Ở ngoài Thành Nam Hải một đoàn thương buôn rời Thành đi về phía Nam, hướng về cái trấn kia . Đoàn thương buôn chở rất nhiều hàng hóa, chất đầy trên mấy cổ xe ngựa, đây là một đoàn thương buôn đem hàng hóa xuống Giao Chỉ buôn bán. Bọn họ đã thông thành và đi ban đêm, xem ra có vẻ rất vội vàng. Thông thường thì những đoàn thương buôn sẽ không đi vào đêm để tránh việc gặp những chuyện không như ý, nhưng đoàn này thì lại không sợ bóng tối mà bất chấp đi trong đêm, bước đi một cách rất gấp gáp, có thể là có điều gì đó ẩn giấu . Bọn họ đã rời khỏi thành được một đoạn đường dài, phía trước mặt là cái trấn phía Nam Thành Nam Hải đã hiện ra trước mắt . Chủ đoàn thương buôn nhìn thấy trấn thì mừng rỡ, quay sang nói với người hộ vệ bên cạnh.
– ” tới rồi, chúng ta tới Nam trấn rồi, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Tên hộ vệ bên cạnh lập tức ra hiệu cho những người đánh xe phía sau, bọn họ cũng theo đó mà làm những việc cần làm . Đoàn xe vẫn cứ đi, lúc này từ trong trấn phóng ra một đoàn người ngựa. Tên hộ vệ thấy đoàn người ngựa ấy thì có chút lo lắng nói.
– ” Ông chủ, hình như có một đoàn người ngựa tới . Liệu có phải là người quen không, hay là..?”
Hắn nói tới đây thì ấp úng không dám nói nữa . Cái mà đoàn thương buông sợ nhất chính là gặp bọn cướp, vì vậy trong đầu óc của họ luôn đề phòng những trường hợp gặp cướp dọc đường. Ông chủ nhìn về phía đoàn người ngựa ấy thật kỹ, rồi quay sang nhìn tên hộ vệ mà trấn an.
– ” Ngươi đừng có lo. Nếu là cướp thì sẽ cướp ở ngoài xa kia chứ không cướp ngay cửa trấn thế này . Đây có lẽ là người mà ta đã hẹn trước, ngươi không cần phải quá căng thẳng.”
Tên hộ vệ mặc dù được trấn an như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng . Cho đến khi đoàn người ngựa vừa chạy tới gần nơi , mọi người mới nhìn rõ chân tướng. Tên cưỡi ngựa dẫn đầu là một tên ăn mặc vô cùng sang trọng, hắn nhìn thẳng xuống ông chủ đoàn thương buôn mà nói.
– ” Hiệp Ninh tiền bối , lâu rồi không gặp . Ta đã đến như đúng hẹn đây.”
Vừa dứt lời, hắn nhảy tót xuống ngựa đi tới đứng bên cạnh chủ đoàn thương buôn. Chủ đoàn thương buôn tên Hiệp Ninh, với gia đình người đàn ông này có quan hệ rất lâu. Ông ta lúc này cũng hướng người sang trọng kia mà nói .
– ” Độc Cô đại nhân, đúng là lâu rồi không gặp, chuyện đại nhân nhờ vả ta đã làm xong rồi đây.”
Ông chủ quay ra sau hướng ánh mắt vào một cỗ xe ngựa đi ở giữa đoàn. Cổ xe này không phải là của xe ngựa chở hàng hóa, mà là cổ xe ngựa chở người. Độc Cô Tởm bỏ qua hết mọi nghi lễ, hắn lao vút về phía cỗ xe ấy. Khi vừa đến nơi, hắn lập tức đưa tay kéo rèm cỗ xe lên . Rèm xe ngựa vừa vén, bên trong đã thấy ba người phụ nữ nhìn ra với vẻ hốt hoảng. Ba người phụ nữ ấy, người phụ nữ lớn tuổi nhất tầm 50 tuổi nhưng trông vẫn rất đẹp và rất trẻ, bà đang tròn mắt nhìn về phía kẻ kéo rèm. Độc Cô Tởm vừa nhìn thấy người phụ nữ ấy, hắn vội quỳ sụp xuống đất mà nói .
– ” thưa mẫu thân , hài nhi tới trễ khiến mẫu thân phải lo lắng, con thật bất hiếu.”
Hắn quỳ xuống vái lạy trước người phụ nữ ấy, thì ra đó là mẹ của Độc Cô Tởm , là Độc Cô lão phu nhân . Bà ta trong cỗ xe với tay ra, đôi mắt rưng rưng mà nói .
