm làm ngơ, giả vờ không phát hiện, tiếp tục đi về phía trước, thỉnh thoảng dừng lại để xác định đường đi.
Cuối cùng, khi dừng lại lần thứ ba, miệng và mũi của cô bất ngờ bị ai đó bịt chặt.
Lâm Lâm chưa kịp phản ứng lại thì đã ngất đi, bị người ta kéo lên xe van.
Lúc đó, mặt trời chỉ vừa lặn, thị trấn bắt đầu lên đèn, khắp nơi đều tràn ngập sự yên bình và tĩnh lặng.
Chỉ có ở góc khuất nào đó, chiếc xe van chở theo Lâm Lâm đã ngất lịm, lao nhanh vào màn đêm vô tận.
Khi tỉnh dậy, Lâm Lâm thấy mình đang ở trong một căn nhà gạch đỏ như trong thôn Triệu gia.
Phòng không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa bên hông, một mình cô ở trong căn phòng ngột ngạt đó.
Cô cố gắng giơ tay lên, mới nhận ra cả tay chân đều bị xích sắt khóa lại.
Bên ngoài loáng thoáng có tiếng người nói chuyện: “Anh Đao, em vừa bắt được một mối hàng cực ngon, tuyệt lắm, vừa ngọt vừa cay, chắc chắn bán được giá cao!”
“Chuyện của hai tên cớm kia thế nào rồi?”
Cớm? Lâm Lâm ngẩn ra một lúc mới hiểu rằng hắn đang nói đến cảnh sát.
Tim cô thắt lại, không ngờ vừa vào đây đã nghe được tin tức về Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm.
Cô nín thở, cố gắng bò về phía cửa để nghe thêm thông tin.
“Đại ca yên tâm, em đã nhốt hai tên đó kỹ lắm rồi, cũng tuyệt đối không để họ chế/t đâu…”
Lâm Lâm nắm chặt tay, định bò gần thêm chút nữa, nhưng không may chân cô va phải chiếc bát sắt bên cạnh, phát ra âm thanh rất lớn!
Cô không dám thở mạnh, nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa đột ngột tiến lại gần.
Ngay giây sau, cánh cửa bị ai đó đẩy mạnh mở ra!
37.
Lâm Lâm giật mình, loạn hết cả lên. Lúc này giả vờ ngất cũng không kịp nữa, cô nắm chặt tay, nhanh chóng lên tiếng: “Tại sao lại các người bắt cóc tôi? Các người muốn tiền phải không? Tôi có tiền, mau thả tôi ra, tôi sẽ gọi anh tôi chuyển tiền cho các người!”
Cô hồi hộp đến nghẹt thở, lo sợ sẽ để lộ sơ hở.
Người trẻ tuổi hơn, đầy phấn khích, thô bạo vén tóc mái của cô ra: “Anh Đao, anh xem, em đã nói rồi, con nhỏ này chắc chắn sẽ làm người đó hài lòng.”
Người được gọi là anh Đao có đôi mắt sắc như chim ưng, ánh nhìn bén ngót dán vào Lâm Lâm, như muốn nhìn thấu cô.
Lâm Lâm sợ hãi đến run rẩy, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt lấy ống quần của anh Đao: “Anh… anh Đao, xin anh thả tôi ra đi. Chỉ cần anh tha cho tôi, bao nhiêu tiền cũng được!”
Anh Đao lúc này mới thu ánh nhìn lại, lạnh lùng rút chân ra: “Ngũ Tử, lát nữa dẫn cô ta cho anh em nếm thử.”
Ngũ Tử ngạc nhiên: “Nhưng đại ca, hàng tốt thế này…”
Anh Đao lườm một cái: “Dẫn theo cả hai đứa cảnh sát mà chúng ta bắt được trước đó.”
Mắt Ngũ Tử đảo một vòng, cười nham hiểm rồi gật đầu: “Dạ vâng thưa anh!”
Lâm Lâm trong lòng bối rối, không biết nên bày ra vẻ gì. May mà hai người họ cũng không quá để ý đến cô, quay lưng rời khỏi phòng.
Lâm Lâm tạm thời thở phào, nhắm mắt dựa vào tường trấn định cảm xúc.
Chuyện đã đến nước này, cô chỉ còn cách tùy cơ ứng biến, hy vọng cảnh sát Nghiêm có thể nhận ra cô đã bị bắt cóc.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa lại mở ra.
Ngũ Tử xoa tay bước vào, vừa cười vừa tóm lấy sợi xích trên cổ tay Lâm Lâm: “Đi thôi, để cô mở mang tầm mắt.”
Lâm Lâm bị kéo đau, chỉ còn cách đứng dậy theo hắn ra ngoài.
Ra khỏi cửa, Lâm Lâm mới nhìn rõ không gian xung quanh.
Những ngôi nhà gạch đỏ giống nhau xếp thành hình vòng cung, bên ngoài có không ít chòi canh, rõ ràng đây chính là sào huyệt của chúng.