Những kẻ đang ồn ào lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Sau một thoáng ngơ ngác, bọn chúng vung dao chạy tới.
Nghiêm Thanh Dữ ấn lưỡi dao vào cổ Ngũ Tử: “Còn hét nữa là tao giế/t mày.”
Ngũ Tử lập tức câm miệng.
Nghiêm Thanh Dữ siết chặt con dao ba cạnh trong tay: “Chìa khóa mở xích đâu.”
Ngũ Tử ngẩn ra một lát, rồi run tay lấy chìa khóa từ túi quần ra.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn Lâm Lâm.
Lâm Lâm lập tức nhận lấy, nhanh chóng mở khóa còng tay còng chân.
Thấy đám người đối diện càng ngày càng bao vây chặt hơn, Nghiêm Thanh Dữ kẹp chặt Ngũ Tử, nhanh chóng tiến về phía Nghiêm Niệm Niệm.
Lâm Lâm cầm chìa khóa mở khóa cho Nghiêm Niệm Niệm, Nghiêm Thanh Dữ càng siết chặt lưỡi dao.
Cơn đau dữ dội ở cổ khiến Ngũ Tử hoảng sợ hét lên: “Cứu tôi với! Các vị cảnh sát nhẹ tay chút đi!”
Nghiêm Thanh Dữ nói: “Bảo bọn chúng lùi lại.”
Ngũ Tử nuốt nước bọt, lớn tiếng khóc lóc: “Mau lùi lại đi! Nếu tao chế/t, chúng mày đừng hòng chia được tiền!”
Nghe vậy, đám người vây chặt xung quanh nhìn nhau, sau một thoáng do dự thì nhanh chóng lùi lại.
Nghiêm Niệm Niệm vừa ra khỏi lồng đã nhìn Nghiêm Thanh Dữ. Bốn người từ từ di chuyển về phía lối ra của trại.
Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm nhớ rất rõ, ở cửa có xe, hai bên đối đầu nhau, dần dần tiến lại gần chiếc xe.
Đúng lúc này, từ trên tháp canh bắn ra một mũi tên, cắm thẳng vào ngực Ngũ Tử!
Mọi người lập tức đứng hình.
Trong đám đông có người hét: “Xông lên!”
Nghiêm Thanh Dữ phản ứng ngay, ném Ngũ Tử xuống đất, cùng Nghiêm Niệm Niệm kéo Lâm Lâm chạy thẳng vào rừng!
39.
Trong rừng, cây cối rậm rạp làm chậm bước chân của Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm. Lâm Lâm không theo kịp họ, chẳng mấy chốc đã thở dốc.
Chẳng bao lâu, phía sau đã vang lên tiếng chó sủa.
Nghiêm Thanh Dữ dừng chân: “Cứ chạy thế này không ổn, không thoát được đâu.”
Nghiêm Niệm Niệm hiểu rõ điều đó, nhưng ngoài việc chạy, giờ chẳng còn cách nào khác.
Lâm Lâm không muốn làm gánh nặng, chủ động đề nghị: “Hai người… cứ đi đi.”
“Không được!”
“Sao có thể chứ!”
Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm đồng thanh, ngăn cô nói tiếp.
“Chia ra mà đi.” Nghiêm Thanh Dữ nhìn quanh, “Hoặc đi về phía có nước, dùng dòng nước để xóa dấu vết, biết đâu có thể tìm thấy hy vọng sống.”
“Tìm nguồn nước.” Nghiêm Niệm Niệm không đồng ý chia ra.
Họ không có công cụ liên lạc, vũ khí duy nhất là con dao mà Nghiêm Thanh Dữ cướp được từ anh Đao.
Lâm Lâm điều hòa nhịp thở: “Đi về phía có nước đi.”
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu, trong bóng tối xác định lại phương hướng, dẫn cả hai người tiến bước một cách khó khăn.
Tiếng chó sủa phía sau cứ văng vẳng lại, cảm tưởng như đã bám theo sát nút.
Ba người đi trong rừng gần một tiếng, Nghiêm Thanh Dữ chợt nhận ra có điều không đúng: “Chúng không đuổi chúng ta, mà đang muốn chúng ta chạy.”
Nghiêm Niệm Niệm không ngừng bước: “Chúng muốn làm gì? Làm kiệt sức chúng ta sao?”
Nghiêm Thanh Dữ lắc đầu: “Không phải, nhưng cụ thể là vì gì thì không rõ.”
Từ khi anh và Nghiêm Niệm Niệm bị mắc kẹt ở đây, mỗi bữa chỉ ăn chút ít để cầm cự, giờ đã gần đến giới hạn chịu đựng.
“Sắp tìm được sông chưa?” Lâm Lâm hỏi.
Từ nhỏ cô đã được nuông chiều, chưa bao giờ phải chịu khổ thế này, cố gắng lắm mới đi được đến giờ.
Tay và chân của cả ba người đều có nhiều vết thương, Lâm Lâm da mỏng, những vết thương càng rõ ràng.
Nghiêm Thanh Dữ cảm thấy lo lắng, anh luôn quan sát môi trường xung quanh, họ đã lạc đường trong bóng tối từ lâu.
“Sắp rồi, cố thêm chút nữa.” Anh an ủi như vậy.
Nghiêm Niệm Niệm định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lâm Lâm chạm vào phía sau tai, nơi đã được cấy con chip định vị trước đó.
Cô nghiến răng: “Lúc tôi đến đây, cha của 2 người đã cấy con chip định vị vào sau tai tôi. Tôi không biết họ có biết tình hình của tôi hiện tại hay không, nhưng ông từng nói rằng, khi bọn buôn người giao dịch, tôi phải hủy con chip, họ sẽ nhận được tín hiệu và đến cứu.”
Nghiêm Thanh Dữ đã đoán được phần nào khi gặp Lâm Lâm, nhưng không ngờ nhiệm vụ nguy hiểm như vậy mà cha lại thật sự để Lâm Lâm tham gia.
Trong đội cảnh sát có rất nhiều nữ cảnh sát, tại sao lại chọn Lâm Lâm!?