– ” hài nhi của ta, con của ta đến rồi đấy à?”
Giây phút gặp lại đầy cảm xúc, Độc Cô lão phu nhân lục cục từ trong xe ngựa bước ra. Độc Cô Tởm vội bật dậy nắm lấy tay mẹ mình, ân cần dìu bà ta xuống đất , hai mẹ con nắm tay nhau mừng mừng tủi tủi. Người mẹ ôm lấy con trai mình, trong lòng vui mừng khôn xiết. Từ trên cỗ xe ngựa, thêm hai người phụ nữ nữa bước xuống . Một người phụ nữ rất là xinh đẹp tầm 30 tuổi bước chân xuống, bà nhìn Độc Cô Tởm cúi đầu thi lễ.
– ” tướng công, lâu rồi không gặp, chàng vẫn khỏe chứ?”
Người phụ nữ này là Độc Cô phu nhân, là người vợ được cha mẹ Độc Cô Tởm chọn cưới về cho hắn, do hoàn cảnh đặc biệt nên vợ chồng đã xa nhau nhiều năm. Độc Cô Tởm bị biệt phái xuống Giao Chỉ làm tiết độ sứ, còn gia tộc Độc Cô ở lại kinh đô. Trong suốt thời gian đó, người phụ nữ này đã tận tình chăm sóc gia đình trong hoàn cảnh chồng ở tận phương nam xa xôi, đây là một người phụ nữ tuyệt vời. Độc Cô Tởm lúc này nhìn sang vợ mình , hắn bước tới nắm tay người phụ nữ mà nói.
– ” Hiền thê, bao nhiêu năm nay ta xa nhà không làm được gì cho nàng cả, nàng có vất vả lắm không?”
Độc Cô phu nhân đưa khuôn mặt hiền lành phúc hậu nhìn chồng, nắm lấy tay lang quân mà lắc đầu.
– ” Không có, không vất vả gì lắm đâu . Chàng đừng lo lắng, thiếp vẫn còn chịu được…hu hu…”
Vừa nói , nước mắt vừa ứa ra . Không biết là nước mắt hạnh phúc đoàn tụ, hay là nước mắt của gian lao vất vả trong quá khứ, của sự nhẫn nhịn hy sinh và chịu đựng của người phụ nữ phải sống xa chồng mình. Vợ chồng ôm chầm lấy nhau đoàn tụ, họ gặp nhau trong hoàn cảnh cũng chẳng có gì là tốt đẹp này.
Độc Cô Tởm buông vợ ra, hắn nhìn về phía sau lưng vợ, thấy một người phụ nữ khác vẫn đứng đó nhìn. Người phụ nữ này là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp với mái tóc màu xanh lam như biển cả, vẻ đẹp yểu điệu thục nữ của một thiên kim cành vàng lá ngọc. Nàng đứng khép nép một chỗ nhìn về phía Độc Cô Tởm, dường như hai người họ có gì đó gần gũi nhưng lại rất xa cách. Độc Cô lão phu nhân thấy vậy liền bước lại gần người phụ nữ ấy , nhẹ nhàng nói.
– ” Yên nhiên, con hãy ra chào đại ca đi.”
Người con gái xinh đẹp ấy tên là Độc Cô Yên Nhiên, là tiểu muội của Độc Cô Tởm, năm nay vừa tròn 15 tuổi . Độc Cô phu nhân có được hai đứa con, tuy là anh em ruột nhưng tuổi tác cách nhau rất xa, dường như là hai thế hệ. Độc Yên Nhiên bước lên cúi đầu thi lễ .
– “đại ca, tiểu muội xin cung kính chào đại ca.”
Độc Cô Tởm bước lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Yên Nhiên, nhìn vào khuôn mặt đứa em của mình mà thốt lên.
– “Trời đất ơi! Đã 10 năm rồi , 10 năm ta không về nhà, đứa bé 5 tuổi ngày nào bây giờ đã là một thiếu nữ lớn như vậy rồi sao? Quả thật thời gian trôi qua nhanh quá”
Độc Cô Tởm bị biệt phái đi xuống làm tiết lộ sứ cai quản Giao Chỉ, đằng đẳng mười năm trời . Lúc ra đi chào từ biệt đứa em gái khi đấy chỉ mới 5 tuổi, hắn còn bế Yên Nhiên trên tay mà dỗ dành . Bây giờ gặp lại thì đã là một thiếu nữ trưởng thành, khiến hắn có chút gì đó chưa thích nghi được. Độc Cô Tởm run run bàn tay, hắn nhìn quanh một lượt ba người phụ nữ, đây chính là gia đình của hắn. Hắn vui mừng mà rưng rưng nói.
– ” gia đình chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ với nhau rồi , từ nay sẽ không gì chia cắt gia đình chúng ta được nữa.”
Sự đoàn tụ của gia đình Độc Cô thực sự là một điều không biết nên buồn hay nên vui. Thủa phong kiến, đối với người Trung Hoa mà nói thì Trung Nguyên mới chính là vùng đất lành , còn những vùng đất xa xôi họ đều gọi là man di cả. Vùng đất Giao Chỉ lại là vùng đất có khí hậu hoàn toàn khác biệt với trung nguyên, nơi ấy không có tuyết mùa đông, lại chỉ có mưa phùn . Những người lính Trung Hoa đi xuống nơi ấy thường hay bị dịch bệnh do không quen đất đai khí hậu. Thường thì những vị quan bị hắt hủi và không được lòng hoàng đế sẽ bị đẩy ra làm việc ở đất Giao Chỉ, gia đình Độc Cô chính là trong hoàn cảnh này.
Bọn họ xa cách nhau đã lâu , bây giờ gặp lại mừng vui khôn xiết . Tưởng rằng sẽ có nhiều việc sẽ nói với nhau ở đây, cơ mà chuyện đó không xảy ra được, khi mà chủ đoàn thương buôn đã đứng cạnh mà hối thúc.
– ” Độc Cô đại nhân à, không có thời gian đâu. Chúng ta mau đi thôi, thời gian bây giờ quý giá lắm, không phải để làm những chuyện như thế này.”
Lẽ ra phải nên để gia đình người ta đoàn tụ , nhưng mà ông chủ buôn lại ngăn cản, như vậy có phải là hơi vô tình không? Ấy thế mà Độc Cô Tởm không hề tức giận, lại thuận theo quay sang nhìn ông chủ mà gật đầu.
– ” ta biết, ta biết rồi , chúng ta mau đi thôi.”
Nói xong định về ngựa, thế nhưng ông chủ buôn lại nắm tay lại , nhìn mặt Độc Cô Tởm mà bảo.
– ” Độc Cô đại nhân, những chuyện như thế này ta đã có sắp xếp trước, xin Độc Cô đại nhân hãy nghe theo ta an bài “
Dứt lời liền quay sang tên hộ vệ của mình mà ra hiệu . Tên hộ vệ hiểu ý, lập tức lấy ra một cái rương. Hắn mở ra, bên trong rất nhiều đồ cũ, là loại đồ dành cho cu li kiêng vác. Ông chủ buôn liền hướng tới nơi Độc Cô Tởm mà nói.
– ” chúng ta sẽ đi thuyền về phía Nam, cho nên mọi người phải giả làm công nhân khiêng vác của ta, vì vậy hãy mau chóng mặc những bộ y phục này vào đi”
Độc Cô Tởm đường đường là tiết độ sứ, là quan Tứ phẩm cai quản cả một vùng đất, nhung áo lụa là . Bây giờ đưa cho hắn những bộ đồ rách rưới của người làm công khân vác thế này có lẽ không phù hợp . Nhưng hắn không hề suy nghĩ đắn đo một chút nào, lập tức cởi sạch bộ áo ngoài quý giá mà mặc vô bộ đồ của người làm thuê. Hắn vừa mặc vừa hướng vô đám thuộc hạ mà nói.
– ” các ngươi mau chóng thay y phục của mình đi.”
Đám thuộc hạ cũng nhanh chóng mặc bộ y phục rách nát . Sau khi đã thay đổi y phục hết rồi, lúc này một tên thuộc hạ nhìn vô đám ngựa mà hỏi.
– ” Độc Cô đại nhân, còn đám ngựa kia thì sao?”
Độc cô tởm lập tức xua tay.
– ” tháo hết dây cương và yên ngựa ,thả bọn chúng đi. Khi về lại Đại La rồi chúng ta sẽ mua ngựa mới, không có gì phải lo cả.”
Bọn chúng lập tức tháo hết dây cương và yên ngựa ra, đuổi ngựa đi vô trong rừng, đoạn bọn chúng leo lên đoàn thương buôn vào vai những người công nhân khuân vác. Ông chủ đoàn thương buôn lúc này ra hiệu, đoàn lại tiếp tục tiến lên, hướng thẳng ra bến cảng của trấn phía Nam.